Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 609: Hoắc tam gia



Hoắc Vân Tiêu lơ đãng liếc mắt, nhìn thấy bóng người đứng ngoài phòng phơi nắng.

Anh đứng dậy, chỉnh lại quần áo, cúi người1 vuốt tóc Tần Nguyễn . Cô thả lỏng người tựa vào lồng ngực của anh, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Tội gì làm phiền người ta đi chuyện này.”

Hoắc Vân Tiêu nhìn Tần Nguyễn nhắm mắt nghỉ ngơi, sắc mặt không được tốt lắm thì không quấy rầy cô.
Anh ta nhìn chằm chằm vào bụng của Tần Nguyễn, mặt lộ ra vẻ khẩn trương. Anh ta cẩn thận hỏi: “Phu nhân, cô thấy không thoải mái ở đâu?”

Trong bụng của Tần Nguyễn là cháu dòng chính đời thứ tư của nhà họ Hoắc, nếu xảy ra chuyện gì thì chưa cần nói tới việc bát cơm của anh ta có giữ được hay không, mà đến cái mạng này của anh ta cũng không đủ để bồi thường.
Bị sợ hãi bởi cảm giác áp bách lan tràn từ Tam gia, bác sĩ Trần không được tự nhiên nới lỏng cổ áo.

Anh ta cẩn thận liếc mắt nhìn đối phương, rồi hạ thấp giọng hỏi thăm: “Tam gia, trong thời gian phu nhân mang thai, ngài...”
Hoắc Xuyên gật nhẹ, sau đó quay lưng lại, đứng ở ngoài cửa.

Hoắc Vân Tiêu lại ngồi xuống bên cạnh Tần Nguyễn, anh lo lắng hỏi thăm: “Trong sắc mặt em không được tốt lắm, em thật sự tức giận à, hay cơ thể không thoải mái?”
Hoắc Vân Tiêu cười trấn an: “Đừng tức giận, ngoan.”

Tần Nguyễn nói, giọng lạnh nhạt: “Em không tức giận, lần sau anh đừng như vậy.”
Tam gia vòng tay ôm cô vào lòng, lông mày nhíu lại, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Tốc độ của Hoắc Xuyên rất nhanh, chỉ mấy phút sau đã mời được bác sĩ Trần tới.
Anh thì thầm khuyên nhủ ở bên tai cô: “Để bác sĩ tới kiểm tra một chút anh mới yên tâm.”

Biết anh thật sự lo lắng, Tần Nguyễn đành đồng ý.
Không phải trên tâm lý, mà là không thoải mái trong cơ thể.

Cô hiện tại đang mang thai, tính tình thất thường, thường xuyên nôn nóng bồn chồn, thỉnh thoảng trong đầu còn nảy ra những suy nghĩ vô lý.
Hoắc Vân Tiêu cầm điện thoại trên bàn lên, gọi cho Hoắc Xuyên đứng ngoài cửa.

Điện thoại vừa được kết nối, anh nói luôn: “Cơ thể phu nhân không được thoải mái, gọi bác sĩ tới đây.”
Nói xong, anh lập tức cúp điện thoại.

Thậm chí còn không cho Tần Nguyễn cơ hội để ngăn cản anh.
Bác sĩ Trần ngập ngừng theo sau họ.

Sau khi trở lại phòng, Tần Nguyễn nằm ở trên giường quay lưng về phía người đắp chăn cho mình, cô nhắm mắt lại mơ màng ngủ.
Đây chính là khát vọng cầu sinh, khiến anh ta làm ra động tác theo bản năng.

Hai con người trong mắt Hoắc Vân Tiêu hơi mở lớn, cảm giác áp bách và hơi thở lạnh lẽo trên người anh biến mất.
Giọng nói của anh thổi vào trong tại Tần Nguyễn khiến cô tê dại.

Tại cô run lên một cái, trái tim cũng run rẩy th7eo.
“Bọn trẻ rất khỏe, rất hiếu động, chuyện ăn uống của tôi cũng bình thường, gần đây không còn bị nôn nghén nữa.” Tần Nguyễn trả lời hết những câu hỏi của bác sĩ.

Bác sĩ Trần làm kiểm tra hỏi đáp đơn giản, trong mắt anh ta tỏ ra ngạc nhiên, lại có một chút không chắc chắn. Ánh mắt anh ta chuyển qua Tam gia, trên mặt lộ vẻ muốn nói lại thôi.
Lòng bàn tay bác sĩ Trần túa mồ hôi, các đầu ngón tay nắm chặt lấy nhau rồi buông ra, nới lỏng rồi lại nắm chặt.

Vẻ mặt của Hoắc Vân Tiêu tỏ ra không kiên nhẫn, anh nhìn đối phương bằng ánh mắt uy nghiêm, lạnh lùng khó tả, anh nói: “Rốt cuộc thì anh muốn nói cái gì?”
Trông cô lười biếng, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ khó tả. Lông mày của cô hơi chau lên, ánh mắt đảo qua, đáy mắt lộ ra tia quyến rũ. Sự quyến rũ độc đáo của cô tỏa ra.

Hoắc Vân Tiêu vẫn luôn biết Tần Nguyễn là một người đẹp. Trông cô thanh lịch, tinh tế thoát tục, không giống những cô gái bình thường, vẻ đẹp của cô như khí chất của năm tháng lắng đọng. Không biết tại sao, nhưng vào lúc này, Hoắc Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào đôi mắt quyến rũ của Tần Nguyễn mà trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khô nóng khó giải thích được.
Tần Nguyễn chậm rãi nói: “Cảm xúc của tôi không tốt lắm, dễ nôn nóng, đêm hay nằm mơ, hay bị tỉnh giấc lúc nửa đêm, trong lòng cũng thấy vắng vẻ.”

Bác sĩ Trần: “Bụng cô có thấy không thoải mái không, gần đây ăn uống thế nào, khẩu vị thiên lệch về cái gì?”
Nên kế hoạch chuẩn bị đi của anh cũng đành trì hoãn lại.

Anh giơ tay ra hiệu với Hoắc Xuyên đang đứng bên ngoài phòng tắm nắng.
Tần Nguyễn vịn ghế sô pha chậm rãi đứng dậy.

Hoắc Vân Tiêu đưa tay đỡ cô, hai người chậm rãi rời khỏi phòng phơi nắng.
Cô chẳng hơi đâu đi tức giận làm gì.

Chỉ là anh cứ động một chút là lại tán tỉnh khiến cô thấy không thoải mái.
Bác sĩ Trần là bác sĩ trưởng phụ trách riêng cho Tam gia ở trong đội ngũ y tế của nhà họ Hoắc. Lần này Tần Nguyễn và Hoắc Vân Tiêu cùng đi biệt thự Hương Tạ để nghỉ dưỡng, anh ta cùng đội ngũ của mình cũng đến đây. Lúc bác sĩ Trần bước vào trong phòng, nhìn thấy hai vợ chồng đang tựa vào nhau rất tình cảm ở trên ghế sô pha. Bước chân của anh ta bất giác thả nhẹ.

Bước chân tuy nhỏ, nhưng vẫn kinh động đến Tần Nguyễn đang nằm trong ngực Tam gia.
Hoắc Vân Tiêu mím môi, mặt hơi chìm xuống.

Trái tim bác sĩ Trần run lên, anh ta nở nụ cười với Tần Nguyễn: “Phu nhân, đây là phản ứng bình thường khi mang thai, không có gì đáng ngại đâu.”
Cô há to miệng, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Em không sao đâu, chỉ là khống chế không tốt cảm xúc thôi, đây là phản ứng bình thường trong thời gian mang thai, không cần thiết phải gọi bác sĩ tới đâu.”

Hoắc Vân Tiêu đặt điện thoại xuống, từ phía sau ôm lấy eo Tần Nguyễn , đưa tay đặt lên bụng cô.
Anh hỏi: “Cái này có liên quan gì đến tình trạng hiện tại của phu nhân?”

Giọng điệu cũng ôn hòa hơn nhiều.
Tần Nguyễn lắc đầu: “Em không tức giận.” Cô không nói dối, cô thật sự không tức giận.

Không tức giận thì có nghĩa là cơ thể không thoải mái?
Hoắc Vân Tiêu nắm nhẹ lòng bàn tay của Tần Nguyễn, anh nhẹ giọng hỏi: “Em muốn phơi nắng nữa không, hay là về phòng nghỉ ngơi?”

Đầu ngón tay của Tần Nguyễn lướt nhẹ trên mu bàn tay của anh, cô lười biếng nói: “Em về phòng nghỉ đây, cũng thấy hơi buồn ngủ rồi.”
Còn tán tỉnh một cách đường hoàng, khiến trái tim cô bối rối.

Tần Nguyễn hít 0sâu một hơi, cô không muốn bị động như vậy nên chuẩn bị phản kháng lại.
Tuy nhiên, khi cô ngước mắt lên, khuôn mặt tuấn tú tuyệt trần với những đường nét khắc sâu và hoàn mỹ của Tam gia rơi vào trong mắt cô.

Anh cứ giữ tư thế đứng ung dung cao quý ở trước mặt cô như vậy, trông thật sự là một vị quý công tử nho nhã khí chất phi thường.
Thỉnh thoảng cô lại tỉnh dậy giữa đêm và cảm thấy vắng vẻ.

Khi nhìn thấy Hoắc Vân Tiêu nằm ở bên cạnh mới yên tâm một chút.
Không hề thấy một chút dấu vết nào của sự dịu dàng quyến rũ vừa rồi.

Tần Nguyễn như quả bóng xì hơi, không nói được lời nào.
Tần Nguyễn rủ mắt xuống, cô khẽ cau mày, trên mặt lộ ra biểu cảm bị đè nén khó hiểu.

Hoắc Vân Tiêu nhìn vẻ mặt cô không ổn, anh đoán hình như cô bé này thật sự tức giận rồi.
“Um.”

Vẻ mặt Tần Nguyễn bình tĩnh, không hề ngạc nhiên.
Hoắc Vân Tiêu ra lệnh, giọng cũng không ôn hòa: “Đến xem đi, phu nhân không được thoải mái.”

Bác sĩ Trần tăng nhanh tốc độ và đi đến chỗ Tần Nguyễn.
Hoắc Vân Tiêu nhìn cô một cái thật sâu, sau đó xoay người rời đi, bóng lưng rất dứt khoát.

Dưới lầu.
Ngay lúc vừa rồi, cô giống như lại cảm nhận được cảm giác trống trải khi tỉnh dậy lúc nửa đêm.

Cảm xúc xấu phút chốc dâng lên khiến cô muốn phát cáu, muốn bốc đồng cố tình gây sự.
Cô mở mắt ra, vẻ mặt mệt mỏi.

Bác sĩ Trần đứng tại chỗ, anh ta chào hỏi: “Tam gia, phu nhân.”
Trên người Tần Nguyễn giống như toát ra hơi thở mê hoặc, hấp dẫn anh và thúc đẩy anh phải làm cái gì đó.

Không để ý đến ánh mắt nóng trực của người đàn ông bên cạnh.
Tam gia xán lại gần bên tai Tần Nguyễn, giọng nói trầm ấm gợi cảm chậm rãi vang lên, trả lời câu hỏ2i trước đó của cô.

“Nhà có vợ yêu như nhặt được báu vật, sao còn dám thân cận với những cô gái khác chứ, có em là đủ rồi.”7
Cô biết quá rõ về cơ thể của mình mà.

Vốn cũng chẳng có vấn đề gì to tát, chỉ là do người đàn ông ở phía sau làm ầm ĩ lên thôi.
Anh làm như không nghe thấy lời lẩm bẩm của Tần Nguyễn.

Dáng vẻ hiện giờ của cô thật sự khiến anh không yên lòng.
Đến ngay cả ngón tay đang để bên cạnh người cũng run rẩy. Toàn thân cô như bị điện giật.

Quá phạm quy!
Người đàn ông này đang tán tỉnh cô!
Bác sĩ Trần gật đầu, anh ta cúi đầu dùng giọng nói thấp đến mức khó nghe thấy mà nói rõ ràng: “Tam gia, cho dù phu nhân mang thai cũng có nhu cầu nhất định. Trong lúc mang thai, nội tiết của người phụ nữ thay đổi, với sự gia tăng gấp ngàn lần lượng Estrogen và sự gia tăng của Progesterone. Mà độ mạnh yếu của nhu cầu có mối quan hệ rất lớn với mức độ Estrogen trong cơ thể, vì vậy nó sẽ dẫn đến sự gia tăng nhu cầu của phương diện kia khi mang thai. Vào lúc này hoàn toàn không cần thiết khắc chế, trong lúc mang thai vẫn có thể vận động buổi đêm.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.