Đôi môi nhạt màu của Tần Nguyễn nhếch lên thành một đư1ờng cong kỳ quái, giọng nói của cô ấn chứa sát ý: “Động vào người của tôi, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết!” “A a a!!!”
“Tha cho tôi! Thả tôi ra a a!!!” A158 là đặc công của đất nước khác, mấy tháng trước gã nhận nhiệm vụ ám sát Hoắc Dịch Dung, hoa hồng rất hậu hĩnh.
Bọn họ làm nghề này không có hiệp ước bảo mật gì. Hoắc Chi từ2 lâu đã được Tần Nguyễn coi là người của mình.
A158 muốn giết Hoắc Chi, đó chính là một sự khiêu khích đối với cô. Chỉ cần cô thoáng dùng sức thôi là đối phương sẽ biến thành một cái xác im lặng bất động.
Nhưng Tần Nguyễn không làm như thế, cô buông lỏng tay ra. Đau đớn khi linh hồn bị xé rách không ngừng tấn công mỗi một centimet trên cơ thể gã.
Đây không phải tra tấn tinh thần, cũng không phải tàn phá trên cơ thể. Nhưng lần này thì khác, lúc gã nhận vụ đã được một nhân vật lớn nào đó nhắn nhủ.
Chỉ cần gã dám tiết lộ nội dung liên quan đến nhiệm vụ thì dù có sống sót, nửa đời sau của gã cũng sẽ sống dở chết dở. Nhân vật lớn kia sẽ truy sát gã, thể lực của tập đoàn cũng không thể che chở được cho gã, thậm chí bọn họ còn có thể giúp đỡ vị khách hàng lớn kia đuổi giết gã.
Về phần nhân vật lớn đứng phía sau muốn ám sát Hoắc Dịch Dung là ai thì A158 cũng không biết, chỉ biết người này ở thủ đô thôi. Cơ thể không thuộc về gã, để người khác muốn làm gì thì làm và mọi bộ phận trên cơ thể đều có mức độ đau đớn khác nhau.
Gã như bị ném vào chảo dầu, biển lửa, sông bằng, trải qua nhiều cấp bậc tra tấn. Rõ ràng là một bà bầu có khí chất trong sáng, trầm tĩnh, cần được người khác che chở, nhưng lại làm ra cực hình khiến người ta phải rùng mình như thế.
Mà nhìn khuôn mặt của cô vẫn mang vẻ dịu dàng, như thể người đang tra tấn không phải là cô vậy. Đám ám vệ canh giữ ở cửa ra vào dù đã thần kinh bách chiến, cũng không nhịn được mà phải thay đổi sắc mặt trước tiếng hét thất thanh trong nhà.
Rốt cuộc là phu nhân đã dùng biện pháp gì, khiến gã hung đồ cứng đầu cứng cổ bị giam giữ ở khu hình phạt, có thể không thể ý đến hình tượng ngoan cố của mình mà gào thét van xin được tha thứ như “A a a!”
Linh hồn bị xé rách khiến A158 gào thét thảm thiết. “Tôi nói, tôi nói...”
A158 mồ hôi nhễ nhại, hai bàn tay cũng bị gã nắm đến mức máu me đầm đìa. Chết đối với gã mà nói là giải thoát, Tần Nguyễn làm sao có thể đề gã được giải thoát chứ.
Cơ thể và tứ chi của A158 khôi phục tự do, toàn thân gã mềm nhũn nằm trên mặt đất. đôi tay máu me be bét khẽ run lên, linh hồn trở về cơ thể run rẩy kịch liệt. “A a a a!!!”
Tiếng gào thét xé ruột xé gan của A158 vang lên lần nữa. Móng tay gã hằn sâu vào lòng bàn tay, dòng máu đỏ thẫm chảy dọc theo nắm tay của gã, rơi xuống rồi nhuộm đỏ cả mặt đất.
A158 dường như nhìn thấy được Địa ngục, thấy dòng sông máu cuộn trào trong đó, và cũng thấy vô số linh hồn đã từng bị gã giết hại. Thái độ của Tần Nguyễn rất bình tĩnh, ung dung, có vẻ cũng không hài lòng với việc gã cầu xin tha thứ quá chậm.
Cô nhíu mày, cười xấu xa nhìn A158: “Có nhớ vừa rồi tôi đã nói, sẽ để cho anh phải khóc lóc cầu xin được nói cho tôi biết tất cả không?” Mà là tuyệt vọng, sợ hãi, vì sự tra tấn gấp đôi thẩm thấu qua từng đường gân thớ thịt của gã.
Tần Nguyễn như không hề hay biết A158 đang đau đớn, cô vẫn còn đang kéo linh hồn của đối phương. Một đợt xé rách linh hồn mới lại bắt đầu.
“A a a a!!!” Việc hao phí lực Minh Thần đối với cơ thể hiện tại của cô có hơi quá sức một chút.
Hai cục cưng trong bụng ngọ nguậy, có vẻ chúng không hài lòng với hành vi của cô. Gã cầu xin tha thứ, Tần Nguyễn cũng buông tay.
A158 lại được tự do. “Thả... A a a!! Tôi ra!!!”
Vì bị đau đớn gấp hai lần, trong miệng A158 phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, khiến gã gần như khó có thể thốt ra một câu trọn vẹn. Vẻ mặt Tần Nguyễn còn chưa thỏa mãn, cô lười biếng nói: “Biết cầu xin tha thứ rồi à?”
A158 nằm rạp trên mặt đất giả chết, miệng thở hồng hộc. Hôm7 nay toàn bộ ám vệ của khu hình phạt đều ở đây, làm sao cô có thể để những người này thất vọng.
Tần Nguyễn là vợ của Hoắc Tam 7gia, là mẹ của người thừa kế tương lai của nhà họ Hoắc, cho dù không thể làm những người này tin phục, cô cũng không muốn họ coi thườn2g mình. A158 thật sự bị Tần Nguyễn làm cho sợ hãi.
Gã cảm nhận được mùi vị của việc muốn sống không được mà chết cũng không xong. Vừa dứt lời, lòng bàn tay của cô lại bám vào trên đầu A158.
Linh hồn của gã lại một lần nữa bị cô lôi ra hơn nửa. Linh hồn của A158 trở về với cơ thể.
Vừa rồi gã chỉ còn cách cái chết một bước chân. Bọn chúng giương những đôi mắt đỏ như máu tràn ngập hận thù và hưng phấn mà nhìn chằm chằm vào gã, như muốn xé rách thân thể của gã, uống máu ăn thịt của gã vậy.
Chúng đã tới gần, duỗi ra những móng vuốt dài như lưỡi dao. Hoắc Xuyên khẽ vuốt cằm, kéo A158 lên bắt đầu thẩm vấn, đề gã khai ra.
Chỉ mấy phút ngắn ngủi, đối phương đã khai ra hết. Đôi mắt tối tăm của Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào A158, trên người cô tỏa ra sự lạnh lẽo và tàn nhẫn, khiến mọi người xung quanh lạnh sống lưng.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên trong tòa nhà nhỏ, gần như muốn lật tung cả nóc nhà. vậy.
Đây không phải lần đầu tiên Lâm Hạo nhìn thấy Tần Nguyễn hung tàn như thế này. Tần Nguyễn lại khống chế A158, gã đã bị giày vò đến mức yếu lắm rồi, chỉ có thể miễn cưỡng quỳ trên mặt đất.
Trước đôi mắt hoảng sợ của đối phương, Tần Nguyên tiếp tục lặp lại cực hình bị xé rách linh hồn. Chỉ là so sánh với trước đây, thì trên người Tần Nguyễn bây giờ giống như có thêm nhiều điều hơn khiến anh ta không thể nhìn thấu.
Cô giống như một đao phủ nghịch ngợm, tận hưởng khoái cảm hành hạ người khác, thích nhìn họ đau đớn, nhìn họ kêu khóc, nhưng vẫn không giải thoát cho bọn họ. Tần Nguyễn không ngại để gã lấy lại hơi, cô nhoẻn miệng cười, vui vẻ nói: “Giờ mới chỉ là bắt đầu thôi, tiếp theo anh cứ từ từ mà hưởng thụ.”
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nhưng động tác thì ngược lại, rất thô bạo. “Tha cho tôi, tôi sẽ nói cho cô biết tất cả những gì tôi biết.”
Trước khi Tần Nguyễn ra tay, A158 sợ quá mở miệng cầu xin tha thứ. Lúc này, gã đâu còn kiêu ngạo phách lối như vừa rồi nữa.
Ngay tại lúc gã tưởng mình thoát chết rồi, thì Tần Nguyễn lại khống chế lực Minh Thần kéo gã lên khỏi mặt đất. Gã cảm nhận được sự tra tấn còn khủng khiếp hơn cả cái chết.
Bàn tay đang nâng lên chuẩn bị phản kháng của A158 nắm chặt lại giữa không trung. Nhưng gã không biết, không có nghĩa là người nhà họ Hoắc sẽ không điều tra.
Hoắc Xuyên hỏi được từ A158 về tập đoàn nơi gã đang làm việc và chi tiết nội bộ của họ. Lần này buông A158 ra, Tần Nguyễn không tiếp tục tra tấn đối phương nữa.
Cô từ trên cao nhìn xuống gương mặt tái nhợt của đối phương, rồi trầm giọng ra lệnh: “Tôi cho anh một cơ hội, nói hết những gì anh biết.” Lâm Hạo không khỏi run rẩy, cảm giác lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên.
Sau khi lại buông tay, hơi thở của Tần Nguyễn có hơi bất ổn. Bọn họ mất mấy tháng cũng không cạy được tin tức gì từ miệng gã, nhưng Tần Nguyễn lại giải quyết dễ dàng.