Khi Tần Nguyễn mới xuất hiện, những người này chỉ liếc mắkt nhìn cô một cái, không coi cô là chủ nhân. Tần Nguyễn cũng không cần đối phương trả lời.
Lúc A158 lựa chọn giả chết, cô điều khiển cơ thể của gã bay lên. Nhìn thấy sát khí trong mắt A158, vẻ dịu dàng điềm đạm trên gương mặt Tần Nguyễn bỗng chốc thay đổi, trong mắt cô như có mưa to gió lớn đè nặng xuống.
Người này đúng là không sợ chết. Tần Nguyễn cúi đầu nhìn bàn tay máu me đầm đìa trông vô cùng thê thảm của A158.
Cô nhấc chân nghiền lên bàn tay của đối phương. Sắc mặt cô gái này tái nhợt, máu ở ngực không ngừng rỉ ra.
Nhìn thoáng qua có thể thấy Hoắc Chi bị thương rất nặng. Tần Nguyễn đút hai tay vào túi áo khoác, xoay người.
Thấy Hoắc Xuyên đang gọi thuộc hạ kéo A158 ra ngoài. Nhưng lúc khom người, cảm nhận được bụng nặng nề, Tần Nguyễn lại chậm rãi thu tay về.
Cô chỉ vào Hoắc Chi ngồi dưới đất rồi nói với Lâm Hạo: “Anh bế cô ấy lên rồi đi về.” Tần Nguyễn cười lạnh, đứng dậy đi đến chỗ hai người khác bị trói tay trói chân đang quỳ trên mặt đất.
Hai tên này mới là đối tượng Tam gia lấy ra để cho Tần Nguyễn luyện tập. Hoắc Xuyên tuy là quản lý của khu hình phạt, nhưng anh ta cũng chỉ là có quan hệ tốt với mấy người ở bên trong đấy mà thôi. Bình thường anh ta đều mang theo mệnh lệnh của Tam gia để đi làm việc nên chưa từng bị bọn họ gây khó dễ.
Lúc này, con người trong mắt của những người này khẽ nhúc nhích, ánh mắt không khỏi liếc về phía Tần Nguyễn, người duy nhất trong căn phòng này đang ngồi trên bàn. “Ô... Ô...”
Cơ thể A158 co quắp trên mặt đất, cảm nhận cơn đau khắp toàn thân, gã sắp đau đến mức hôn mê rồi. Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn nở một nụ cười xấu xa, cô hỏi A158: “Anh còn cảm thấy không đau sao?”
Hiển nhiên, cô không nhận được bất kỳ lời phản hồi nào. “Tôi là người nói được làm được, đã nói là thả anh đi ra ngoài thì cũng nên thực hiện. Cố gắng hưởng thụ quãng đời còn lại của mình đi nhé.”
Tần Nguyễn biết, với những gì A158 đã làm, gã sẽ không dễ dàng được chết. A158 không thể nào chịu đựng nổi đau đớn như thế này, gã kêu khóc cầu xin được cho mình ra đi nhanh gọn.
Nhưng trên đời này nào có chuyện tốt như vậy. “Giết tôi, giết tôi đi!!!”
“Cầu xin các người giết tôi đi Tần Nguyễn khoát tay từ chối: “Không cần đâu, có Lâm Hạo với Hoắc Chi đây rồi.”
Cô đi đến chỗ Hoắc Chi rồi vươn tay ra với cô ta. Cơ thể gã run rẩy giống như bị mắc hội chứng Parkinson.
“A a a!!!” “Khoan đã.”
Tần Nguyễn đột nhiên lên tiếng ngăn cản. Rõ ràng trước đó có cơ hội giải thoát, nhưng gã lại muốn trêu chọc Tần Nguyễn , giờ thất bại thảm hại rồi mới mở miệng cầu xin tha thứ.
Muộn rồi nhé. Bọn họ không muốn bị như thế, chỉ muốn tránh xa ra.
Thế nhưng khi bọn họ vừa lui lại, thì bước chân của Tần Nguyễn cũng đã tới gần. Hoắc Xuyên cố nín cười, liếc mắt ra hiệu cho hai tên cấp dưới bên cạnh.
Bọn họ lập tức kéo A158 chuẩn bị rời đi. Đi vào nhà, cô cởi áo khoác ra, tiện tay vắt lên thành ghế sô pha bên cạnh.
Cô quay người thì thấy Lâm Hạo đang bế Hoắc Chi yếu ớt ở sau lưng. Dáng vẻ như con chó chết không khỏi run lên dưới ánh nhìn chăm chú của Tần Nguyễn.
Gă so. Cô nói với Hoắc Xuyên: “Mọi chuyện đã được giải quyết xong, còn lại giao cho anh xử lý nhé, tôi trở về đây.”
Lúc đến, cô nhìn thấy sắc mặt của Tam gia không được tốt lắm. A158 nằm rạp trên mặt đất, ngoại trừ ban đầu hơi run rẩy thì không có động tĩnh gì khác.
Gã không cảm giác được sự đau đớn, chỉ biết là Tần Nguyễn còn chưa buông tha cho gã. “Thả tôi xuống, tôi tự đi được.”
Lâm Hạo cúi đầu, mặt không chút cảm xúc nói: “Đi hai bước lại ngã bất tỉnh ra đấy, còn không phải lại để cho tôi bế cô.” Tần Nguyễn hiểu ra, cô bật cười rồi lắc đầu.
Cô còn chưa làm cái gì đâu mà đã thi nhau đòi khai ra hết rồi, thật chẳng có tính khiêu chiến gì cả. Bọn họ không muốn trải qua cực hình tra tấn dã man giống như A158 vừa rồi đâu.
Tần Nguyễn kinh ngạc, bước chân cô dừng lại tại chỗ. Đôi mắt bình tĩnh của Tần Nguyễn nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của Hoắc Chi, cô cau mày nói: “Anh Hạo, anh đưa Hoắc Chi về phòng đi, rồi gọi bác sĩ đến xem vết thương cho cô ấy.”
“Được.” Cô ngồi ở trên bàn đá, ngoắc tay với ám vệ đang kéo A158: “Vẫn chưa kết thúc đâu, đưa anh ta lại đây.”
Ám vệ kéo A158 không có bất kỳ lực sát thương nào, ném tới trước mặt Tần Nguyễn . Sát khí trong tay Tần Nguyễn xâm nhập vào cơ thể A158, xuyên thấu qua từng tấc xương tủy của gã.
Theo sát khí xâm nhập, từng đường kinh mạch trong người gã được tái tạo lại. Xách người tới trước mặt, cùng đối mặt với cô.
Tần Nguyễn chậm rãi xích lại gần đối phương, đánh giá gã bằng ánh mắt vui đùa. Trong đó có một tên vô cùng thức thời mà quỳ trên mặt đất, cắn răng nói: “Bà cô ơi tha cho tôi đi, tôi khai, tôi xin khai hết.”
“Tôi cũng vậy, tôi cũng sẽ thành thật khai báo!” Một người khác cũng vội vàng bày tỏ thái độ. Thấy Tần Nguyễn tới gần, bọn họ nhao nhao lui lại.
Bọn họ được tận mắt chứng kiến A158 sống dở chết dở như thế nào, tất cả là do người phụ nữ này làm ra. Muốn giẫm gã vào vũng bùn quá.
Trong mắt Tần Nguyễn lóe lên một tia lạnh lẽo: “Làm người tốt làm đến cùng, tôi sẽ khôi phục cảm giác đau đớn cho anh.” Cô nhìn sự kinh hoàng và sợ hãi trong ánh mắt của hai người này.
Lại nhìn A158 ở cách đó không xa máu me khắp người, đang gào rú kêu khóc khiến người ta khiếp sợ. Ám vệ trong khu hình phạt khác với ám vệ đi theo chủ nhân mỗi khi đi ra ngoài, bọn họ chỉ nghe theo mệnh lệnh của Tam gia, từ trước đến nay họ luôn là những kẻ kiêu ngạo mắt cao hơn đầu.
Ngoại trừ chủ nhân ra, không ai có thể nhận được sự tán thành từ họ. Cơ thể giống như bị hở trăm ngàn lỗ, sự lo lắng bất an bao quanh A158.
Gã bắt đầu cảm giác được sự đau đớn. Chết quá lợi cho gã, cô muốn gã sống không bằng chết. Trong mắt A158 thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó gã bắt đầu giãy giụa kịch liệt.
Nhưng dù gã có cố gắng đến đâu cũng không thể thoát khỏi gông xiềng của lực Minh Thần. “Được.”
Lâm Hạo tiến lên bể Hoắc Chi từ dưới đất lên. Hôm nay cô còn chưa chải vuốt cơ thể cho Tam gia.
Khí tím và khí đen trên người Tam gia tuy không tranh đấu kịch liệt giống như trước đây, nhưng tóm lại khí đen vẫn nhỉnh hơn một chút. Nếu để cô ta tự đi chắc đi được vài bước thì vết thương sẽ lại nứt toác ra mất, chẳng thà cứ bể như vậy đi còn hơn.
Hoắc Chi bị bể, sắc mặt lập tức trầm xuống. Chỉ cần cô hàng ngày dành ra một chút lực Minh Thần chải vuốt cơ thể cho Tam gia thì sẽ khiến anh cảm thấy thoải mái hơn.
Hoắc Xuyên gật đầu: “Để tôi đưa phu nhân đi.” Lằng nha lằng nhằng phiền phức thế thì thà để anh ta bế đi luôn cho xong.
Lâm Hạo ôm Hoắc Chi có vẻ mặt không được tự nhiên, bước nhanh đuổi theo Tần Nguyễn đã đi ra cửa căn nhà. Tần Nguyễn quay trở lại nhà.
Nhưng không nhìn thấy Tam gia ở tầng một.