Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào đối phương bằng ánh mắt 1bình tĩnh, cô khẽ mỉm cười. Đồng nghiệp rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm thì vẫn không sánh bằng sự an toàn của phu nhân.
A158 đột nhiên ngửi được mùi gì đó từ người Hoắc Chi, gã ghé sát vào cổ cô ta để ngửi gần hơn. Nhìn dáng vẻ không hề đau đớn của gã, đôi mắt trong veo của Tần Nguyễn hiện lên một tia sáng kỳ lạ.
Người này thực sự không cảm thấy đau đớn. Ngay lúc Hoắc Chi bị bắt, những ám vệ trong phòng đã vây kín thành nhiều lớp xung quanh A158.
Nhìn thấy những người này thò tay ra sau lưng, ánh mắt A158 hiện lên sát ý. Vừa dứt lời, Tần Nguyễn vươn tay đấy A158 xuống đất.
Cô đạp lên mắt cá chân của đối phương2. Cho đến khi A158 ngửi được mùi máu tanh thoang thoảng từ ngực Hoắc Chi.
Gã vươn tay chọc vào ngực Hoắc Chi, dùng sức ấn mạnh xuống, mùi máu tươi nồng nặc tỏa ra. Chưa được hai chiều, Hoắc Chi đã bị A158 khuất phục một cách nhẹ nhàng.
A158 bóp cổ Hoắc Chi, gã bóp mạnh đến mức gân trên bàn tay nổi lên. Hoắc Chi là một trong số những thủ lĩnh của ám vệ, cô ta chết ở đây hôm nay cũng nghiêm trọng không kém gì việc phu nhân xảy ra chuyện. Cảm giác ngạt thở ập đến, ý thức của não cũng trở nên mơ hồ.
Hoắc Chi hé mắt, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng âm trầm của phu nhân, cùng với vẻ lo lắng của Hoắc Xuyên. Gã nghĩ rằng Tần Nguyễn đang nói đến tra tấn tinh thần, giống như thôi miên.
Tần Nguyễn cười khinh thường, ánh mắt sắc bén như dao. Tất cả đều biết A158 là một kẻ nguy hiểm, đây là người duy nhất có thể chịu đựng đủ loại tra tấn của khu hình phạt mà vẫn không hề mở miệng.
Bất kể là tra tấn về thể xác hay tinh thần, hoặc các thủ đoạn thôi miên, gã vẫn không hề để lộ bất cứ thông tin nào có giá trị. Tần Nguyễn từ trên cao nhìn xuống A158, trong mắt lộ vẻ tò mò: “Anh thật sự không sợ đau à?”
Đối phương cười lạnh lùng: “Cô đoán xem tôi có sợ không.” Đúng lúc này, biến cố đột nhiên xảy ra.
Cảm nhận được hơi thở đáng sợ hơn cả cái chết, A158 đã trốn thoát với tốc độ cực nhanh. Chỉ nghe thấy một tiếng rắc.
Cổ chân của A158 phát ra âm thanh giòn tan. Gã cất giọng khàn khàn cảnh cáo: “Đừng dùng mấy thứ đó khống chế tao nữa, nếu chúng mày dám lấy thuốc mê ra, tao sẽ bẻ gãy cổ con bé này!”
Sau khi tuyên bố đầy hùng hồn, sợ mọi người không quan tâm, A158 bóp mạnh cổ Hoắc Chi. Gã không thể nào diễn tả được cảm giác áp bách khủng khiếp này.
Nó giống như hơi thở của tử thần đang dần dần tiến đến gần gã. Hoắc Chi thoát khỏi nguy hiểm, cô ta bò dậy, chật vật ho khan một tiếng.
Có một vệt đỏ quanh cổ Hoắc Chi, nó hiện lên rất rõ trên làn da trắng của cô ta. A158 rơi xuống đất bên cạnh Hoắc Chi.
A158 không bị ảnh hưởng bởi cơn đau, gã vươn tay về phía Hoắc Chi đang ở gần mình. “Nâng anh ta dậy.”
Hoắc Xuyên bước tới, thô bạo xách A158 đến trước mặt Tần Nguyễn. Gã thoát khỏi còng tay, cùm chân cũng bị bẻ gãy. Một loạt các động tác được hoàn thành trong nháy mắt.
A158 dường như không cảm giác được cơn đau ở chân mình, gã kéo bàn chân gãy rồi lao nhanh về phía Hoắc Chi. Hoắc Chi không thể thở được, trong nháy mắt đã ngạt thở và chỉ có thể để mặc đối phương chém giết.
“Tiểu Chi!” “Bịch!”
Lại một tiếng động lớn vang lên. “Mày nghĩ tao là thằng ngu à?”
Dường như A158 rất thích máu trên người Hoắc Chi, gã quệt máu trên vết thương của cô ta một lần nữa rồi ngậm vào miệng. Thấy Tần Nguyễn lộ vẻ tò mò trước khả năng chịu đau của A158, Hoắc Xuyên bước tới.
“Phu nhân, người này đã được đào tạo, gã có thể chịu đựng được sự tra tấn chuyên nghiệp, có thể dùng ý chí mạnh mẽ để đóng lại phản ứng đau đớn của cơ thể.” Nghe vậy, Tần Nguyễn lạnh lùng nhìn đôi tay đang bị khóa của A158. Đột nhiên, một sức mạnh bùng lên trong người Hoắc Chi, cô ta vươn tay vặn một cái tay khác của A158, khi đối phương muốn chống cự, cô ta đã quật ngã xuống đất qua vai.
A158 cũng không phải loại dễ nhằn, trong lúc Hoắc Chi đánh bất ngờ, gã vẫn nắm chặt cổ cô ta. Tần Nguyễn dồn sức vào chân, tàn nhẫn ép xuống cổ chân đã gãy.
Nếu là người bình thường phải chịu cơn đau như thế này, chắc chắn họ đã gào khóc. Hai người cùng ngã lăn ra đất một cách chật vật.
Cho dù chết, họ cũng muốn kéo theo đối phương. Đôi mắt trong veo của Tần Nguyễn trông có vẻ ngây thơ, nhưng thật ra rất khó để người khác đoán được ý nghĩ của cô.
Tần Nguyễn cúi đầu đến gần A158 rồi nhếch miệng cười. Lúc này Hoắc Chi đã thoi thóp.
Hoắc Xuyên nắm chặt tay, sắc mặt của những ám vệ khác cũng rất khó coi. Vào lúc A158 thoát ra, Hoắc Xuyên đã đứng ngay phía trước Tần Nguyễn.
Nhìn thấy Hoắc Chi bị khống chế và sắp gặp gỡ tử thần, cho dù Hoắc Xuyên muốn cứu thì anh ta vẫn chưa quên người đứng phía sau mình là ai. Gã nhìn Hoắc Chi như nhìn một con mồi được đưa đến miệng, chỉ muốn nuốt ngay lập tức.
Tần Nguyễn đấy Hoắc Xuyên ra và đối mặt với A158. Nhưng A158 không những không khóc, gã còn không nói một lời, vẻ mặt bình tĩnh khiến người khác nghĩ rằng gã chỉ là người đứng xem, còn người phải chịu đựng tra tấn là một người khác.
Hoắc Xuyên, Hoắc Chi cùng những thành viên ám vệ của khu hình phạt không hề ngạc nhiên vì điều này. Tần Nguyễn vẫn chưa thu lại bàn tay giữa không trung, lực Minh Thần vẫn còn quấn quanh người A158.
Thấy đối phương lại vươn tay về phía Hoắc Chi, Tần Nguyễn một lần nữa điều khiển cơ thể A158 bay lên rồi va vào trần nhà. Cô đặt tay lên đầu A158, một ánh sáng màu vàng nhạt lóe lên trong tay cô, mắt thường không thể nhìn thấy được.
Vào khoảnh khắc bàn tay Tần Nguyễn đặt lên đầu, A158 cảm thấy rùng mình ớn lạnh. Đôi tay đang xòe ra, các khớp xương xấu xí đang ở trạng thái thư giãn.
Gã thật sự không có cảm giác đau đớn. Vẻ mặt A158 vẫn bình tĩnh, dư0ờng như không cảm thấy đau đớn.
Gã quay đầu lại, đôi mắt tàn nhẫn nham hiểm nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn với vẻ khinh thường. Bộ quần áo sáng màu mà Hoắc Chi mặc hôm nay bị máu tươi nhuộm đỏ.
A158 đã gây ra tổn thương lần thứ hai trên chính vết thương cũ của Hoắc Chi. Đôi mắt ấy như muốn nói, chỉ có vậy thôi à? Chuyện quá bình thường!
Tần Nguyễn đạp vào cổ chân A158. Đôi môi đỏ của cô khẽ hé mở, giọng nói đây lạnh nhạt: “Vậy anh có sợ nỗi đau khi linh hồn bị xé rách không?”
Vẻ mặt A158 sửng sốt, gã lập tức cười to: “Cứ đến đây đi, ông mày không sợ đâu!” “Bịch!”
Một tiếng động lớn vang lên. A158 dồn lực vào tay, chuẩn bị bẻ gãy cổ Hoắc Chi.
Đột nhiên, gã cảm nhận được một luồng khí thể không thể giải thích được quét qua cơ thể mình, sức mạnh trong tay cũng dần tan biến. Mùi máu tươi ngai ngái tràn ngập trong miệng gã.
A158 nhìn Hoắc Chi bằng ánh mắt âm tà: “Mùi vị không tồi, là một con gà con.” Mặc dù kỹ năng của Hoắc Chi rất khá, nhưng cô ta vừa khỏi bệnh nên không thể địch lại được đối phương.
Khi Hoắc Chi lắc mình né tránh, cô ta nhận ra đã quá muộn, vì vậy đành phải lao lên chiến đấu với A158. Đôi mắt Tần Nguyễn hiện lên vẻ âm tàn, sự khinh thường nơi khóe môi đã ngưng tụ thành một đường thẳng sắc bén.
Cô lạnh lùng nói: “Tôi khuyên anh hãy thả cô ấy ra, có lẽ tôi sẽ cho anh ít đau đớn hơn.” Gã đưa bàn tay dính đầy máu đến trước mắt rồi hít một hơi thật sâu để ngửi hương vị trên đó.
Dưới ánh mắt giận dữ của mọi người, A158 cho ngón tay vào miệng. Cơ thể của A158 dần bay lên, cảm giác không thể điều khiển và nắm bắt được bất cứ thứ gì khiến gã hoảng sợ và bất an.
Tần Nguyễn vươn tay, phóng lực Minh Thần qua không trung, khóa lại toàn bộ sức mạnh của A158. Tần Nguyễn vỗ vào mặt đối phương với thái độ sỉ nhục: “Anh muốn giết người của tôi à?”
<2br>A158 cười lạnh: “Chỉ cần tôi không chết, tôi nhất định sẽ giết cô ta.”
Gã chắc chắn sẽ giết người tát vào mặt mình! <7br>
Giọng nói của Tần Nguyễn lạnh lùng như băng giá, đôi mắt lạnh lẽo sâu thẳm lộ ra sát ý: “Anh không sợ chết, cũng không sợ7 đau đớn đúng không?”