May mà không làm cho vị g1ia này phật lòng, bác sĩ Trần cảm thấy mình đã làm tròn sứ mệnh và chức trách của thầy thuốc rồi. Anh ta quay trở lại làm một vị bác sĩ chuyên 2nghiệp, giọng điệu bình tĩnh nói: “Tam gia, trong thời gian mang thai cũng nên chú ý một số vấn đề.” Hoắc Xuyên đi tới, đứng ở trước mặt Tam gia.
“Chủ nhân.” Cửa phòng được nhẹ nhàng mở ra, không hề quấy rầy đến Tần Nguyễn.
Hoắc Vân Tiêu đóng cửa, đi tới đứng ở bên cạnh giường. Tất nhiên là bác sĩ Trần có chú ý tới thái độ của Tam gia, trông thì có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra nội tâm2 đang cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc của mình.
Họ đều là đàn ông, chỉ cần lập gia đình và sinh con, họ đều phải trải qua giai đoạn 0này. Ý là không cần tra tấn người ta nữa.
Hoắc Xuyên vội vàng nói: “Chủ nhân từ bi.” Giọng nói trầm thấp vang lên: “Trước đó đã xảy ra chuyện gì?”
Vừa nãy ở trong phòng tắm nắng cùng với Tần Nguyễn, Hoắc Vân Tiêu phát hiện vẻ mặt của Hoắc Xuyên có vẻ lo lắng. Đầu ngón tay Hoắc Vân Tiêu vuốt nhẹ, anh thản nhiên nói: “Tôi nhớ hình như anh hai bị thương ở cánh tay?”
Hoắc Xuyên nhớ lại vết thương bị quệt qua trên cánh tay của Nhị gia, anh ta bình tĩnh gật đầu: “Vâng.” Hoắc Vân Tiêu khẽ cười một tiếng, coi như nhận lời khen của anh ta.
Ngón tay trên đầu gối tăng nhịp gõ: “Chú Hoắc Khương đang ở đâu?” Cằm của cô gái nhỏ hơi co lại, đôi môi khẽ mím, tựa hồ giật mình vì cảm giác mát lạnh.
Hoắc Vân Tiêu lại ôm cô vào lòng và trao cho cô chút ấm áp không đáng kể của anh. Ngay khi Tần Nguyễn mở mắt, nhịp thở của cô không còn đều đặn nữa là Hoắc Vân Tiêu biết cô đã tỉnh.
Anh để máy tính bảng xuống giường, nghiêng người nhìn về phía Tần Nguyễn. Khi Tần Nguyễn tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối.
Đôi mắt cô lộ rõ vẻ mệt mỏi. Trong lồng ngực của cô vẫn còn kìm nén một đám lửa nghẹn ở lưng chừng, khiến cô thấy hơi khó chịu.
Tần Nguyễn vừa mở mắt ra, trên mặt ủ rũ mệt mỏi, không phát hiện ra ở sau lưng cô còn nằm một người sống sờ sờ. Trái tim anh giống như bị xé rách, giằng xé.
Hoắc Vân Tiêu nhìn thấy rõ sự ỷ lại trong vô thức của Tần Nguyễn đối với mình. Nếu đối phương dám ra tay, anh cũng nên đích thân chăm sóc, để xem rốt cuộc ông Cửu này nghĩ như thế nào.
Anh còn chưa chết đâu, thế mà đã có người công khai bắt nạt vợ và con của anh. Nếu chủ nhân không nhắc đến thì anh ta cũng sắp quên mất rồi đấy. Trong vụ ám sát đó, Nhị gia không cẩn thận bị quệt qua làm bị thương cánh tay.
Vết thương cũng không lớn, chờ đến lúc bác sĩ chạy tới thì vết thương đã tự động cầm máu rồi. Hoắc Xuyên trả lời: “Chú ấy đang ở bên tòa nhà nhỏ ạ, đang chờ mệnh lệnh tiếp theo của chủ nhân.”
Hoắc Vân Tiêu gật đầu: “Bảo chú ấy đi một chuyển qua truyền lại cho ông Cửu, nói là tôi đã lâu không được gặp ông Cửu nên muốn đánh cờ với ông ấy.” Nghe vậy, bàn tay cầm tách trà của Hoắc Vân Tiêu hơi ngừng lại.
Anh nhìn những gợn sóng lăn tăn trong tách trà, một luồng sát khí nhàn nhạt lướt qua đôi mắt tĩnh lặng của anh. Anh đưa tách trà lên miệng, nhấp một ngụm rồi thờ ơ hỏi: “Giá bao nhiêu?”
Hoắc Xuyên: “30 triệu ạ.” Một tiếng cười nhẹ bật ra từ đôi môi mỏng của Tam gia.
Anh đưa tay chạm vào vành tách trà, trong mắt nổi lên sự hờ hững lạnh lùng. Anh ta lại hỏi: “Chủ nhân, ba người ở khu hình phạt xử lý như thế nào ạ?”
Hoắc Tam gia liếc mắt nhìn anh ta, giọng anh lạnh đi: “Ném A158 về khu hình phạt, đừng để gã chết, còn hai kẻ kia sắp xếp người đưa tiễn.” Hoắc Xuyên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn: “Đưa tiễn bằng cách dùng thuốc hay tử hình công khai ở khu hình phạt ạ?” Đưa tiễn là đưa bọn họ lên đường, chứ không phải thả ra.
Hoắc Vân Tiêu nhíu mày, đầu ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối, anh nhẹ nhàng nói: “Cho bọn họ được thoải mái.” Ông Cửu - trưởng lão của nhà họ Hoắc chính là kẻ chủ mưu đứng sau vụ A158 xuất hiện ở biệt thự Hương Tạ lần này.
Không lâu sau khi Hoắc Xuyên rời đi, Hoắc Vân Tiêu nhận được tin tức. Khóe môi anh khẽ nhếch lên, biên độ nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, anh nói: “Nếu là một thể lực nhỏ thì đừng để nó làm hại người khác, cậu dẫn người đi xử lý đi.”
Trong giọng nói trầm thấp lộ ra sát khí mạnh mẽ không hề che giấu. Anh đã sắp xếp chu đáo mọi chuyện ăn ở đi lại của Tần Nguyễn, nhưng lại tính sót một thứ, là nhu cầu trong thời gian mang thai của cô.
Trong suốt gần nửa nằm ở bên nhau, anh quả thực không phải là một người chồng đủ tiêu chuẩn. Mùi trầm hương thoang thoảng xộc vào trong mũi khiến hàng lông mày đang nhíu lại của Tần Nguyễn giãn ra.
Cơ thể cô như có ý thức dựa sát lại gần trong ngực Hoắc Vân Tiêu. Tiếng thở dài khe khẽ lại vang lên trong không gian im ắng.
Lời nói của bác sĩ Trần vẫn còn văng vẳng bên tai Tam gia. “30 triệu mà muốn mua mạng của người nhà họ Hoắc à, nhìn là biết không phải thể lực gì quá lớn rồi.”
Hoắc Xuyên: “Đúng là như thế ạ, là một thể lực nhỏ ở phía tây.” Tần Nguyễn nằm nghiêng trên giường, ôm chắn ngủ.
Hai hàng lông mày của cô hơi nhíu lại, có vẻ ngủ không yên. Anh duỗi tay ra ôm cô vào trong ngực.
Hai tháng trước anh còn có thể ôm Tần Nguyễn vào trong ngực, bây giờ bụng của cô càng lúc càng lớn, anh không thể ôm được nữa. Hoắc Xuyên cung kính tiến bác sĩ Trần.
Trong phòng khách, Tam gia đang pha trà. So với những chuyện tàn khốc mà Hoắc Dịch Dung đã trải qua trong quá khứ, thì lần bị thương đó có thể nói là không đáng kể.
Nhưng Hoắc Vân Tiêu lại không nghĩ như vậy. Bác sĩ Trần hiểu rất rõ, đây là giai đoạn mà bất cứ người mới làm cha nào cũng phải vượt qua.
Anh ta đến gần Hoắc Vân Tiêu, thấp giọng dặn dò: “Nói chung ba tháng đầu không được phép, hiện tại phu nhân đã đủ tháng rồi, đang trong giai đoạn trung kỳ. Giai đoạn trung kỳ, đứa trẻ trong bụng tương đối ổn định, không dễ bị ảnh hưởng bởi tác động bên ngoài, không dễ bị sẩy thai, sinh non. Nhưng vẫn phải chú ý, nếu thấy đau bụng, nhất định phải dừng...” Anh đặt tách trà lên bàn, nghiêm nghị nói: “Không có người nào động vào người của nhà họ Hoắc mà còn có thể thoát được.”
Dứt lời, trên mặt Tam gia lộ vẻ trầm tư. Anh vốn dĩ muốn hỏi Hoắc Xuyên đã xảy ra chuyện gì nhưng không ngờ Tần Nguyễn lại thấy không thoải mái.
Hoắc Xuyên cung kính cúi đầu, trầm giọng bẩm báo: “Tam gia, A158 là đặc công của nước khác và vụ ám sát nhằm vào Nhị gia mấy tháng trước là do một thế lực nào đó ở thủ đô muốn mua mạng của Nhị gia.” Sau đó, Tam gia và bác sĩ Trần đã có cuộc trao đổi kiến thức về một lĩnh vực xa lạ.
Nửa tiếng sau. Tần Nguyễn gối lên khuỷu tay của Tam gia, tìm một tư thế thoải mái rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ bình yên.
Nhìn thấy một loạt hành động này, hơi thở của Hoắc Vân Tiêu trở nên nhẹ hơn. Rõ ràng đã ngủ lâu như vậy, nhưng cả thể xác lẫn tinh thần vẫn không được tỉnh táo.
Cảm xúc cũng không được cải thiện vì giấc ngủ. Anh chưa từng nghĩ rằng ngay cả ở trong giấc ngủ, cô bé này cũng sinh ra sự ỷ lại đối với hơi thở của anh.
Đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Vân Tiêu tập trung vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Nguyên, thấy nửa khuôn mặt của cô bị tóc che mất, anh liền đưa tay vén nó lên. Nếu anh đi rồi, chẳng phải đám người kia sẽ nuốt sống Tần Nguyễn và lũ trẻ à.
“Vâng, thuộc hạ đi làm ngay.” Hoắc Tam Gia bình tĩnh gật đầu: “A7nh nói đi.”
Nếu như giọng anh không khàn đi và trong mắt không có gợn sóng cuộn lên thì chưa biết chừng mọi người lại thật sự cho rằng 7anh đang rất bình tĩnh đấy. Hoắc Vân Tiêu ngước mắt nhìn anh ta một cái, biểu cảm trên mặt không mặn không nhạt.
Anh đặt ẩm trà sang một bên, nâng tách trà đưa lên mũi hít một hơi. “Vâng, thưa chủ nhân!”
Giọng của Hoắc Xuyên lập tức cao hơn một quãng. Những ngón tay mảnh khảnh của anh cầm ấm trà, cổ tay hơi rũ xuống, rót nước vào chiếc tách trà sứ trắng bên cạnh.
Tiếng nước vờn quanh bên trong chén trà, nghe rất êm tai. “Em tỉnh rồi à, sao không nói tiếng nào, có phải khó chịu ở chỗ nào không?”
Bên tại đột nhiên vang lên một giọng nói dịu dàng khiến Tần Nguyễn giật nảy cả mình.
Cô quay đầu lại bắt gặp ánh mắt lo lắng của người đàn ông, môi anh mím nhẹ.