Anh ta dừng lại, trợ lý Lục Lục cũng ngừng di chuyển.
Hai người đều không đi khiến chủ nhiệm Liễu và hai giáo viên khác chú ý.
Lúc đi vào sân trường, chủ nhiệm Liễu giới thiệu vớci Vệ Tây Thi hai giáo viên đi cùng ông ta. Trong vali có rất nhiều đồ, có bùa màu vàng, một thanh kiếm bằng tiền xu, kiếm gỗ đào, một quyển sách đã ố vàng và một số đồ vật nhỏ.
Chủ nhiệm Liễu đóng cửa rồi đi tới chỗ Vệ Tây Thi.
“Tôi không nói rõ ràng qua điện thoại nên bây giờ tôi sẽ kể cho cậu một số chi tiết, ít nhất cũng để cậu biết được một chút.” Ông ta gật đầu: “Vâng, một học sinh họ Vương đã xảy ra chuyện ở đó.”
Nhận được đáp án mà mình muốn, Vệ Tây Thi khẽ gật đầu: “Không có gì, chúng ta đi tiếp thôi.”
Chủ nhiệm Liễu lại không nghĩ như vậy. Đây là nhân quả của anh ta.
Sau khi giải quyết sự việc ở trường Ottey, nhân quả giữa họ sẽ không còn nữa.
Chủ nhiệm Liễu dường như còn điều gì đó muốn nói với Vệ Tây Thi, ông ta vẫy tay với hai giáo viên phía sau: “Hai người về trước đi.” Ông ta còn tưởng Vệ Tây Thi đã phát hiện ra điều gì đó, khiến ông ta vô cùng lo lắng và có một sự sợ hãi khó tả.
Cả nhóm tiếp tục tiến lên.
Khu rừng nhỏ phía sau họ càng ngày càng xa dần. Bóng đêm tối đen, yên tĩnh và âm u.
Một cơn gió lạnh thổi qua, lá cây của khu rừng nhỏ xào xạc, bầu không khí lạnh lẽo bao trùm cả khu rừng.
Bây giờ là nửa đêm. “Anh nói đi.” Vệ Tây Thi không ngẩng đầu lên.
Vệ Tây Thi lấy ra một thanh kiếm bằng tiền xu từ trong vali ra, sau đó giơ ngón tay búng nhẹ vào đuôi kiếm.
Một tiếng định vang vọng xung quanh. Sau khi cất kỹ lá bùa, vẻ mặt chủ nhiệm Liễu rất nghiêm túc: “Đạo trưởng Vệ, tôi nói cho cậu biết, lớp của giáo viên tục và giáo viên Khang đã mất sáu học sinh, tôi đoán là có liên quan đến việc mâu thuẫn giữa các học sinh.”
Vệ Tây Thi cau mày, trên mặt lộ vẻ chán ghét: “Ý của anh là chuyện này do mâu thuẫn giữa các học sinh với nhau?”
Hy vọng nó không phải như những gì anh ta nghĩ. Vệ Tây Thi tiến vào phòng, ánh mắt xét nét đánh giá mọi thứ trong phòng.
Căn phòng được quét dọn rất sạch sẽ, nhìn không thấy một chút bụi nào.
Vệ Tây Thi nhẹ nhàng cảm ơn chủ nhiệm Liễu: “Cảm ơn.” Bọn họ là giáo viên của sáu nạn nhân bị giết hại trong tháng qua.
Sáu người chaết là học sinh trong lớp họ.
Thấy Vệ Tây Thi không đi, chủ nhiệm Liễu lo lắng bước tới hỏi: “Đạo trưởng Vệ, sao thế?” Ánh mắt Vệ Tây Thi âm trầm, anh ta chỉ tay vào rừng cây nhỏ rồi hỏi: “Đó có phải là một trong số những hiện trường vụ án không?”
Chủ nhiệm Liễu nhìn theo hướng anh ta chỉ, ông ta lập tức biến sắc, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.
Ánh mắt ông ta hơi run rẩy, hô hấp cũng nặng nề hơn một chút. “Chủ nhiệm Liễu, ba lá bùa này có thể đảm bảo cho anh và hai giáo viên vừa rồi có một đêm ngon giấc.”
“Được rồi, cảm ơn, cảm ơn.”
Chủ nhiệm Liễu không hề từ chối, ông ta cất ngay lá bùa vào túi, lại còn giơ tay vỗ nhẹ vì sợ nó bung ra rồi rơi mất. Trên tầng hai.
Chủ nhiệm Liễu đứng trước một cánh cửa phòng nào đó và đưa tay ra mở cửa.
“Đạo trưởng Vệ, hôm nay làm phiền cậu và trợ lý ở căn phòng này.” “Tôi biết rồi.”
Chủ nhiệm Liễu vẫy tay với hai người rồi tự mình tiến họ ra ngoài.
Vệ Tây Thi nhận lấy vali từ trợ lý Lục Lục, anh ta đặt nó lên bàn rồi ấn nút ở hai bên để mở ra. Tiếc rằng chỉ có một mình Vệ Tây Thi nghe thấy.
Thanh kiếm bằng đồng tiền xu mới là công cụ chính của Vệ Tây Thi tối nay, thanh kiếm này phối hợp với pháp quyết Cửu Chuyển Càn Khôn mà anh ta đã luyện, nó có tác dụng trừ tà đuổi ma.
Vệ Tây Thi cầm thanh kiếm bằng tiền xu, đồng thời cũng cầm thanh kiếm gỗ đào lên rồi ném vào lòng Lục Lục. Vệ Tây Thi cảm ơn đối phương đã sắp xếp một nơi mà cả thể xác lẫn tinh thần của anh ta không hề bài xích.
Nếu như đối phương tiện tay sắp xếp một căn phòng nào đó, chỉ sợ đêm nay anh ta không ngủ được.
Mặc dù trong lòng Vệ Tây Thi biết mình không phải đến đây để ngủ, buổi đêm rất có thể sẽ xảy ra chuyện. Ngay khi chủ nhiệm Liễu chuẩn bị lên tiếng, ông ta thấy hành động vừa rồi của Vệ Tây Thi.
Chủ nhiệm Liễu háo hức nhìn vào trong chiếc vali, vẻ mặt đầy thèm muốn.
Vệ Tây Thi cũng không keo kiệt, anh ta lấy ra ba lá bùa và đưa chúng cho chủ nhiệm Liễu. Ông ta lau mồ hôi trán, đuổi theo Vệ Tây Thi rồi run giọng hỏi nhỏ: “Đạo trưởng Vệ, có phải cậu phát hiện ra cái gì không?”
Vệ Tây Thi lạnh nhạt nói: “Tạm thời vẫn chưa, nhưng tôi cảm thấy chắc chắn là có chuyện, đối với những vụ án bình thường mà nói, hoàn cảnh của rừng cây nhỏ khá có lợi.”
“...” Vẻ mặt của chủ nhiệm Liễu rất đặc sắc. Nữ giáo viên đeo kính lo lắng hỏi: “Chủ nhiệm Liễu, một mình anh có ổn không?”
Chủ nhiệm Liễu lúc này rất can đảm: “Không sao đâu, hai người về trước đi, chỉ vài bước thôi mà.”
Giáo viên nam ở bên cạnh tiến lên nói: “Được rồi, chúng tôi đi trước nhé, nếu chủ nhiệm Liễu cần gì thì cứ gọi điện cho chúng tôi.” Đột nhiên, một bóng đen lướt qua bìa rừng.
Gió ngừng thổi, khu rừng lập tức trở nên im lặng, yên tĩnh đến đáng sợ.
Trước đó rừng cây nhỏ vẫn có thể nhìn thấy dưới ánh đèn đường. Bắt nạt trong trường học luôn khiến người ta cảm thấy nhức nhối. Chúng là một lũ trẻ chưa trưởng thành, sẽ thật đáng buồn nếu bọn chúng làm ra chuyện gì đó không thể cứu vãn được.
Là những đứa trẻ vẫn còn đi học, tâm tính của bọn chúng vẫn chưa ổn định, những đứa trẻ này ngây thơ và hồn nhiên.
Bọn chúng bị gò bó trong khuôn viên trường học, không thể nào giải phóng năng lượng sống mạnh mẽ của mình, luôn mơ mộng về những điều không thực tế, thậm chí làm những chuyện không thể cứu vãn được chỉ vì muốn thỏa mãn nhu cầu tâm lý của bản thân. Nếu không phải bọn họ có một chút quen biết, Vệ Tây Thi sẽ không đến trường Ottey.
Duyên phận giữa hai người thật ra chỉ là nợ ân tình.
Chuyện bọn họ quen biết nhau không liên quan gì đến vấn đề Huyền học. Lục Lục cầm thanh kiếm gỗ đào như cầm một vật báu.
Vệ Tây Thi nhắm mắt, vẻ mặt trầm ngâm: “Đêm nay cậu hãy giữ nó, nó có thể xua đuổi tà ma, lũ ma quỷ sẽ khó đến gần!”
Lục Lục ôm chặt thanh kiếm gỗ đào vào lòng, cười nịnh nọt: “Tôi biết rồi, cảm ơn ông chủ!” Trong mấy năm đầu tiên khi mới đến thủ đô, Vệ Tây Thi không một xu dính túi.
Chủ nhiệm Liễu đã mời anh ta ăn một bát mì.
Đối với Vệ Tây Thi lúc đó, bát mì giống như một miếng khi đói, Cho đến khi thực sự bước chân vào đời, bọn chúng mới nhận ra rằng trường học chiếm lấy chưa đến 1/3 cuộc đời mình.
Khi rời khỏi sân trường và tiến vào xã hội phức tạp, bọn chúng mới có thể thực sự hiểu rõ thế giới này.