Trên người Tần Nguyễn có một cảm giác quen thuộc đến từ linh hồnk, khiến anh không thể nào kiềm chế được mà muốn đến gần cô. Một chiếc bình gốm tinh xảo được bày biện trên bàn đập vào mắt anh.
Anh chỉ vào chiếc bình gốm và hỏi Lâm Hạo đứng gần đây: “Đây là cái gì?” Anh ta gật đầu: “Tôi sẽ dặn lại cô ấy.”
Lâm Hạo liếc mắt nhìn người đàn ông đi phía trước, không biết có phải là ảo giác của anh ta hay không. Mà hôm nay hình như cảm xúc của Tam gia không được vui lắm, có cảm giác hơi quái dị rất khó diễn tả. Đôi bàn tay mảnh khảnh đẹp đẽ của anh cọ rửa trong làn nước trong veo.
Rửa sạch mọi “chứng cứ phạm tội” để lại khi “gây án“. Hai mắt Tần Nguyên nhắm chặt, yếu ớt nói: “Em lười lắm, không muốn động đậy gì cả.”
Nói là lười thì đúng hơn là chẳng còn chút sức lực nào. Anh không cho phép có bất kỳ biến cố nào xuất hiện.
Việc Tần Nguyễn ỷ lại vào anh không nhất thiết phải thực hiện theo lời khuyên của bác sĩ. Dáng vẻ này quyến rũ không thể tả, Hoắc Vân Tiêu lơ đãng rời ánh mắt, anh nhẹ nhàng đề nghị: “Anh bảo người hầu mang cơm lên phòng nhé?”
Tần Nguyễn suy nghĩ một lúc rồi ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.” Đôi mắt cô long lanh, trông cực kỳ động lòng người.
“Không cần đâu, em tự đi được.” Một lúc lâu sau, Tần Nguyễn vén chặn đứng lên, xuống đất.
Bộ đồ mặc ở nhà mà cô thay trước khi đi ngủ, giờ thấm đầy mồ hôi. Tam gia giống như một con đực tìm con cái giao phối nhưng không thành công, toàn thân từ trên xuống dưới đều tỏa ra hơi thở không được thỏa mãn dục vọng.
Hoắc Vân Tiêu còn không biết mình đã bị người khác nhìn thấu, anh ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách. Mới ngồi dậy được một nửa, cơ thể lại như nhũn ra.
Ngay tại lúc cô sắp ngã, Hoắc Vân Tiêu đưa tay ôm lấy eo cô, bắt cô lại nằm xuống. Bọn họ còn chưa thật sự làm cái gì mà đối phương đã khiến cô chẳng muốn xuống nhà thế này. Thế nếu xảy ra chuyện gì thật, thì chẳng phải cô sẽ xong đời à?
“Phu nhân mời dùng cơm, tôi đứng ở ngay ngoài cửa, cô dùng xong thì gọi tôi một tiếng là được.” Trong phòng mờ tối, Tần Nguyễn vẫn nằm bất động trên giường.
Tam gia đứng trước cửa phòng tắm, khóe môi khẽ mỉm, khuôn mặt như được điêu khắc tinh xảo nổi lên một chút kháng cự. Nhìn vết tích kia là biết dấu hôn rồi.
Người hầu thu ánh mắt lại, khéo léo cúi người với Tần Nguyễn . Đôi mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào bóng hình nhô lên dưới chiếc chăn mỏng.
Hít sâu một hơi, Hoắc Vân Tiêu chậm rãi đi tới bên giường. Anh cúi người đến gần Tần Nguyễn: “Em đói bụng không, có muốn xuống lầu ăn chút gì không?” Anh bảo chú ấy đi mời ông Cửu, trưởng lão của nhà họ Hoắc tới.
Dùng cớ là mời ông ta đến để đánh cờ uống trà. Đám trưởng lão lớn tuổi kia chẳng thích cái gì cả, chỉ thích mỗi đánh cờ uống trà. Hoắc Vân Tiêu nói với giọng thương tiếc: “Đừng cậy mạnh, em ngoan ngoãn nằm xuống đi.”
Đôi môi xinh đẹp của Tần Nguyễn mím chặt, trên mặt lộ ra biểu cảm không cam lòng. Hoắc Vân Tiêu vuốt vuốt mi tâm, anh mệt mỏi hỏi: “Hoắc Chi thế nào rồi?”
Lâm Hạo cung kính nói: “Vết thương của cô ấy bị nhận hai lần tổn thương, nhưng không có vấn đề gì lớn.” Hy vọng cô không nhận thấy sự bối rối của anh.
Tần Nguyễn có sức hấp dẫn quá lớn đối với anh, anh đã phải cực kỳ cố gắng kiềm chế mới không làm mất thân phận của mình. Rời khỏi ổ chăn ấm áp là không khí lạnh ập tới.
Cơ thể Tần Nguyễn rùng mình một cái, cô bước nhanh đi vào phòng tắm. Anh không kháng cự việc gần gũi với Tần Nguyễn .
Nhưng với ctình hình hiện tại, anh không thể làm tổn thương cô được. Trong phòng khách còn có ám vệ giống như pho tượng không có cảm giác tồn tại, canh giữ ở mọi ngóc ngách, và đám người hầu nhẹ tay nhẹ chân bận rộn làm việc.
Thấy Hoắc Vân Tiêu đi xuống, Lâm Hạo tập tức đứng thẳng người. Các loại cảm xúc nôn nóng, bất an khi tỉnh lại sáng hôm nay đã không cánh mà bay.
Bây giờ chỉ còn lại ngượng ngùng, xấu hổ. Bây giờ cô đã tỉnh táo trở lại, nên nghĩ đến những lời mà vừa nãy Tam gia đã nói.
Anh thật sự không phải đang giễu cợt cô sao? Sau khi rời khỏi phòng ngủ, hơi thở dồn dập trên lồng ngực của Hoắc Vân Tiêu từ từ hạ xuống.
Anh nhìn ra được Tần Nguyễn đang thẹn thùng. Giọng nói của bà ta rất kính cần: “Phu nhân, chủ nhân nói tối nay phu nhân không được thoải mái nên sẽ dùng cơm trong phòng ngủ.”
Không hiểu sao Tần Nguyễn lại đỏ mặt. Bàn tay nắm chặt bên dưới lớp chăn chậm rãi buông lỏng.
Hoắc Vân Tiêu xoa đầu cô để trấn an: “Anh đi ra ngoài trước, em nghỉ ngơi một lúc rồi hẵng đi tắm, đừng vội.” “Bảo cô ấy dưỡng thương cho tử tế, trong khoảng thời gian này đừng hành động thiếu suy nghĩ nữa, lúc nào vết thương khỏi hẳn thì hãy ra ngoài.”
Hoắc Vân Tiêu đi sượt qua người Lâm Hạo, giọng nói lạnh nhạt của anh truyền rõ vào trong tai anh ta. Anh ta tiến lên đón: “Tam gia.”
Đôi mắt lành lạnh của Tam gia đánh giá người đàn ông trước mặt. Tam gia thực sự vì Tần Nguyễn mà suy tính rất nhiều.
Vốn lúc trước anh giữ Lâm Hạo lại cũng không phải là vì muốn bồi dưỡng thuộc hạ tin cậy được cho Tần Nguyễn. Buồn cười, lúc này mà đề Tam gia bể cô đi tắm thì chẳng khác gì đưa dê vào miệng sói một lần nữa.
Nói rồi Tần Nguyễn lập tức muốn đứng dậy, cô chống hai cánh tay bủn rủn rồi ngồi dậy. Hoắc Vân Tiêu ước lượng thời gian.
Thời gian anh vào phòng tắm hình như hơi dài, anh cầm khăn mặt bên cạnh lên lau sơ qua cho khô tay rồi đi về phía cửa phòng tắm. Hoắc Vân Tiêu khẽ cười một tiếng rồi quay người rời khỏi phòng.
Tiếng đóng cửa rất nhỏ vang lên, cơ thể căng thẳng của Tần Nguyễn hoàn toàn thả lỏng. Sau khi anh ta đi, Hoắc Vân Tiêu lại gọi người hầu ở phòng bếp đến.
Anh bảo bọn họ chuẩn bị cơm đưa lên phòng ngủ đề Tần Nguyễn dùng tại phòng. Loại cảm xúc vi diệu quen thuộc này khiến Lâm Hạo nghĩ đến mùa xuân.
Mùa hồi phục, mùa sinh sôi nảy nở của vạn vật, trong không khí sẽ tràn ngập mùi hormone đậm đặc. Cô bé kia thẹn thùng, hôm nay cũng tiêu hao không ít thể lực nên sợ là sẽ không xuống ăn đầu.
Tần Nguyễn tắm rửa xong thì các người hầu cũng đã chuẩn bị xong bữa tối ở trong phòng. Anh hiểu lời khuyên của bác sĩ Trần, nhưng lại không có cách nào làm được.
Tần Nguyễn không phải mang thai bình thường, bụng của cô mang thai đôi nên lớn hơn phụ nữ có thai bình thường rất nhiều. Những thứ khí thế dữ dội dã man đó đều đã tiêu tan đi rất nhiều sau khoảng thời gian trải qua rèn luyện này.
Huấn luyện thêm một thời gian nữa, anh ta có lẽ sẽ trở thành người giúp đỡ đắc lực cho Tần Nguyễn . Hoắc Vân Tiêu trầm giọng ra lệnh: “Phái người gọi chú ấy về đây.”
Lâm Hạo gật đầu, quay người rời đi. Mượn dùng ngoại lực cũng có thể mang họ đến gần nhau hơn cả về thể xác lẫn tinh thần.
Nhớ lại chuyện thân mật lúc vừa rồi, Hoắc Vân Tiêu kéo cổ áo, hít sâu một hơi rồi bước xuống lầu. Vừa rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi là anh đã định đầu hàng tiềm thứac của mình rồi.
Một lúc lâu sau, Hoắc Vân Tiêu tỉnh táo trở lại. “Em biết rồi.”
Giọng nói của Tần Nguyễn như bị bóp nghẹt. Lâm Hạo có cơ thể rắn rỏi, cao ráo, tính cách thoải mái không câu nệ, ngũ quan kiến nghị đoan chính.
Còn nhớ lúc anh ta mới đến nhà họ Hoắc, toàn thân đầy sát khí hung tàn. “Anh bế em đi tắm một cái nhé?”
Vừa nghe anh nói thế, hai mắt Tần Nguyễn bỗng chốc mở bừng. Dưới lầu.
Lâm Hạo dựa vào trước tủ trưng bày, cúi đầu nghịch điện thoại di động, tư thế rất thoải mái. Hoắc Vân Tiêu sờ mặt của cô, phát hiện tay mình đầy mồ hôi.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh lộ ra một tia khó lường, làm người ta nhìn không thấu. Một người hầu trung niên đứng trong phòng ngủ, nhìn thấy Tần Nguyễn bước ra từ phòng tắm.
Cô mặc một chiếc áo choàng tắm rộng rãi, để lộ ra những vết đỏ mập mờ, làm cho người ta phải suy nghĩ nhiều ở trên cổ. Tần Nguyễn lau tóc, cô nói: “Vâng, dì đi đi.”
Người hầu hơi khom người, lùi lại hai bước rồi quay người rời khỏi phòng ngủ.
Nhìn thấy các món ăn hấp dẫn trên bàn, bụng của Tần Nguyễn bắt đầu réo vang.