Vệ Tây Thi cau mày, ánh mắt bình thản thoáng trầm xuống: “Ankh thật sự nên nói cho tôi biết, trong vòng một tháng sau khi khai giảng, có chuyện gì kỳ lạ xảy ra không?”
Chủ nhiệm Liễu lộ vẻ trầm ngcâm, sau khi suy nghĩ thì lắc đầu: “Không, ngoài Trình Tuyết Lan ra thì không còn chuyện gì khác cả, thỉnh thoảng bọn nhỏ cũng cãi nhau, nhưng kahông có chuyện gì quá đáng xảy ra.” Mọi thứ trông thật khác thường.
Trong lúc Vệ Tây Thi im lặng, chủ nhiệm Liễu lại nghĩ đến một điều nữa: “Mấy ngày nay tôi nghe bọn trẻ nói rằng nửa đêm luôn có người gõ cửa, vì sợ hãi nên bọn chúng không mở cửa.”
“Ừ, còn gì nữa không?” Vệ Tây Thi vừa nhấc chân, giày còn chưa kịp chạm đất thì một cơn gió dữ ập đến.
“Bum!”
Vệ Tây Thi bị sức mạnh của cơn gió đột ngột này đẩy ra, anh ta ngã vào lan can của hành lang. “Lũ nhóc, đang làm cái trò gì thế?”
Bọn họ vừa đi được vài bước thì một tiếng gầm giận dữ vang lên.
m thanh ma quỷ quen thuộc xuyên qua lỗ tai, vẻ mặt của sáu thiếu niên thi nhau biến sắc. Con mèo màu cam này đã ở trường học ba năm.
Chủ nhiệm Liễu thỉnh thoảng sẽ cho nó ăn, có thể nói bọn họ là người quen cũ.
“Meo meo.” Bây giờ ông ta chỉ quan tâm đến đám trẻ con dưới lầu, đầu còn nghĩ đến việc sẽ có ma quỷ xuất hiện làm hại mình,
Trong lòng ông ta cầu nguyện, tuyệt đối đừng có chuyện gì xảy ra nữa.
Mọi đứa trẻ ở đây đều vô tội. Vệ Tây Thi cầm thanh kiếm đồng tiền bằng tay phải, tay trái ôm lấy trái tim.
“Khục khục...”.
Ngực bị đè nén, cơn ho nổi lên, kèm theo đó là một chút mùi máu tanh. “Lũ ranh con, nếu để tôi bắt được, tôi sẽ cho cả đám làm bản kiểm điểm!”
Một cậu học sinh đang chạy vì quá sợ hãi nên đã ngã lăn ra đất, chủ nhiệm Liễu vội vàng tiến lên.
Cậu học sinh bò dậy, quay đầu thấy chủ nhiệm Liễu lại đuổi theo, cậu ta điên cuồng lao về phía trước như thế lòng bàn chân được bôi dầu. Có một cậu bé cố lấy hết sự can đảm để hỏi.
Nếu không để ý đến sự run rẩy trong lúc hỏi của cậu bé, có lẽ Về Tây Thi đã coi đối phương như một người đàn ông dũng cảm.
Bây giờ con quỷ đang ở trên lầu dạy học, vậy mà đám trẻ còn dám kêu gào như vậy. Người thiếu niên đứng cạnh nam sinh cao kều đút hai tay vào túi, giọng nói tràn đầy vẻ mong chờ.
Đại ca bật cười, vỗ vỗ vai đối phương rồi ôm lấy cậu ta và bảo: “Chỉ có thằng ba là dũng cảm.”
Sáu nam sinh đều ở trong cùng một ký túc xá, cuối cùng bỏ phiếu theo đa số thắng thiểu số, bọn họ quyết định tiến về tòa nhà dạy học. Vệ Tây Thi cầm thanh kiếm đồng tiền đi tới bên cửa sổ và nhìn xuống dưới lầu.
Cách tầng một không xa, có vài bóng người đập vào mắt anh ta.
Đó là một nhóm nam sinh có chiều cao không đồng đều, bọn chúng cầm đèn pin và đang lang thang bên ngoài. “Meo meowww
Chủ nhiệm Liễu không biết ý của nó là gì, nhưng bây giờ có một con mèo ở bên cạnh cũng không tồi.
Ông ta xoay người đi về phía ký túc xá, tiện thể nói với con mèo hoang: “Đi theo tao nào, trong ký túc xá vẫn còn một ít đồ ăn.” “Trời đất!”
“Có phải là ma không?”
“Trúng mánh rồi, trúng mánh rồi, có chụp được nó bằng điện thoại không?” Vệ Tây Thi cau mày, anh ta biết đây là đám thiếu niên cá biệt đang đi thám hiểm.
Đột nhiên, Vệ Tây Thi ngước mắt nhìn tòa nhà dạy học đối diện.
Một đôi mắt đỏ sẫm như máu đang nhìn chằm chằm vào anh ta. Nếu những học sinh đó gây rắc rối, sẽ làm ông chủ mắc sai lầm.
“Tôi đi ngay đây!”
Chủ nhiệm Liễu quay người lao ra khỏi phòng, sau đó đi thẳng xuống lầu. “Có một số học sinh bạo dạn đã lập đội thám hiểm vào nửa đêm, bọn nó không tin vào các hiện tượng siêu nhiên, cái lũ đó rảnh quá nên đi tìm kích thích ấy mà.”
Vệ Tây Thi tỏ vẻ bất bình: “Tốt nhất đừng để bọn chúng lang thang bên ngoài vào ban đêm, sẽ chết đấy.”
Giọng điệu của anh ta rất nghiêm túc, không hề đùa cợt. Vẻ mặt chủ nhiệm Liễu đắng chát: “Tôi biết, tôi đã tìm người canh chừng đám ranh con đấy rồi, hy vọng bọn chúng có thể thành thật một chút, như vậy chúng tôi cũng bớt lo.” Cậu thiếu niên được năm người khác gọi là đại ca nhanh chóng quyết định, cậu ta khẽ hô: “Chạy!”
Nếu bị bắt thì họ sẽ bị trừ điểm, bây giờ không chạy thì còn để đến bao giờ. Sáu người điên cuồng lao về phía ký túc xá. Chủ nhiệm Liễu đuổi theo phía sau lưng.
Thấy đã đuổi được đám học sinh về ký túc xá, chủ nhiệm Liễu dừng lại thở hổn hển. Vệ Tây Thi không có thời gian trò chuyện với đám trẻ này, vào lúc ánh đèn quét đến, anh ta nhấc chân chạy thẳng đến tòa nhà dạy học.
Tốc độ của Vệ Tây Thi rất nhanh, anh ta rời đi như một cơn gió.
Chỉ trong vòng vài giây, Vệ Tây Thi đã biến mất khỏi tầm mắt của đám nam sinh. “Tôi cũng mong như vậy.”
Vệ Tây Thi vừa dứt lời, một tia sáng từ cửa sổ quét vào.
Nhưng nó biến mất rất nhanh. “Nhận gia chính đạo, sao có thể cho ác ma làm loạn, mày đã giết sáu người, tạo khuyên mày nên dừng lại, nếu gây ra tai họa, Minh giới sẽ không để yên đâu.”
“Ha ha ha ha...”
Tiếng cười chói tai đầy kiêu ngạo vang lên trong phòng. Chủ nhiệm Liễu vội vàng nói: “Này! Chạy chậm thôi, lần này tha cho mấy đứa! Chạy chậm một chút!”
Trong nháy mắt, sáu thiếu niên xông vào ký túc xá.
Nhìn thấy tất cả đều vào ký túc xá, chủ nhiệm Liễu cũng cảm thấy yên tâm. Vệ Tây Thi đếm từng căn phòng, rất nhanh đã tới phòng học đối diện với căn phòng anh ta ở tối nay.
Cửa phòng học đang mở toang.
Trên đường tới đây, mọi cửa lớp đều đóng, chỉ có cánh cửa này là mở toang. “Tao khuyên mày đừng xen vào việc của người khác.” Một giọng nói khàn khàn, không phân biệt được là nam hay nữ vang lên trong phòng học.
Vệ Tây Thi nheo mắt, khí chất thanh tao không dính khói lửa trần gian của anh ta lập tức thay đổi.
Ánh mắt Vệ Tây Thi tràn đầy sát khí. Vệ Tây Thi khẽ mỉm cười, trong tiếng cười kèm theo cả sự mỉa mai.
Vậy tại sao sáu mạng người lại đột nhiên biến mất.
Trường Ottey cũng không phải do người trong nước thành lập mà là liên doanh với nước ngoài, có đến một nửa giáo viên ở đây là người nước ngoài. Trong tòa nhà dạy học.
Vệ Tây Thi đứng trên lầu ba yên tĩnh.
Đôi mắt đẫm máu vừa nãy nhìn anh ta đang ở một phòng học nào đó trên tầng ba. Do vừa chạy nên chủ nhiệm Liễu mồ hôi nhễ nhại, cơn gió lạnh buổi đêm thổi qua khiến mồ hôi trên trán lạnh toát.
Chủ nhiệm Liễu luôn cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn mình.
Chân của chủ nhiệm Liễu bắt đầu run rẩy, phía dưới dần nhũn ra, ông ta lo lắng nhìn ngó xung quanh. Vệ Tây Thi không ngờ rằng chỉ trong một chiều, anh ta đã bị nội thương bởi con ma trong phòng.
Anh ta lau khóe môi, trên mặt nở một nụ cười lạnh, sau đó nhanh chóng đứng dậy.
Thanh kiếm đồng tiền chỉ về phía cái cửa trước mặt, anh ta nghiêm nghị nói: “Rốt cuộc thì mày là thứ gì, mày đã giết sáu người, mày còn định làm gì tiếp theo?” Vệ Tây Nhi nhẹ nhàng nhảy ra, bàn chân giẫm lên mặt đất của tầng một.
Chủ nhiệm Liễu và trợ lý Lục Lục bị sốc trước một loạt hành động của Vệ Tây Thi.
Lục Lục dù sao cũng là trợ lý của Vệ Tây Thi, cậu ta nhanh chóng phát hiện có thứ không sạch sẽ xuất hiện. Lục Lục lập tức đấy chủ nhiệm Liễu đang đứng yên tại chỗ: “Ông chủ bảo anh đưa học sinh về ký túc xá, anh đi mau lên, nếu không sẽ có người chết đấy!”
Đương nhiên những lời này hơi nói quá.
Trong lúc ông chủ của Lục Lục làm việc, không nên bị các yếu tố bên ngoài làm ảnh hưởng. “Ngày mai cho mấy đứa phản đối chúng ta nhìn, để xem bọn nó còn gì để nói!”
“Đại ca, em sợ quá, chúng ta về thôi.”
Sáu nam sinh thi nhau lên tiếng, có người phấn khích vì nhầm Vệ Tây Thi là ma quỷ, có người sợ hãi muốn quay về.” Vệ Tây Thi không bài ngoại, nhưng anh ta cũng không coi trọng ngôi trường này.
Chỉ vì âm khí ở nơi này quá nặng.
Ánh trăng ảm đạm bao phủ trường học vào ban đêm, ác ma đang ngủ say đã tỉnh lại và tạo ra sự sợ hãi trong sân trường. Người nam sinh cao lớn không vui khi nghe thấy thằng em thứ năm cùng ký túc kêu sợ.
“Về cái gì mà về, tao thấy con quỷ đó chạy về phía tòa nhà dạy học, chúng ta cũng lên đó xem một chút, nếu chụp được thứ gì đó rồi đăng lên mạng, chưa biết chừng chúng ta sẽ trở nên nổi tiếng.”
Cậu em thứ năm sợ hãi nói: “Đại ca, em sợ!” Nhìn về phía phát ra âm thanh, ông ta thấy một con mèo hoang.
Đối phương bước những bước nhẹ nhàng trong khuôn viên trường, trông có vẻ rất an nhàn.
Đôi mắt xanh lục của con mèo hoang nhìn chằm chằm vào chủ nhiệm Liễu, nó không hề sợ người lạ. “Bốp!”
Cảm xúc của thằng em thứ năm khiến đại ca của ký túc xá kích động, cậu ta vỗ cậu em một cái: “Sợ chó gì, đi nào, chúng ta cũng đi xem thử.”
“Tao cũng muốn đi xem.” Con mèo màu cam đi theo sau lưng Chủ nhiệm Liễu, không biết có phải là nó rất có linh tính hay không mà lại hiểu được lời nói của ông ta.
Vì có con mèo cam ở bên cạnh nên trên đường quay về ký túc xá, Chủ nhiệm Liễu cảm thấy bớt sợ hãi hơn.
Lúc ông ta lên lầu và quay đầu lại nhìn, con mèo màu cam đã biến mất. Thấy đó là con mèo hoang thường xuyên được cho ăn trong trường, chủ nhiệm Liễu từ từ thả lỏng.
Ông ta vỗ vỗ trái tim và nói với giọng điệu như vừa sống sót sau tai nạn: “Mày làm ông sợ chết đi được!”
Con mèo màu cam đi tới gần Chủ nhiệm Liễu rồi đi vòng quanh ông ta. Sát khí mạnh mẽ và sự ác độc bộc lộ trong đôi mắt đỏ ấy khiến người khác phải rùng mình.
Vệ Tây Thi nghiêm túc nói: “Chủ nhiệm Liễu, bên ngoài có vài học sinh, hãy bảo bọn chúng về ký túc xá đi!”
Nói xong, anh ta cầm thanh kiếm đồng tiền, giẫm giày da lên bệ cửa sổ tầng hai. Chủ nhiệm Liễu nhìn một vòng nhưng không thấy có gì đáng sợ.
Nhưng cảm giác bị nhìn chằm chằm vẫn khiến ông ta rùng mình. Trong không gian im ắng đột nhiên vang lên tiếng xột xoạt rất nhỏ.
Chủ nhiệm Liễu dựng tóc gáy khi nghe thấy âm thanh này. Vệ Tây Thi nhảy xuống từ tầng hai khiến đội thám hiểm ở cách đó không xa bị giật mình.
Nghe thấy tiếng động, mấy thiếu niên lập tức tụ vào một chỗ, sau đó chiếu đèn pin tới.
“Ai thế?” Dường như nó đã biết sẽ có khách đến thăm.
Khuôn mặt Vệ Tây Thi lộ vẻ thận trọng, thanh kiếm tiền đồng thò vào phòng trước để thăm dò.
“Đinh.” Trước cửa lớp, một màn sương đen dày đặc xuất hiện trong tầm mắt của Vệ Tây Thi.
Anh ta thấy màn sương đen đó dần hiện ra hình người.
Không, đó không phải hình người mà là một bộ xương khô.
Bộ xương lạnh lẽo trông vô cùng kinh khủng, dưới ánh trăng chiều xuống, nó tỏa ra sát khí dày đặc.
Oán khí mạnh mẽ khiến người khác không thể thở được.
Vệ Tây Thi nhìn thấy miệng bộ xương mấp máy, giọng nói khàn khàn lại vang lên trong không gian yên tĩnh.
“Tao muốn giết bọn chúng, giết sạch tất cả!”