Gương mặt tuấn túk hoàn mỹ lộ vẻ trầm ngâm, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Anh sờ lên mái tóc của Tần Nguyễn, cảm nhận cảm giác thoải mái dễ chịu từ lòng bàn tay truyền lại.
Anh biết, Tần Nguyễn lại đang lãng phí sức mạnh nào đó để chải vuốt cơ thể cho anh. Anh đã sớm phát hiện, hình như Tần Nguyễn không có cách nào cự tuyệt anh thân cận. Mỗi lần cô giận dỗi, anh chỉ cần ôm, hôn cô, là trong nháy mắt có thể xoa dịu được ngay. Ngón trỏ của Tam gia vẫn còn đang nhẹ nhàng vuốt ve môi của Tần Nguyễn
Động tác vừa khiêu khích lại mập mờ, có ý vị không rõ ràng. Tần Nguyễn bĩu môi, ghét bỏ chính mình.
Cô điều chỉnh nhịp thở hơi rối loạn, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa tràng hạt trên cổ tay Tam gia. Tần Nguyễn tràn đầy oán giận, cô đang không vui.
Khóe môi Hoắc Vân Tiêu hơi mím lại, ánh mắt anh nặng nề. Anh không hề để ý Tần Nguyễn giận dỗi mà lại kéo cô vào lòng mình.
Lúc Tần Nguyễn chuẩn bị giãy giụa lùi lại thì Tam gia củi đầu hôn lên môi của cô. Đúng là cô không vui.
Cơ thể của Tam gia không ổn, con cũng sắp chào đời. Trong giọng nói nhẹ nhàng và trầm thấp của anh có cả ý đùa cợt.
Cô gái nhỏ ghen ghế quá. Ánh nắng tràn vào qua ô cửa kính, bao phủ lên người Tam gia và Tần Nguyễn.
Làm trên người họ có một tầng ánh sáng dìu dịu và ấm áp. Giọng nói của anh trầm thấp nhẹ nhàng, mang theo một chút từ tính.
Tần Nguyễn lại không cảm thấy ngạc nhiên: “Không tính A158, thì hai người khác là do anh sắp xếp đúng không.” Cô không phủ nhận lời nói của đối phương, nhưng có chút ý tứ khuyến cáo: “Sau này anh đừng tùy tiện cười với người khác, rất dễ gây nên sự cố đấy.”
Hoắc Vân Tiêu nghe vậy thì chớp mắt nhìn cô, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu. Đương nhiên, nếu như bỏ qua tiếng cười của Tam gia thì có lẽ hai người bọn họ thật sự có khả năng bùng cháy, đạt tới trạng thái thân thể và trái tim giao hòa.
Nhưng tiếng cười của anh làm hỏng bầu không khí. Dường như có cảm ứng, Tam gia đột nhiên ngoái nhìn.
a
Một đôi mắt lạnh và sâu thẳm, còn một đôi mắt thì phức tạp bao phủ trong sương mù.
Ánh mắt của hai người va vào nhau. Cơ thể cả hai gần sát, thông qua vải vóc có thể nghe được rõ ràng nhịp tim của nhau.
Tam gia cúi đầu, hôn nhẹ lên mái tóc của Tần Nguyễn. Tần Nguyễn liếc xéo anh một cái, mặt cô không hề thay đổi mà nói: “Anh cười rạng rỡ như thế, ai không biết còn tưởng anh thích người ta đấy.”
Gương mặt đẹp trai của Hoắc Vân Tiêu xuất hiện biểu cảm khác lạ. Dường như anh bị sốc vì lời nói của Tần Nguyễn . Sát khí lại không đủ, trong lòng Tần Nguyễn có chút cấp bách.
Không nghe thấy Tần Nguyễn đáp lại nên Hoắc Vân Tiêu hiểu lầm. Anh ôm Tần Nguyễn vào lòng, khoảng cách giữa hai người biến mất. “Em không vui?”
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tần Nguyễn. Tần Nguyễn duỗi tay nắm chặt lấy tay của Hoắc Vân Tiêu, hai người đan ngón tay vào nhau.
Lực Minh Thần còn sót lại trong người có truyền sang cho anh thông qua hai bàn tay nắm lấy nhau. Nhìn thấy Tần Nguyễn lại muốn buồn bực, Tam gia thôi không cười nữa.
Anh nắm bàn tay nhỏ bé của cô, chân thành nói: “Nguyễn Nguyễn, em sẽ tiếp quản khu hình phạt, em rất thông minh và biết mình muốn gì.” Rõ ràng là đang hỏi, nhưng giọng của cô lại vô cùng khẳng định.
Hoắc Vân Tiêu gật đầu, cũng không giấu giếm: “Ừ, với lòng can đảm cùng thân thủ của em, còn cả năng lực đặc biệt trong giới Huyền học, rất thích hợp để tiếp nhận khu hình phạt. Đây là biểu tượng để em trở thành nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Hoắc, cũng là giấy thông hành để em chính thức tiếp nhận mọi chuyện của nhà họ Hoắc. Ban đầu anh dự định để em chậm rãi tiếp xúc với khu hình phạt, chuẩn bị kỹ càng rồi mới tiếp quản, ai ngờ lại có người xuất hiện chơi ngáng chân.” Tam gia che giấu đi sự lạnh lẽo trong mắt, trong chốc lát đã tan ra như băng tuyết, anh dịu dàng nhìn Tần Nguyễn. Anh vẫy tay với người ngoài cửa, khóe môi cong lên thành một nụ cười mềm mại.
Tam gia tắm mình dưới ánh mặt trời, đẹp đến mức làm người ta lóa mắt. “Đừng cười!”
Tần Nguyễn cảm thấy da đầu tê dại vì tiếng cười của anh, sắc mặt cô đỏ bừng. Tần Nguyễn không biết nỗi ấm ức của Tam gia, cô lập tức phản bác: “Em không hề nói như vậy.”
Mặc dù ý nghĩa là như nhau. Khi hai đôi môi chạm vào nhau, không ai còn động đậy nữa.
Thấy Tần Nguyễn ngoan rồi, Tam gia mới đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve phần gáy của cô, cảm thụ nhiệt độ ấm áp không giống với nhiệt độ cơ thể anh. Ngoài cửa.
Tần Nguyễn đưa tay chạm vào cửa kính trưcớc mặt, đầu ngón tay khắc họa bóng lưng của người trong phòng. Vẻ mặt Hoắc Vân Tiêu bình tĩnh, giọng điệu chắc chắn.
Bắt gặp ánh mắt sâu thẳm và trìu mến của anh, sự khó chịu của Tần Nguyễn dần tan biến. Vẻ mặt của Tần Nguyễn khẽ nhúc nhích, cô chậm rãi rũ mắt xuống, đưa tay đầy cửa và bước vào bên trong.
Nhìn người đi về phía mình, Tam gia biết rõ còn cố ý hỏi: “Đã giải quyết xong hết mọi chuyện rồi à?” Tần Nguyễn có thể xuất hiện ở đây đã đủ để chứng minh chuyện đã được giải quyết xong.
Ngay khi cô trở về, Hoắc Xuyên ở bên kia đã báo cáo cho Hoắc Vân Tiêu rồi. Hoắc Vân Tiêu lùi lại, ngón tay vuốt ve môi của Tần Nguyễn
Khi anh lười biếng tựa vào ghế sô pha, tiếng cười cũng không dừng lại. Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn khẽ cong lên, khuôn mặt ngây thơ quyến rũ lộ ra nụ cười cực nhẹ: “Tam gia khẳng định em sẽ tiếp nhận khu hình phạt như vậy cơ à?”
Cô buông tay Hoắc Vân Tiêu ra, ngồi thẳng người lên kéo dài khoảng cách với anh. Người đàn ông này bắt nạt người khác quá đấy.
Tiếng cười cũng quá phạm quy! Bao gồm cả việc Tần Nguyễn vừa ra tay đã khiến các ám vệ ở khu hình phạt phải khiếp sợ.
Tần Nguyễn đi đến và ngồi xuống bên cạnh Tam gia. Lông mi Tần Nguyễn khẽ run, có ngước mắt nhìn về phía anh.
Trong mắt cô có ánh sáng kinh ngạc, nhưng lại quá ngoan ngoãn khiến người ta cảm thấy thương tiếc. Hoắc Vân Tiêu rủ mắt xuống, ánh mắt dịu dàng của anh nhìn vào khuôn mặt không chút biểu cảm của Tần Nguyễn.
Đôi mắt anh sâu như biển, trong con người nhất thời hiện lên tia sắc bén, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự nho nhã, quý phái của anh. Có một chút lạnh lùng trong đôi mắt phủ đầy sương mù của cô.
Người này lại nôn ra máu. Tần Nguyễn ngước mắt: “Anh nói gì vậy?”
Đôi đồng tử trong suốt trong mắt cô tỏ vẻ mờ mịt. Anh nói xin lỗi: “Lần này là do anh sơ suất, lần sau sẽ không để cho người ta tiếp tục lợi dụng sơ hở nữa. Anh đã ra lệnh cho chú Khương để ông ấy tìm ra chủ mưu đằng sau rồi, sau đấy anh sẽ đưa người cho em xử lý, được không?”
Anh nói chuyện rất dịu dàng, mang theo chút cưng chiều. Vẻ mặt kinh ngạc của Tam gia thoáng chốc biến mất, anh nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Đôi mắt hoa đào tràn đầy xuân tình của anh nhìn Tần Nguyễn, đôi môi mỏng khẽ hé mở: “Nguyễn Nguyễn đang cảnh cáo anh, để anh đừng trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài hả?” Hoắc Vân Tiêu ngắm nhìn Tần Nguyễn, cô lơ đãng nghiêng đầu sang chỗ khác, chỉ để một bên sườn mặt cho anh.
Và thứ đập vào mắt anh là vành tai đỏ ửng của Tần Nguyễn . Anh giữ mình trong sạch nhiều năm, chưa hề trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, sau khi kết hôn sao có thể bị chụp cho cái mũ như vậy.
Biết tìm ai nói lý lẽ bây giờ. Tam gia có hàng mi rất dài, chỉ cần nhẹ nhàng chớp mắt một chút thôi cũng khiến Tần Nguyễn không bình tĩnh nổi.
Đẹp trai đúng là dễ được tha thứ thật. Giữa hai người không còn sự thân mật không có khoảng cách như vừa rồi.
Tam gia vẫn lạnh nhạt, nhẹ nhàng uyển chuyển như vậy. Lúc này Hoắc Vân Tiêu mới biết hai người bọn họ đang nói chuyện không cùng một tần số.
Khóe miệng anh khẽ nhếch, tiếng cười khẽ vang lên: “A158 không phải ý của anh, có người cố ý đưa gã ta tới trước mặt em, muốn em biết khó mà lui, đừng đụng đến chuyện của khu hình phạt.” Hoắc Vân Tiêu xán lại gần, ngửi cổ cô.
Anh cười nhẹ, trêu cô: “Người thì không lớn, nhưng sức ghen lại khá lớn đấy, để anh ngửi xem nào, xem có phải hôm nay Nguyễn Nguyễn đang uống giấm chua làm không.”