Bây giờ cô uống những món canh1 này giống như uống nước vậy. Tần Nguyễn: [Thấy khách sáo rồi.]
Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Con lừa trọc giả nhân giả nghĩa!] [@Tần Nguyễn Gửi cho tôi số điện thoại của cô, đỡ đến lúc cần liên lạc lại không được.]
Vệ Tây Thi chưa từng tiếp xúc với Tần Nguyễn, nhưng cũng biết thực lực của cô không tầm thường. Anh ta nhận vụ lần này là vì thiếu ơn của một chủ nhiệm nào đó trong trường Ottey, nếu không anh ta đã chẳng tự tìm rắc rối cho mình. Tần Nguyễn nhìn bọn họ chat qua chat lại trong nhóm mà khẽ cười một tiếng.
Khóe miệng cô nhếch lên, nụ cười trên mặt cô sạch sẽ, nhẹ nhàng ngọt ngào, trên người toát ra khí chất mềm mại khó tả. Từ lời nói của Kiều Cửu để lộ ra chuyện cô bé biết cô thích đối phó với tà ma.
Bây giờ ngẫm lại thì hình như từ lúc được tái sinh đến giờ, đúng là cô vẫn luôn đi đối phó với đám yêu ma quỷ quái. Câu này nói rất khôn khéo.
Tần Nguyễn vừa mới nói với Vệ Tây Thi là chỉ cần anh ta còn một hơi, cô vẫn có thể cứu sống được anh ta. Lúc này Trường Sinh Môn Vu Phạm lưu số điện thoại của cô, đơn giản là đang muốn làm quen với Tần Nguyễn, hy vọng một ngày nào đó nếu cô ta có gặp khó khăn thì cũng có thể nhận được sự giúp đỡ của Tần Nguyên. Mao Sơn Cửu Cô Nương: [@Tần Nguyễn Chị Nguyễn ơi, mau ra đây, có tin tức lớn này!]
Tần Nguyễn vừa vào nhóm chat đã thấy Kiều Cửu đang điên cuồng tag cô. Tần Nguyễn dừng cười, cô ngước mắt nhìn lại.
Tam gia đang dựa người vào cửa, dáng vẻ lười biếng. Có vẻ như cô bé này không hy vọng nhìn thấy anh. Là bởi vì chuyện lúc nãy à? Đó không phải là điều mà các cặp vợ chồng bình thường nên trải qua sao? Ngoại trừ việc không thật sự làm gì Tần Nguyễn, Hoắc Vân Tiêu cho rằng anh vẫn khiến cô vui vẻ.
Cô liên tiếp phát ra âm thanh nũng nịu ở bên tai anh. Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Con lừa trọc kia ngậm miệng lại, cậu nói câu này giống như tôi đi chịu chết ấy.]
Chỉ cần Tuệ Thành lên tiếng là Vệ Tây Thi sẽ ngay lập tức xù lông, hai người này giống như oan gia vậy. Trường Sinh Môn Vu Phạm: [+1]
Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Con bé kia, cô thì biết cái gì, Tần Nguyễn chính là bùa hộ mệnh, có cái đùi đưa đến ngay trước mặt mà không ôm mới là kẻ ngu đấy.] Mao Sơn Cửu Cô Nương: [@Tần Nguyễn/ Chị Nguyễn, chị ở đâu?!]
Ngọc Tinh Lộ Đạo Nhân: [Anh Kiều, anh thấy thế nào về sự kiện lần này ở trường Ottey?] [Ů)
Thái độ của cô rất thờ ơ, chỉ trả lời có một chữ. Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Mấy người đúng là giỏi nắm bắt cơ hội.].
Chùa Nam Ẩn Tuệ Thành: [Chuyện liên quan đến sống chết, không thể không thận trọng được.] Tần Nguyễn yên lặng gửi một dấu chấm hỏi.
Tần Nguyễn: [?] Uống xong canh thảo dược, Tần Nguyễn đi đến cửa phòng v7à nói với người hầu đứng bên ngoài: “Dì vào dọn đi.”
Tam gia không có bệnh thích sạch sẽ quá nghiêm trọng, nhưng anh thí7ch sự sạch sẽ. Tại trường Ottey ở thủ đô, đã xảy ra sau vụ án mạng trong vòng chưa đầy một tháng kể từ khi trường khai giảng.
Điều khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ là sáu người này đều là nam và đều là học sinh của trường. Ngọc Tinh Lộ Đạo Nhân: [@Thanh Thành Vệ Tây Thi Cậu em Vệ này, vụ án cậu nhận lần này tương đối khó giải quyết, chú ý an toàn đấy.]
Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Tôi biết, nếu có cần thì tôi sẽ xin anh và chú Kiều hỗ trợ.] [Vệ Tây Thi chọc giận em à?]
Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Anh ta cho em leo cây, đã nói là giúp em làm bài tập, thế mà mới giúp được một nửa đã không thấy tăm hơi đâu rồi! Hại em bị ăn mắng.] Nhưng chính tư thế như vậy lại khiến người ta cảm thấy lóa mắt.
Khí chất cao quý và hòa nhã trên người anh thể hiện quá rõ. Cô ta lập tức ném cho Tần Nguyễn một biểu tượng cảm xúc ôm ấp yêu thương.
Chùa Nam Ẩn Tuệ Thành: [Thí chủ Tân, đã lưu lại số điện thoại của cô, hy vọng sau này nếu tôi có gặp nạn, thì có thể nhận được sự giúp đỡ của cô.] Mao Sơn Cửu Cô Nương: [A chị Nguyễn, chị đã lên rồi! Bên trường Ottey xảy ra chuyện rồi! Trong vòng một tháng sau khi khai giải đã xảy ra sau vụ án mạng!]
Tần Nguyễn ngồi xuống giường, cô chớp mắt, ngón tay gõ lên màn hình. Tần Nguyễn: [Sau đó thì sao?] Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Tiểu Cửu à, không thể nói như thế được, hôm đấy trong nhà tôi xảy ra chút chuyện, mà chẳng phải hôm sau tôi đã gửi hết đáp án cho cô rồi à.]
Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Tôi mặc kệ, tôi không thấy, là lỗi của anh!] Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Nói cũng có lý, nhưng không thể phủ nhận là anh sợ đi, ha ha ha ha...]
Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Cái này không gọi là sợ, gọi là làm theo trái tim mách bảo.] Cô tắt màn hình điện thoại, mỉm cười: “Em đang xem mấy người trong nhóm chat tán gẫu, bọn họ thú vị thật đấy.”
“Thật sao?” Hoắc Vân Tiêu giữ nguyên vẻ mặt dịu dàng, nhưng sự cưng chiều trong mắt thu lại một chút. Nụ cười của Tần Nguyễn quá miễn cưỡng. Chuyện thu thập sát khí, ngoại trừ chính cô ra thì không có người thứ hai biết.
Tần Nguyễn mím môi, tiếp tục gửi tin trong nhóm chat. Tần Nguyễn không hy vọng tối nay anh trở về ngủ sẽ ngửi thấy trong phòng có mùi thức ăn.
Người hầ2u đáp lại, rồi nhanh nhẹn thu dọn bát đũa trong phòng. Chùa Nam Ẩn Tuệ Thành: [Thí chủ Vệ, thật không dám giấu giếm, tôi đã bốc một quả cho anh, lần này anh đi đến trường Ottey sẽ lành ít dữ nhiều đấy.] Mao Sơn Kiều Gia: [Sư thầy Tuệ Thành, quẻ tượng thế nào?]
Chùa Nam Ẩn Tuệ Thành: [Cửu tử nhất sinh.] Thanh Thành Vệ Tây Thi lại xù lông: [Phỉ phui cái mồm quạ đen của cậu, mau đóng vào đi!] Lời nói này là thành ý thật sự của cô.
Thanh Thành Vệ Tây Thi cũng không khách sáo mà tag Tần Nguyễn. Trong lúc hai người cãi nhau, Tần Nguyễn tập trung xem đoạn trò chuyện giữa Lộ Văn Bân và Kiều Nam Uyên.
Trong đầu cô nhớ tới câu chat mà vừa nãy Kiều Cửu gửi cho cô. Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Ngoanvn]
Tần Nguyễn mỉm môi cười, cô cũng nói: [Có vấn đề gì có thể liên lạc với tôi, chỉ cần anh còn một hơi thở, cho dù đã đến Quỷ Môn quan, tôi cũng có thể kéo anh trở về.] Mao Sơn Kiều Gia: [Ma quỷ tác quái, có thể khiến sáu người tử vong trong vòng gần một tháng, có khả năng lớn là lệ quỷ.]
Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Ngoại trừ lệ quỷ ra thì có thể là diễm quỷ không? Vì cả sáu nạn nhân đều giới tính nam.] Trường Sinh Môn Vu Phạm: [...]
Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Con lừa trọc kia, thù này tôi nhớ!] Chùa Nam Ấn Tuệ Thành: [Chúng ta đều ở thủ đô, nếu gặp phải chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng thì có thể gọi điện thoại cho tôi.]
Thanh Thành Vệ Tây Thi: ... Không ngờ đấy nhé, hóa ra cậu cũng trường nghĩa như vậy cơ à.] Giống như cho dù anh làm bất cứ chuyện gì cũng đều có dáng vẻ lạnh nhạt ưu nhã như thế, cực kỳ thu hút ánh nhìn của người khác.
Nụ cười trên mặt Tần Nguyễn lại xuất hiện. Tay nghề của đầu bếp nhà họ Hoắc quá giỏi, khiến cô bây giờ béo lên trông thấy.
Ha2i ngày trước cô bước lên cân, thể trọng đã tăng hơn năm cân rồi. Mao Sơn Kiều Gia: [Có lẽ vậy.]
Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Ê này, tôi chỉ nói vậy thôi mà, mấy người đừng coi là thật chứ.] Tần Nguyễn mỉm cười, nhanh chóng trả lời: [Đúng là vinh hạnh của tôi.]
Trường Sinh Môn Vu Phạm: [Sảng khoái!] Hơn nữa cô không che giấu chuyện đó, cũng chẳng suy nghĩ gì đến việc sẽ bị người ta phát hiện.
Nhưng cô không muốn người khác biết chuyện cô đi thu thập sát khí. Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Chị Nguyễn, chị không thấy hứng thú sao? Sáu vụ án mạng đấy, chắc chắn là có rất nhiều quỷ ở ngôi trường đó, chị không muốn đi à?] Tần Nguyễn hơi nhíu mày.
Kiều Cửu nói vậy giống như cô bé biết chuyện gì đó. Kiều Nam Uyên, Kiều Cửu và Lộ Văn Bân đã có số điện thoại của Tần Nguyễn nên không tham gia vào.
Nhìn Vu Phạm, Tuệ Thành và Vệ Tây Thi sôi nổi như vậy, Kiều Cửu bèn xuất hiện. Tần Nguyễn gửi số điện thoại của mình vào trong nhóm chat.
Trường Sinh Môn Vu Phạm: [Đã nghe danh đạo hữu Tân có thực lực phi phàm từ lâu, tôi cũng lưu lại số điện thoại của cô, đạo hữu Tần không ngại chứ? Mao Sơn Cửu Cô Nương: [@Thanh Thành Vệ Tây Thi/ Mặc dù anh cho tôi leo cây, tôi cũng không hy vọng anh thật sự xảy ra chuyện, chờ khi nào anh về nhớ đến giúp tôi làm bài tập thì chuyện lúc trước bỏ qua.]
Có lẽ là phát hiện Vệ Tây Thi quá đáng thương, Kiều Cửu chủ động cầu hòa. Chùa Nam Ẩn Tuệ Thành: [Rất có thể.]
Ngọc Tinh Lộ Đạo Nhân: [Cũng không phải là không có khả năng này.] Mao Sơn Kiều Gia: [Lúc nào gọi tôi cũng được, chú ý an toàn.]
Chùa Nam Ẩn Tuệ Thành: [Thí chủ Vệ, bảo trọng.] Kiều Cửu giống như không phát hiện ra thái độ của Tần Nguyễn, cô bé vẫn còn đang rất hưng phấn ở trong nhóm chat.
Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Chị Nguyễn, không phải chị rất thích đối phó với những thứ này à, đây là một cơ hội tốt, chị tuyệt đối không nên bỏ qua nhé, chị đừng để cho Vệ Tây Thi có cơ hội, mau đoạt vụ này của anh ta đi!] Tần Nguyễn nhìn thấy những lời này mà dở khóc dở cười. Vệ Tây Thi nổi đóa, ném lên nhóm chat một biểu tượng trái bom.
Chùa Nam Ẩn Tuệ Thành: [A Di Đà Phật...] Thái độ cũng hơi dịu xuống một chút.
Chùa Nam Ấn Tuệ Thành: [Tôi chỉ định đi nhặt xác cho thí chủ Về thôi, dù sao với thân phận của anh cũng được tính là khách hàng lớn, đây là một chuyện nhiều công đức đẩy.] Tần Nguyễn đi đến bên giường, cô cầm chiếc điện thoại vẫn đang li0ên tục hiện lên tin nhắn.
Các tin nhắn trong WeChat nhảy lên liên tiếp trên màn hình. Ngọc Tinh Lộ Đạo Nhân: [...]
Mao Sơn Kiều Gia: [...] Cách đó không xa truyền đến tiếng cười khẽ: “Anh nhìn em được một lúc rồi, gặp được chuyện gì mà lại cười vui vẻ như vậy?”
Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng, lộ ra sự dịu dàng vô hạn và cưng chiều. Hoắc Vân Tiêu chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào phát ra âm thanh nũng nịu như thế, khiến anh muốn đem cả mạng cho cô luôn.
Cô chọc ghẹo anh bằng âm thanh nghẹn ngào của mình.
Rồi cô lắp bắp cầu xin tha thứ, thật say lòng người.