Một tháng sau, vị đạo sĩ già trút hơi thở cuối cùng. Giọng nói ngái ngủ kèm theo một chút uể oải.
Cô vẫn bị đánh thức. Có vẻ như đã đến lúc cần sự giúp đỡ.
Nếu anh ta thật sự bỏ mạng ở nơi này, có lẽ tên lừa trọc ở chùa Nam n sẽ mừng như điên mất. Tên người gọi hiện trên điện thoại là Lục gia ở khu tây.
Nhìn thấy cái tên này, trong mắt Hoắc Vân Tiêu lộ vẻ trầm tư. Nói xong, Hoắc Vân Tiêu trực tiếp ngắt máy.
Huyệt Thái Dương của Hoắc Vân Tiêu giật giật. Ngoài Tần Nguyễn ra, sự kiên nhẫn của Hoắc Vân Tiêu trước người ngoài luôn có hạn.
Giọng nói của anh lạnh như dao, đầy lạnh lùng và nguy hiểm: “Nói!” Lục Lục chính là truyền nhân đời tiếp theo mà anh ta tìm cho đạo quán Thanh Thành.
Vệ Tây Thi vịn vai Lục Lục rời khỏi tòa nhà dạy học, con mèo màu cam mập mạp đi theo sau lưng họ, nó chẳng hề sợ người lạ. Đôi mắt của Hoắc Vân Tiêu lóe lên vẻ lạnh lùng.
Anh trầm giọng hỏi: “Kiều Hi đã làm gì?” Trên đường đi, trong đầu Vệ Tây Thi đã suy nghĩ rất nhiều.
Anh ta cũng tự mình hiểu lấy, anh ta không phải là đối thủ của ác ma trong trường Ottey. Hơi thở rối loạn nhanh chóng trở nên đều đều.
Cơ thể Tần Nguyễn dán chặt vào người Tam gia, cả hai đều mặc đồ ngủ bằng lụa thoải mái dễ chịu, như thể da thịt đang chạm vào nhau. Lục gia ngập ngừng hỏi dò: “Hoắc Tam gia?” “Ừ.” Hoắc Vân Tiêu nhẹ giọng trả lời.
Tay của anh đặt lên phần mặt nằm nghiêng lộ ra ngoài của Tần Nguyễn, anh dùng đầu ngón tay che lỗ tai cô. Hành động của anh rất cẩn thận và ân cần vì sợ làm ảnh hưởng đến Tần Nguyễn.
Sau khi xác định người nghe thật sự là Hoắc Tam gia, Lục gia toát mồ hôi, trái tim cũng run rẩy. Bọn họ có thể cảm nhận được rất rõ nhiệt độ cơ thể của nhau. Sau khi Tần Nguyễn ngủ, tay cô vẫn ôm eo Tam gia.
Hoắc Vân Tiêu đặt điện thoại về chỗ cũ, anh ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ của Tần Nguyễn. Bên trong biệt thự Hương Tạ.
Khu biệt thự rộng lớn vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có ám vệ gác đêm bước những bước nhẹ nhàng để đi tuần tra. Nghe thấy giọng điệu không kiên nhẫn của Hoắc Tam gia, Lục gia bán đứng Kiều Hi luôn: “Tán gái, đánh nhau, đặt bảo toàn bộ, làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh bình thường của hộp đêm, cậu, cậu ấy còn không trả tiền.”
Mỗi lần Lục gia kể ra những việc Kiều Hi đã làm, gân xanh trên trán của Hoắc Vân Tiêu lại co giật dữ dội. “Bật loa ngoài đi.”
Lục gia bật loa ngoài, Kiều Hi lập tức lên tiếng: “Anh họ?” Giọng nói trầm thấp êm tai, kèm theo giọng điệu của kẻ bề trên truyền rất rõ vào tại Lục gia.
Lục gia lập tức im lặng. Anh vuốt điện thoại kết nối cuộc gọi.
Một giọng nói cáu kỉnh lập tức vang lên ở đầu bên kia. Tần Nguyễn hơi xoay người để điều chỉnh về một tư thế thoải mái.
Cô vươn tay vòng qua vòng eo nhỏ của Tam gia: “Ai thế?” Lông mày Tần Nguyễn nhíu lại, cô xoay người ôm chiếc chăn bông.
Bị đánh thức, đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Vân Tiêu mở ra, đầu tiên anh liếc nhìn Tần Nguyễn, thấy khuôn mặt câu có của cô, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Bây giờ anh ta đã có một chút thành tựu, nhưng vẫn không bằng mấy người Lộ Văn Bân và Kiều Nam Uyên.
Tự học mà có thành tích như bây giờ, Vệ Tây Thi cảm thấy khá hài lòng. Chỉ cần đạo quán Thanh Thành không bị chặt đứt truyền thừa trong tay anh ta là được. Mà đạo quán Thanh Thành vẫn chưa được Vệ Tây Thi truyền cho Lục Lục, anh ta không dám mạo hiểm tính mạng của mình.
Hai giờ sáng. Giọng điệu của Lục gia cực kỳ đau khổ, ông ta thật sự bị Kiều Hi hành hạ đến phát sợ.
Tên nhóc này không hề tuân theo quy tắc gì, cậu ta đã quẩy tung cả khu tây. Vệ Tây Thi trở thành truyền nhân đời thứ ba mươi sáu của đạo quán Than7h Thành, và cũng là thành viên duy nhất.
Thời gian Vệ Tây Thi thực sự học về Huyền học là trong một tháng được vị sư phụ già dạy d2ỗ, anh ta học chưa quá giỏi nhưng may mà có năng khiếu nên cũng nắm bắt được một chút. Đầu ngón tay của Hoắc Vân Tiêu lướt dọc theo tại cô rồi sờ lên trán: “Không có gì, Kiều Hi lại gặp rắc rối, anh đã giải quyết rồi.”
Tần Nguyễn đang định mở mắt, nghe thấy Tam gia nói đã giải quyết, cô lại ngủ thiếp đi. Điện thoại trên bàn vẫn đang rung.
Một bàn tay mảnh khảnh vươn qua người Tần Nguyễn để cầm lấy chiếc điện thoại. Sau đó gia đình tìm tới anh ta và Vệ Tây Th0i rời khỏi đạo quán Thanh Thành.
Mấy năm sau đó, Vệ Tây Thi vẫn không quên nghiên cứu huyền thuật. Đúng là không nên đặt hy vọng vào tên nhóc Kiều Hi này.
Tên nhóc thổi ấy không bao giờ chịu yên tĩnh, chẳng trách gần đây im lặng như vậy, hóa ra là chạy đến khu tây để gây họa. Ông ta ngượng ngùng nói: “Thật ra cũng không có gì to tát, chỉ là thiếu gia Kiều Hi hơi ham chơi, có lẽ cậu ấy đã chán chơi ở những nơi cao cấp rồi, dạo này cứ quanh quẩn ở hộp đêm tại khu tây. Tam gia cũng biết khu phía tây rất loạn, loại người gì cũng có, cậu ấy ăn chơi rất hoành tráng nên bây giờ có rất nhiều người ở đây biết tên cậu ấy, tôi sợ cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện.”
Hoắc Vân Tiêu bình thản hỏi: “Nó làm gì rồi?” Cho đến lúc này, ngôi đạo quán cũ nát chỉ còn lại một mình Vệ Tây Thi.
Đạo quán được truyền7 cho Vệ Tây Thi, rốt cuộc nó vẫn không bị sụp đổ hoàn toàn. Kiều Hi còn tưởng rằng Lục gia dọa mình, nhưng bây giờ xem ra là sự thật rồi.
Kiều Hi lên tiếng hòi dò, trong lòng bắt đầu run rẩy. Giọng nói trầm thấp của Hoắc Vân Tiêu vang lên trong điện thoại.
“Kiều Hi, anh sẽ sai người thanh toán tổn thất mà em đã gây ra cho Tưởng Lục trong thời gian qua, tiện thể em lăn về đây cho anh. Anh cho em thời hạn là một tiếng, nếu sau một tiếng em chưa về, anh sẽ để em vĩnh viễn ở lại khu tây.” Kiều Hi gào lên: “Anh họ, không phải đâu, anh nghe em giải thích, sao anh có thể nghe lời nói từ một phía của lão cáo già đó được!”
Hoắc Vân Tiêu không muốn nghe cậu ta giải thích: “Sau này em không được phép bước vào khu tây nữa.” Nếu thật sự là anh họ, những ngày an nhân của cậu ta có lẽ sắp kết thúc.
“Là anh.” “Tần Tiểu Ngũ, cậu Kiều Hi ngày nào cũng đến hộp đêm của tôi, khiến tôi không thể nào buôn bán được, cô mau xách cậu ta đi đi, nếu cứ tiếp tục thế này, mấy địa điểm vui chơi trong tay tôi phải đóng cửa mất.”
“Lúc trước tôi chỉ đá cậu ta một cái rồi dọa một chút thôi mà, tên nhóc này thù dai quá, tôi bị cậu ta làm cho đau cả đầu. Mà thân phận của cậu ta quá cao, làm tôi đánh không được, chửi cũng không Xông...” Dưới sự chỉ dạy 1của vị sư phụ già, Vệ Tây Thi coi như đã chạm được vào cánh cửa của giới Huyền học.
Khi anh ta có hứng thú với việc tìm hiểu sâu h2ơn thì đối phương lại qua đời. Hoắc Vân Tiêu chậm rãi nhắm mắt lại, anh nói bằng giọng lạnh lùng không hề cảm xúc: “Bây giờ Kiều Hi đang ở đâu?”
Lục gia: “Cậu ấy đang ngồi bên cạnh tôi.” Cô gái này luôn né tránh khi gặp anh vào ban ngày, chỉ có lúc ngủ mới ngoan như thế này.
Hoắc Tam gia đưa tay vào trong chăn, vén áo ngủ rồi chạm vào cái bụng đang mang thai đôi của cô.
Ngay khi các đầu ngón tay chạm vào phần bụng ấm áp, hai đứa bé rất nể mặt mà cử động một chút.