Ôm lấy Tần Nguyễn, anh lật người để cô nằm trong vòng tay của mình.
<1br>Cái bụng gần sáu tháng của cô gần sát với phần bụng của anh.
Anh có thể cảm nhận được rõ ràng lũ trẻ đang chuyển độ2ng nhẹ trong bụng Tần Nguyễn. Tần Nguyễn ngẩn ra, nhìn anh không chớp mắt.
Tam gia khẽ than một tiếng, anh cúi đầu xuống chậm rãi xích lại gần Tần Nguyễn.
Đôi môi mang độ ẩm thấp hơn nhiệt độ cơ thể của người bình thường in lên mi mắt Tần Nguyễn. Tần Nguyễn lại lắc đầu: “Không có.”
Không biết anh có tin lời cô nói hay không, Hoắc Vân Tiêu đặt tay lên bụng Tần Nguyễn rồi nhẹ nhàng vuốt ve.
Đầu ngón tay lướt trên bụng, một cảm giác khó tả chui vào lòng Tần Nguyễn. “Cô bé, anh xin lỗi.”
Giọng nói khàn khàn, từ tính, khắc chế vang lên bến tại Tần Nguyễn.
Cô không hiểu, tại sao Tam gia lại muốn nói xin lỗi cô. Tần Nguyễn đặt tay lên gối bên cạnh, toàn thân đầy vẻ lười biếng.
Cô lơ đãng giải phóng ra một mặt khác mà người ngoài không thể nhìn thấy.
Đột nhiên, năm ngón tay của cô siết lại, đổi hàng mi dài trên đôi mắt nhắm chặt khẽ run lên. Bên trong căn phòng mờ tối, Tần Nguyễn lấy tay phủ lên mu bàn tay đã diễn tấu một lúc lâu của Tam gia.
Cô cẩn thận hít thở không khí mới mẻ, trong mắt lấp lánh ánh nước.
Đèn đường bên ngoài cửa sổ bị khúc xạ và chiếu vào trong căn phòng. Ánh nước trong mắt Tần Nguyễn phản chiếu rõ ràng vào trong mắt Tam gia. Tần Nguyễn đáp lại, cơ thể thoảng thả lỏng.
Lần này Tam gia giảm bớt lực tay, Tần Nguyễn không tiếp tục phát ra âm thanh làm cho người ta mơ màng như vừa rồi nữa.
Nhưng vẻ mặt của cô lại không giống như vậy. Hoắc Vân Tiêu vuốt ve mái tóc mượt mà của Tần Nguyễn, bàn tay anh từ từ di chuyển, đáp xuống phần gáy lộ ra ngoài của cô.
Ngón tay anh bóp nhẹ, khiến Tần Nguyễn khẽ phát ra âm thanh thoải mái.
Cô đột ngột mở mắt ra, như thể không tin âm thanh vừa rồi là thốt ra từ miệng mình. Hoắc Vân Tiêu ghé sát bên tại cô rồi nhẹ giọng hỏi: “Trong khoảng thời gian này tâm trạng của em không được vui, sao không nói cho anh biết, có chuyện gì không nói ra được sao?”
Tần Nguyễn dựa vào trong ngực anh, hai mắt nhắm lại, cô khẽ nói: “Không có.”
Ngửi mùi trầm hương thoang thoảng tràn vào trong mũi, làm cảm xúc nôn nóng khi vừa mới ngủ dậy của cô được ổn định lại rất nhiều. Đó là sự độc chiếm của một vị vương giả khi đối mặt với vật sở hữu của mình.
Tần Nguyễn có thể nhìn thấy cảm xúc kinh hãi bên trong đôi mắt của Tam gia.
Nhờ thế mà cô mới biết, thì ra không phải một mình cô độc diễn. Mà Tần Nguyễn cũng không quá ưa thích kiểu thân mật như thế này.
Vào khoảnh khắc cô đưa tay định đây anh ra, thì cảm xúc ham muốn được che giấu rất kĩ bỗng mở ra bên trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
Ánh mắt anh ảm đạm, tràn ra ánh sáng hung ác không có cách nào che giấu. Bàn tay đang ôm eo Tần Nguyễn hơi siết lại rồi nhanh chóng buông ra.
Tần Nguyễn không phát hiện Hoắc Tam gia đang căng thẳng và do dự.
Cô hưởng thụ sự an ủi của đối phương, vẻ mặt tỏ ra hài lòng. Hoắc Vân Tiêu đưa tay nâng cằm Tần Nguyễn, trong ánh mắt nhìn cô có chút bối rối, nhưng 7anh cố gắng hết sức để giữ dáng vẻ bình tĩnh.
Anh dịu dàng hỏi cô: “Em đang oán trách anh không dành nhiều thời gian h7ơn cho em sao?”
Giọng điệu của anh nghiêm túc, không hề có ý trêu chọc. Tần Nguyễn nghe vậy lập tức lắc đầu. <2br>
Cô không có ý này.
Chỉ là hôm nay Tam gia ở bên cạnh cô, thay đổi thái độ lơ đãng tránh mặt lúc trước, khiến cô0 có cảm giác không thật.
Đôi mắt sâu thẳm dịu dàng của Hoắc Vân Tiêu nhìn chăm chú vào mặt của cô: “Thật sự không có?” Cô vô thức nhắm mắt lại.
Đôi mắt chìm trong bóng tối, khiến mọi cảm giác đều được phóng đại.
Kỹ năng “chơi đàn” của Hoắc Tam gia thật phi phàm, những ngón tay ấm áp của anh giống như đang chơi trên phím đàn dương cầm quý báu vậy. Tiết tấu chợt cao chợt thấp, tạo nên một bản nhạc tuyệt vời và ngoạn mục. Dường như cô không thể tin được, Tam gia mới vừa rồi còn trò chuyện cùng cô mà vào lúc này lại ra tay với cô.
Đôi mắt ươn ướt của Tần Nguyễn trở nên trống rỗng không có tiêu cự.
Cô lơ đãng nghiêng đầu, ánh mắt mờ mịt nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt. Bên trong đôi mắt trong veo của cô không có chút dục vọng nào.
Đôi môi mỏng của Hoắc Vân Tiêu chậm rãi cong lên, bàn tay anh đặt lên xương quai xanh của Tần Nguyễn, đầu tựa vào hõm vai cô.
Hơi thở của Tam gia phun lên làn da Tần Nguyễn Khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ của Hoắc Tam gia rất bình tĩnh, ánh mắt cũng không thể bình tĩnh hơn.
Như thể những gì anh đang làm bây giờ chỉ là chuyện thường ngày đối với anh. Tần Nguyễn đặt tay lên mu bàn tay của anh.
Không phải cự tuyệt, cũng không tán thành. Mùi trầm hương vây quanh Tần Nguyễn, trên môi cô thoáng qua một hơi thở lạnh lẽo.
Là Tam gia hôn cô.
Nụ hôn của anh để cô cảm nhận được sự trân trọng. Rõ ràng là nhiệt độ không quá nóng, nhưng lại khiến người ta thấy oi bức.
Khi Tần Nguyễn còn chưa hiểu gì cả, những ngón tay mảnh khảnh đẹp đẽ, thích hợp đánh đàn dương cầm của anh đã bắt đầu “chơi đàn” rồi.
Hai mắt Tần Nguyễn trợn to, vẻ kinh ngạc tràn ra khỏi hốc mắt. Nhưng lý trí vừa hồi phục nhanh chóng bị đối phương đánh tan.
Dưới sự dẫn dắt của anh, cô chỉ có thể từng bước một bước vào lĩnh vực vừa lạ lẫm vừa có phần quen thuộc này.
Nhiệt độ trong phòng dường như đang tăng cao. Bàn tay vẫn còn đang nhẹ nhàng xoa bóp cổ cho Tần Nguyễn.
Một lát sau, Hoắc Vân Tiêu nói với Tần Nguyễn bằng chất giọng hơi khàn: “Sau này mà thấy không thoải mái thì phải nói cho anh biết, em đừng tự chịu đựng một mình, biết không?”
“Chuyện nhỏ thôi mà.” Tần Nguyễn tỏ vẻ không quan trọng. Đôi mắt đang nhắm chặt của Tần Nguyễn khẽ mở ra, đập vào mắt cô là đôi mắt hẹp dài của Tam gia.
Gương mặt lạnh lùng của anh vẫn bình tĩnh như trước, không hề bị rơi vào hoàn cảnh mê loạn như cô lúc này.
Trong nháy mắt lý trí quay trở về. Tần Nguyễn buông tay trên gối ra và đưa tay muốn đấy Tam gia. Một mình cô có cảm giác cũng chẳng hay ho gì. Vẻ mặt thả lỏng của cô lại lộ ra một sức hấp dẫn khác.
Hoắc Vân Tiêu cúi đầu, nhìn thấy hàng mi dài của cô rung rung, giống như có một sợi lông vũ đang trêu chọc trái tim anh vậy.
Anh lơ đãng rời ánh mắt, chuyển tầm mắt sang màn hình máy tính bảng. Nhưng cô vẫn không hiểu.
Tại sao Tam gia lại đột nhiên chẳng nói chẳng rằng mà làm nổ ra một trận chiến kinh hồn như vậy.
Cô kéo chắn lên người và áp khuôn mặt nóng bừng của mình vào chăn. Lúc cửa phòng tắm đóng lại, Tần Nguyễn nhìn thấy rõ quần áo trên người Tam gia tuy có hơi lộn xộn, nhưng vẫn khá nghiêm chỉnh.
Nhờ dáng vẻ điềm tĩnh tỉnh táo, ung dung tự phụ khiển Tam gia không có biến hóa quá lớn.
Như thể chuyện vừa rồi không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến anh. Mà là đang xin cầu hòa.
Bị đôi mắt trong veo của Tần Nguyễn nhìn chăm chú, vẻ bình tĩnh trên mặt Hoắc Vân Tiêu hơi thay đổi, lộ ra một chút chật vật.
Hầu hết của anh khẽ chuyển động, anh nói, giọng khàn khàn: “Cô bé, nhắm mắt lại.” Hoắc Vân Tiêu nằm nghiêng, vì lo lắng cho hai đứa trẻ trong bụng Tần Nguyễn nên anh không dám để đối phương chia sẻ trọng lượng cơ thể với mình.
Giữa hai người hình thành nên tư thế muốn xích lại gần nhau, nhưng lại không thể không kéo giãn khoảng cách. Hoắc Vân Tiêu sờ lên cái cằm nhỏ xinh của Tần Nguyên và xoa nhẹ.
“Nguyễn Nguyễn, chúng ta là vợ chồng, em có bất kỳ yêu cầu gì cũng có thể nói với anh. Anh là chồng của em, anh có nghĩa vụ thỏa mãn tất cả các nhu cầu của em.” Giọng nói của bác sĩ Trần lại vang lên bến tại anh.
Nhịn rồi lại nhịn, bàn tay đặt sau gáy Tận Nguyễn từ từ hạ xuống.
Hoắc Vân Tiêu vòng tay qua eo Tần Nguyễn, từ từ đấy cô ra. Ánh mắt Tần Nguyễn tỏ ra hơi kinh ngạc. Cô còn chưa kịp lên tiếng thì một bóng đen xuất hiện trước mặt cô. Rõ ràng trời đã sang thu rồi mà sao vẫn còn nóng bức như mùa hè thế này, làm cho lòng người càng thêm nôn nóng.
“Bình!”
Chiếc máy tính bảng đặt ở mép giường rơi xuống đất. Tạo ra âm thanh không lớn cũng không nhỏ, nhưng không hề làm phiền đôi vợ chồng đăng ký kết hôn được gần nửa năm rồi, mà giờ mới vừa bắt đầu tiếp xúc với những cảm xúc mới mẻ này.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Ánh đèn đường ngoài cửa sổ lập lòe mờ ảo. Hoắc Vân Tiêu khẽ cười, anh nói: “Thả lỏng người ra nào, để anh xoa bóp cho em.”
Động tác tay của anh không dừng lại, tiếp tục bóp gáy cho Tần Nguyễn.
Phải công nhận là, anh bóp rất dễ chịu. Lực từ chối ở bàn tay đặt lên vai trái của Tam gia giảm xuống.
Ánh sáng trong mắt Hoắc Vân Tiêu nhanh chóng bị thu lại, anh sợ dọa đến Tần Nguyễn nên đưa tay che mắt của cô.
Anh cúi đầu, bắt lấy đôi môi hơi hé mở chuẩn bị nói của cô. Hai mắt Tần Nguyễn nhắm chặt, không còn dám mở ra nữa.
Cô giống như con cá mắc cạn trên bờ, không có sinh mệnh. Lại giống như rừng cây rậm rạp, cuối cùng cũng được đón một trận mưa to, hưởng thụ sự tiếp nối của nguồn sống. Bên trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng thở hỗn loạn, đan xen quấn quýt không phân biệt được là của ai.
Cũng không thể biết được nhịp tim của ai đập nhanh như vậy. Hay là từ đầu đến cuối, chỉ một mình cô có phản ứng thôi?
Không, không phải như vậy!
Tần Nguyễn nằm liệt ở trên giường, hai mắt đẫm sương mù lóe lên tia sáng. Tần Nguyễn mờ mịt: “...”
Cô nhìn anh trừng trừng.
Mãi mới lên tiếng được: “Anh nói thế là sao?” Không phải không thoải mái.
Nhưng cơ thể giống như có cảm giác bủn rủn khó có thể diễn tả bằng lời.
Nhận thấy cơ thể Tần Nguyễn thả lỏng, Hoắc Vân Tiêu hôn lên trán cô. Vốn trong thời gian mang thai, cảm xúc của thai phụ dễ bị xúc động, lại thêm lũ trẻ cùng Tam gia làm cho cô phải lo lắng.
Nhiều chuyện chồng chéo như vậy mà cô còn có thể thoải mái thì đúng là gặp quỷ rồi.
Nghe thấy cô còn mạnh miệng, đôi mắt hoa đào thâm thúy của Hoắc Vân Tiêu tối xuống. Tần Nguyễn còn chưa bao giờ xem Tam gia đánh đàn dương cầm.
Trong lòng cô cảm thán, đôi tay kia không đánh đàn thì thật là đáng tiếc.
Hoắc Vân Tiêu đi vào trong phòng tắm, anh đến chỗ bồn rửa và mở nước ta.
m thanh thì thầm êm ái bên tại mãi không tiêu tan.
Anh không ngờ rằng Tần Nguyễn lại có bản lĩnh làm nũng ghê gớm như vậy.