Vừa nhìn thấy đối phương là trong đầu cô sẽ hiệnk ra hình ảnh khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh lúc vừa rồi. Trên khuôn mặt cao quý ưu nhã như thần linh của anh nở nụ cười như gió xuân, trong ánh mắt cũng đầy sự từ bi, ôn hòa.
Nhưng trên người anh lại toát ra vẻ lạnh lùng uy nghiêm. Hoắc Vân Tiêu nghe vậy không nhịn được phải bật cười.
Cô bé này cũng không biết đường mà thu lại một chút, đúng là coi anh như nước lũ và thú dữ à. “Không được!” Hoắc Dịch Dung hét ầm lên: “Em ba, em đang chê anh còn chưa đủ mất mặt à, muốn anh làm con khỉ để cho người ta vẫy xem?”
Tam gia lên tiếng trấn an: “Không đâu.” “Mấy ông già kia tới hết, đến lúc đó lại chẳng mỉa mai anh à.” Ông ta có vẻ đã hiểu, nhưng không quá xác định.
Đôi mắt đen như mực của Hoắc Vân Tiêu nhìn về phía Hoắc Khương: “Để anh hai tôi tạo thế cho nữ chủ nhân của các người, và cũng là để cô ấy danh chính ngôn thuận tiếp quản khu hình phạt. Mười năm sau, nếu cậu chủ nhỏ còn chưa gánh vác được trọng trách lớn thì còn cần nữ chủ nhân của các người có năng lực bảo vệ bọn chúng.” “Chủ nhân!”
Hai mắt Hoắc Khương trợn to, gương mặt phổ thông lộ ra một chút tức giận. “Em ba?”
Điện thoại được kết nối, trong điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc của Hoắc Dịch Dung. Một ngày nào đó, cô sẽ có thể dễ dàng làm những việc như ngày hôm nay với Tam gia.
Trong phòng làm việc. Đôi môi mỏng mím lại có vẻ không vui: “Ông Cửu quyết tâm không muốn để cho Nguyễn Nguyễn tiếp xúc với khu hình phạt đây mà.”
Cái gì mà không hợp khẩu vị, rõ ràng là không muốn người ngoài tham gia vào khu hình phạt. Tần Nguyễn đáp ngay: “Dạ!”
Dáng vẻ như ước gì anh mau chóng rời đi. Từ bao đời nay, khu hình phạt luôn nằm trong tay gia chủ, đây là chế độ đã có từ hàng trăm năm nay.
Vẻ mặt của Hoắc Khương hơi kiềm chế, ông ta không nói gì. Tần Nguyễn che tim, cổ ổn định trái tim đang rối bời của mình.
Ai có thể ngờ được rằng, Hoắc Tam gia lạnh lùng và cao quý vậy mà lại cúi thấp đầu thần phục trước cô. Chỉ trong vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà dường như có gì đó đã thay đổi giữa họ.
Không còn vừa là thầy vừa là bạn như trước nữa, mà lại có thêm chút mập mờ dây dưa. “Vậy em hát một màn này có ý tứ gì?”
Hoắc Vân Tiêu đứng dậy đi tới cửa sổ sát đất, những ngón tay của anh ấn lên mặt kính. Hoắc Vân Tiêu nhìn thấy hết vẻ mặt không được tự nhiên của ccô.
Khóe môi anh cong lên nở một nụ cười mê người, anh khẽ nói: “Hoắc Khương còn đang chờ anh ở phòng làm việc, anh đi traước nhé.” Giọng anh hơi trầm xuống, để lộ ra sự tự tin: “Ngày hôm đó em sẽ để Nguyễn Nguyễn tự mình chấp hành, anh hai chịu khó một chút nhé?” Hoắc Dịch Dung không bài xích việc hôm đó Tần Nguyễn sẽ tự mình ra tay, anh ta quan tâm đến chuyện khác.
“Vậy thì chuyện anh và em đã thương lượng lúc trước là em sẽ vụng trộm nương tay với anh thì sao?” Trước khi đi, ông ta nhìn qua Hoắc Tam gia ngồi trước bàn làm việc với ánh mắt đầy lo lắng.
Cửa phòng được Hoắc Khương nhẹ nhàng đóng lại. Hoắc Vân Tiêu điểm mũi chân trên mặt đất, xoay ghế ngồi bên dưới.
Mặt anh hướng ra phía cửa sổ sát đất, bên ngoài đang là buổi đêm, giọng anh hơi trầm: “Là em.” Hoắc Vân Tiêu cũng không làm cô khó xử, anh quay người đi ra ngoài, định tới phòng làm việc gặp Hoắc Khương.
Anh đi rồi, cơ thể Tần Nguyễn mới buông lỏng tựa vào thành giường, trái tim cô đập loạn nhịp. Cho dù là giọng nói dịu dàng của Tam gia, hay là ánh mắt cưng chiều của anh, đối với cô mà nói thì đều không còn khiến cô cảm thấy thoải mái như lúc trước. Hoắc Dịch Dung trầm mặc một lát, sau đó giọng hơi cao lên: “Em dâu đồng ý tiếp quản khu hình phạt rồi à?”
“Vẫn chưa.” Nói đến đám trưởng lão của nhà họ Hoắc, giọng điệu của Hoắc Dịch Dung tỏ ra chán ghét.
Hoắc Tam gia khẽ cười một tiếng: “Anh hai à, em muốn bọn họ trả phí được xem ấy mà.” Hoắc Vân Tiêu khoát tay: “Tôi biết chứ không thích nghe những lời này, nhưng đây là sự thật, nếu tôi không trải đường cho ba mẹ con cô ấy, sau này còn không phải bị người ta ức hiếp đến chết à.”
Đám trưởng lão nhà họ Hoắc kia, người nào cũng muốn ỷ vào việc mình là bề trên mà nghĩ muốn khoa tay múa chân vào mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà họ Hoắc. Tần Nguyễn là một nhân vật giỏi trong giới Huyền học, nhưng cô làm sao có năng lực nghịch thiên cải mệnh.
Hoắc Vân Tiêu vuốt mi tâm: “Chú đi đi, làm thiệp mời thật trang trọng, cũng làm cho những ông già kia biết nhà họ Hoắc có nữ chủ nhân đấy.” “Giờ này gọi điện thoại cho anh là có chuyện gì sao?”
Không hổ là anh em, đoán cái trúng ngay. Ông ta thấy, phu nhân có thể liên hệ với quỷ thần, chắc chắn sẽ có biện pháp cứu chủ nhân. Hoắc Vân Tiêu chỉ cười nhạt không nói gì. Không phải anh không tin Tần Nguyễn, mà là không tin cơ thể mình.
Gần 30 năm nay, tuổi thọ của anh vẫn luôn ở trong trạng thái đếm ngược. Trong căn phòng làm việc rộng lớn chỉ còn mình Hoắc Vân Tiêu ngồi trên ghế dựa.
Anh đưa tay cầm điện thoại trên bàn lên, thuần thục bấm một dãy số. “Rõ!”
Hoắc Khương lùi lại hai bước, quay người rời khỏi phòng làm việc. Khóe môi Hoắc Vân Tiêu cong lên thành một nụ cười nhẹ, anh nói, giọng trêu tức: “Anh hai, bảy ngày sau anh sẽ được xử phạt công khai ở khu hình phạt đấy.”
“.. Em gọi điện thoại cho anh là muốn nói chuyện này?” Ông Cửu nói cái gì mà cả đời chỉ có thể uống một loại trà.
Chẳng phải là muốn dùng chuyện này để nói cho Tam gia biết bao nhiêu năm qua khu hình phạt luôn nằm trong tay gia chủ, đến đời của chủ nhân cũng không thể có ngoại lệ. Ánh mắt Hoắc Khương khẽ nhúc nhích: “Bảy ngày sau ạ.”
Hoắc Vân Tiêu khẽ cười một tiếng, tay đẩy bình trà về phía trước, không thèm nhìn thêm một lần nào nữa. Tần Nguyễn bỗng nhận ra giọng điệu vừa rồi của mình có chút không ổn.
Cô cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm chiếc thảm bên dưới, nhưng không lên tiếng nói chuyện nữa. Đầu ngón tay mảnh khảnh của Hoắc Vân Tiêu nhẹ nhàng trượt trên bình trà.
Một lúc sau, anh ngước mắt lên hỏi Hoắc Khương: “Khi nào thì anh hai tôi sẽ bị xử công khai trong khu hình phạt?” Tần Nguyễn chậm rãi nhắm mắt lại, cố gắng rũ bỏ những hình ảnh hỗn loạn trong đầu.
Trước mắt, cô e là mình sẽ gặp khó khăn trong việc ở chung với Tam gia, chắc cô phải tìm một cái gì đó để làm rồi. Hoắc Khương: “Ông Cửu bảo ngày mai sẽ đích thân tới thăm chủ nhân ạ, nhân tiện bảo tôi mang về một bình trà mà ông ấy thích uống ạ. Ông cụ nói rằng mình đã quen với hương vị trà này bao nhiêu năm, nếu đột ngột thay đổi sẽ không hợp khẩu vị.”
Hoắc Vân Tiêu đi tới bàn ngồi xuống, đưa tay sờ bình trà tinh xảo trên bàn, trên mặt anh nở nụ cười đầy ẩn ý. Khi Hoắc Vân Tiêu đi vào phòng, Hoắc Khương đã đứng đợi ở bên trong được một lúc rồi.
Hoắc Khương kính cận nhìn người đàn ông đang bước từng bước chân tao nhã vào phòng, ông ta cung kính gọi: “Chủ nhân.” Nếu Tần Nguyễn muốn thuyết phục được mọi người, thì càng sớm tiếp xúc với công việc của nhà họ Hoắc càng tốt.
Hoắc Khương siết chặt hai nắm tay, giọng nói của ông ta mang theo một chút cảm xúc hóa: “Tôi sẽ lần lượt thông báo cho bọn họ, chủ nhân không cần thiết bị quan như thế, phu nhân có tình cảm sâu đậm với ngài như vậy, cô ấy sẽ không bao giờ để ngài xảy ra chuyện đâu.” Hoắc Vân Tiêu chỉ nhìn lướt qua ông ta rồi tiếp tục đi vào trong.
“Bên ông Cửu nói thế nào?” “Hai ngày tới chú chạy một chuyến, đi gửi thiệp mời đến tất cả các trưởng lão, đề bọn họ phải tham dự ngày anh hai bị xử công khai. Nếu không tới, sau này tôi không đảm bảo tuổi già cho họ.”
Hai mắt Hoắc Khương không hề nháy, ông ta hỏi: “Ý của chủ nhân là?” Biết anh ta đã đồng ý, đôi mày của Hoắc Vân Tiêu hơi nhíu lại: “Anh hại không cảm thấy ấm ức?”
Hoắc Dịch Dụng cười, tiếng cười có sự nhẹ nhàng: “Có gì ấm ức, mấy đời gia chủ trước đây của nhà chúng ta có ai mà không từng bị công khai xử phạt ở khu hình phạt chứ, đến ngay cả ông nội cũng không thoát mà. Thêm hai vị ở phía trên, với cả ông nội nữa là ba vị gia chủ liên tiếp đều phải vào khu hình phạt, anh thì có gì mà ấm ức chứ. Mà em cũng biết là so với chuyện mặt mũi thì anh càng sợ đau hơn mà.”