Hoắc Chi và Hoắc Xuyên đã đi theo cô được một thời gian, nhìn 1thấy Tần Nguyễn cầm cây roi vàng, dùng vũ lực áp chế tà mà.
Bọn họ nghe nói cây roi vàng trong tay Tần Nguyễn giống như một bộ phận2 trên cơ thể cô, ngay cả quỷ thần cũng không thể đến gần. Chỉ vì Nam Cung Sưởng mà tiểu thư nhà họ Tô vừa thiệt thân vừa đau khổ.
Hoắc Tam gia không đồng tình với Hoắc Dịch Dung: “Trong danh gia vọng tộc, tình yêu nam nữ là thứ quá xa vời, dưới sự tác động của lợi ích, tình yêu sẽ không chịu nổi một đòn. Nếu Tô Tĩnh Thư thật sự thích Nam Cung Sưởng, cô ta sẽ không để gã sống xa hoa trụy lạc, vừa lấp lửng với mình, lại vừa quan hệ với những cô gái khác như thế. Chung quy lại thì không phải Tô Tình Thư không chịu đựng được, mà là vì cô ta không thích Nam Cung Sưởng nhiều như cô ta nghĩ, sự im lặng hiện tại của Đại tiểu thư nhà họ Tô cũng không có nghĩa là cô ta sẽ luôn suy sụp. Một ngày nào đó khi vượt qua được rào cản tâm lý, Đại tiểu thư nhà họ Tô sẽ trở lại đỉnh cao, cô ta sẽ không từ bỏ ánh hào quang mà nhà họ Tô đã mang lại cho mình.”
Hoắc Vân Tiêu phân tích đạo lý rõ ràng khiến Hoắc Nhị gia một lúc lâu không nói nên lời. Một người không có tương lai và đã được định sẵn một ngày nào đó sẽ chết, thì làm sao có thể yêu một người vẫn sẽ sống trên đời này.
Em ba nhà anh ta luôn thiên về lý trí hơn là tình cảm.
Hoắc Dịch Dung thở dài: “Mọi người đều cảm kích vì có em dâu ở bên cạnh em.” Tam gia hoàn toàn tán thành: “Cũng đỡ khiến họ đi gây rắc rối cho Tần Nguyễn .”
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Hoắc Dịch Dung đã nghe Tam gia nhắc đến Tần Nguyễn rất nhiều lần.
Anh ta cười chế giễu: “Em ba, em bây giờ nói ba câu thì có hai câu là nhắc đến em dâu, sao nào, rơi vào nấm mồ tình yêu rồi à?” Nói đến sự tàn nhẫn, không có người nào trong nhà họ Hoắc có thể sánh được với Hoắc Tam gia.
Hoắc Dịch Dung hỏi: “Em ba, vậy còn em thì sao?”
“Cái gì?” Anh ta kéo chiếc vali, ngửa đầu nhìn ngôi trường có lịch sử cả trăm năm ở trước mặt.
Có một thanh niên đi theo phía sau anh ta, dưới cơn gió lạnh buổi đêm, cậu ta vô thức sờ vào trong tay áo, trên tay nổi da gà.
Cậu ta tiến lại gần người đàn ông trước mặt rồi thì thầm nói: “Ông chủ, chỗ này khiến tôi sợ hãi, tôi nổi da gà khắp người rồi.” Một lúc lâu sau, Hoắc Tam gia khàn giọng nói: “Anh nghỉ ngơi sớm đi.”
“Anh biết rồi, em cũng ngủ sớm một chút.”
Sau khi dập máy, Hoắc Vân Tiêu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, khuôn mặt lạnh lùng không có biểu cảm gì. Kỳ tích ở đâu ra chứ, đó chỉ là nằm mơ mà thôi.
Đôi mắt đào hoa của anh khẽ rủ xuống, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười chua xót, Tam gia cố kìm nén tiếng ho trong cổ họng, thứ khiến anh không thể mong đợi kỳ tích.
Cuộc gọi vẫn tiếp tục. Người đàn ông trung niên đi đầu lao đến trước mặt Vệ Tây Thi rồi nắm chặt tay anh ta.
“Có gì cứ từ từ mà nói, nam nữ phải giữ ý chứ.” Vệ Tây Thi lạnh lùng hất tay đối phương. Người đàn ông trung niên cười xấu hổ, nhưng không dám tỏ ra bất mãn.
Ông ta gãi đầu rồi nhỏ giọng giải thích: “À! Tôi quá sợ hãi, nên khi nhìn thấy cậu mới như chết đuối vớ được cọc, quên mất cậu có bệnh thích sạch sẽ.” Vệ Tây Thi quay đầu nhìn lại trường Ottey đang bị sát khí dày đặc bao phủ.
Nụ cười trong mắt anh ta biến mất, vẻ mặt anh ta đầy nghiêm túc và thận trọng.
Đúng lúc này, có ba người bước ra từ trường Ottey, hai nam một nữ. Hoắc Vân Tiêu tin rằng, Tần Nguyễn không hề thua kém nếu so sánh với nhữn7g người chấp hành trong khu hình phạt.
Hoắc Dịch Dung trầm ngâm một lúc rồi đồng ý: “Được thôi, em ba, em đừng cho anh leo cây đấy,7 đã hứa với anh thì phải làm được. Lần này anh đã hy sinh rất lớn đấy, để mấy lão già đó đứng xung quanh nhìn ngó, anh cứ cảm thấy mình phả2i chịu thiệt thòi.”
Hoắc Vân Tiêu thu lại bàn tay đang đặt trên mặt kính, anh thản nhiên nói: “Sau này đòi lại từ họ là được mà.” <0br>
“Chắc chắn là thế rồi, đến lúc đó xem ai nhảy nhót cao nhất thì khai đao với người đó trước.” Bóng lưng của anh trông rất cô đơn, xung quanh bị bao phủ bởi hơi thở nặng nề.
Đêm khuya, trong trường Ottey.
Một người đàn ông chân dài vai rộng, mặc chiếc áo gió, đi ủng da, đang đứng bên ngoài trường. “Nói cũng đúng, điên điên khùng khùng, Tô Tĩnh Thư thành ra thế này chẳng phải là vì yêu Nam Cung Sưởng ư.”
Hoắc Dịch Dung không thể nào phản bác.
Nhà họ Tô bây giờ im hơi lặng tiếng, Tô Tĩnh Thư đã gần một tháng không bước ra cửa. Cho đến tận bây giờ, Hoắc Dịch Dung vẫn không thể xác định được tình cảm em ba dành cho Tần Nguyễn. Anh ta cảm thấy quan hệ giữa hai người rất mơ hồ.
Nếu nói là quan hệ vợ chồng, thì bọn họ càng giống như là một người là phụ huynh đứng sau lưng nắm tay dạy dỗ hơn.
Em ba giống như một người cha già, dồn rất nhiều tâm trí cho Tần Nguyễn. “Không sao.” Thái độ của Vệ Tây Thi vẫn rất lạnh nhạt.
Trong lúc hai người nói chuyện, một nam một nữ phía sau người đàn ông trung niên bước tới.
Vệ Tây Thi khẽ gật đầu với họ. “Em tốt với em dâu như vậy, thậm chí còn muốn giao khu hình phạt cho em ấy, không phải là vì thích em ấy sao?”
“Thích chứ.”
Hoắc Tam gia không hề do dự mà thừa nhận tình cảm của mình dành cho Tần Nguyễn. Vệ Tây Thi quay đầu nhìn cậu ta, trong mắt tràn đầy vui vẻ: “Sợ à?”
Cơ thể của trợ lý khẽ run rẩy: Đương nhiên là sợ.” Vệ Tây Thi vỗ đầu cậu ta trấn an: “Lục Lục đừng sợ, có tôi ở đây mà.”
Lục Lục biết thừa Vệ Tây Thi như thế nào, cậu ta buồn bực: “Anh đừng nói nữa.” Rõ ràng là mùa thu nhung bọn họ lại mặc áo khoác rất dày, điều này khiến người khác phải cảm thấy kỳ lạ.
Ba người đi thẳng đến chỗ Vệ Tây Thi và trợ lý.
“Đạo trưởng Vệ, cậu đã đến rồi!” Hoắc Vân Tiêu hiểu, khóe miệng anh nhếch lên: “Nguyễn Nguyễn rất tốt, anh hai, cô ấy sẽ không làm mọi người thất vọng đâu.”
Hoắc Dịch Dung bật cười: “Nhưng mọi người càng hy vọng cô ấy có thể mang đến kỳ tích.”
Tam gia mím môi không nói, nụ cười trên mặt anh thu lại. Người đàn ông mặc áo gió quay đầu, để lộ một khuôn mặt nhã nhặn.
Toàn thân anh ta toát lên vẻ trí thức, giống như một công tử hào hoa phong nhã.
Khí chất của anh ta bay bổng không dính khói lửa trần gian, ánh mắt dường như có thể bao dung mọi thứ trên thế gian. Hoắc Dịch Dung thỏa hiệp.
Anh ta cũng hiểu được một chút.
Em ba không có tình yêu với Tần Nguyễn, nhưng ít nhất cũng thích. Vẻ mặt Hoắc Vân Tiêu hơi sửng sốt, đôi mắt sâu thẳm hiện lên vài tia sáng, nhưng rất nhanh đã tan biến.
Anh thản nhiên nói: “Một chữ tình này anh nói cũng đúng đấy, chỉ cần là con người sống với nhau, chắc chắn sẽ có các cung bậc cảm xúc khác nhau. Còn tình yêu lại là nơi con người gửi gắm tinh thần, nó có thể áp dụng cho nhiều loại tình cảm, mà tình yêu thương trong gia đình là rõ nhất. Tình và yêu, cả hai kết hợp với nhau, khi sử dụng trên những người không liên quan sẽ khiến người ta mất lý trí. Anh hai, chúng ta đều là người trưởng thành, cũng sắp ba mươi rồi, cái loại tình yêu mơ mộng và lý tưởng hóa có giá trị gì với chúng ta chứ?”
Nói xong, anh lại thở dài: “Chẳng lẽ anh hai muốn nhìn thấy em sống điên điên khùng khùng sao?” Vệ Tây Thi cười tủm tỉm: “Sao nào, tôi nhặt xác cho cậu không tốt à?”
“Không!” Lục Lục kiên quyết lắc đầu: “Tôi mong anh có thể giúp tôi sống sót ra ngoài.”
“Lần này e rằng sẽ thi đấy.” Chân mày của anh khẽ nhúc nhích, ánh mắt chuyển động, trên mặt nở nụ cười như tắm gió xuân.
“Nguyễn Nguyễn rất thông minh và có chừng mực, rất trong sáng và cũng rất trẻ trung, trong mười năm tới có cô ấy ở bên cạnh, cuộc sống của em sẽ không quá buồn, bởi vì cô ấy rất đáng yêu.”
“Được thôi, chỉ cần em vui là được.” Anh ta lại nhìn người đàn ông trước mặt: “Chủ nhiệm Liễu, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé?”
“Được được được!”
Chủ nhiệm Liễu của trường Ottey đưa tay ra mời Vệ Tây Thi và trợ lý Lục Lục: “Chúng ta đi vào trước, tôi đã sắp xếp chỗ ở rồi, chúng ta vừa đi vừa nói.” Vệ Tây Thi đưa chiếc vali trong tay cho Lục Lục.
Cậu ta cầm lấy, sau đó hai người đi theo chủ nhiệm Liễu chính thức bước vào trường Ottey.
Đứng ngoài cổng trường, bầu không khí lạnh lẽo vẫn chưa quá nặng nề, cùng lắm chỉ khiến người ta cảm thấy rùng mình.
Nhưng khi bước vào trường Ottey, sự lạnh lẽo âm trầm đó thấm sâu vào tận xương.