Tần Nguyễn cũng lo lắng cho sự an toàn của đứa con trong bụng, nhưng nó không 2dễ vỡ như búp bê đầu.
Mọi người chú ý đến từng hành động bình thường của cô, điều này khiến tâm trạng Tần Nguyễn trở nên vi diệu.
7
“Tôi biết rồi.” Người có vẻ ngoài trung thực và có trách nhiệm này không nên quỳ ở đây cùng với hai kẻ giết người tàn nhẫn kia.
Tần Nguyễn cảm thấy trên người đối phương có gì đó không hài hòa.
Hoắc Xuyên đứng cạnh người đàn ông này với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng. Nghe thấy Tam gia đã biết biến cố ở đây, vẻ mặt Tần Nguyễn hơi kiềm chế, trong mắt lộ vẻ trầm ngâm.
Trước đó nghe Hoắc Xuyên trò chuyện với ám vệ của khu hình phạt, Tần Nguyễn đã biết được một thông tin.
Đáng nhẽ ba người được đưa đến đây đều vô hại, không hề có nguy hiểm. Nhưng không biết có sai sót nào xảy ra trong quá trình này, khiến một kẻ có hệ số nguy hiểm cao đã trà trộn vào. Tần Nguyễn vươn tay về phía Lâm Hạo.
Lâm Hạo lập tức đưa tài liệu chi tiết của ba người này do khu hình phạt đưa tới cho Tần Nguyễn.
Nụ cười của Tần Nguyễn càng rạng rỡ hơn. Tần Nguyễn khẽ tặc lưỡi.
Cô cảm thấy mình càng ngày càng máu lạnh. Nếu không, tại sao cô lại muốn nhìn dáng vẻ chật vật của người khác chứ?
Tần Nguyễn rũ mắt xuống nhìn chân của A158 đang bị xích. “Bốp! Bốp! Bốp!”
Chỉ cần nhìn vào bóng lưng, Tần Nguyễn và Hoắc Xuyên đã nhận ra đó là Hoắc Chi.
Vừa rồi cô ta lao tới rất nhanh. Tần Nguyễn cảm thấy khó tin: “Khu hình phạt có rất nhiều cách mà, gã này không sợ đau à?”
Trên đời này có hàng ngàn loại hình phạt, luôn có một hình phạt nào đó khiến người ta sợ hãi.
Chỉ cần đánh đúng vào điểm yếu, chắc chắn sẽ có được đáp án. “Bốp! Bốp!”
Một cô gái gầy yếu đứng phía trước A158.
Cô ta lao tới, giơ tay tát mạnh vào mặt đối phương. Câu nói của Tần Nguyễn đã quyết định vận mệnh của A158.
Cho dù trong lòng Hoắc Xuyên có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng anh ta cũng không dám ngăn cản Tần Nguyễn vào lúc này.
Ngay từ đầu Tần Nguyễn đã không chuẩn bị từ bỏ cuộc thẩm vấn hôm nay, Hoắc Xuyên đành phải làm việc của mình, anh ta đưa A158 đến trước mặt Tần Nguyễn. Tần Nguyễn lạnh nhạt nói rồi tiếp tục tiến lên.
Hoắc Xuyên tiến lên ngăn cản một lần nữa, anh ta cam chịu 7nói: “Phu nhân, để tôi làm cho.”
Anh ta biết Tần Nguyễn muốn nhìn mặt ba người này nên đi về phía bọn họ trước. Nhìn sức mạnh của những cái tát này, chỉ cần vài cú là mặt của A158 đã sưng lên.
Hoắc Chi vừa khỏi bệnh nặng, nhưng tay nghề vẫn nhanh nhẹn như vậy, có thể thấy cô ta có một nền tảng rất tốt.
Thấy Hoắc Chi vẫn chưa dừng lại, Hoắc Xuyên tiến lên ngăn cản. “Được rồi, lát nữa phu nhân còn thẩm vấn, đừng hành hạ đến mức gã không nói được.” Nụ cười này thật đẹp và quyến rũ.
Nhưng đáng tiếc, nụ cười này không thật sự là cười.
Tần Nguyễn lại nhìn thông tin trên tài liệu một lần nữa. Khuôn mặt xinh xắn của Tần Nguyễn được bao phủ bởi một tầng băng giá.
Đôi môi đỏ khẽ hé mở, Tần Nguyễn tàn nhẫn nói: “Anh sẽ khóc và van xin đề được nói cho tôi tất cả.”
A158 cười to đầy kiêu ngạo: “Ha ha ha ha...” Nếu có thể nhúc nhích, chắc chắn gã sẽ xông lên xé nát Tần Nguyễn.
Thấy gã thay đổi dáng vẻ thành thật trước đó, Tần Nguyễn không nhịn được cười chế giễu: “Chim ưng bị bẻ gãy cánh, tương đương với việc bị thiên nhiên vứt bỏ. Mà anh còn chẳng bằng chim ưng, nếu muốn chết thì phải biết điều một chút, chưa biết chừng chủ nhân rủ lòng thương cho anh chết một cách thoải mái.”
Câu nói của Tần Nguyễn thật lạnh lùng và tàn nhẫn, nó đâm thẳng vào tim A158. Nếu không, sẽ không có năm anh em chết dưới tay gã.
Đương nhiên, khả năng của A158 cũng không tồi.
Tần Nguyễn quay lại vẫy tay với Lâm Hạo, anh ta lập tức tiến lên phía trước. Hoắc Xuyên cởi2 bỏ mũ trùm đen trên đầu ba người bằng động tác rất thô bạo.
Ba khuôn mặt tái nhợt, khó coi đập vào mắt mọi người.
Tần Nguyễn 0liếc mắt nhìn ba người, cuối cùng tập trung vào người đàn ông đang quỳ bên trái. Gã là người trông vô hại nhất trong ba người. Vẻ mặt không có gì nổi bật, trên người có khí chất hèn nhát. Tần Nguyễn mỉm cười, trong mắt lóe lên tia nhìn lạnh như bằng: “Tự tin vậy cơ à?”
A158 cười xấu xa: “Nếu cô gọi tôi là bố, tôi sẽ cân nhắc xem có nên nói cho cô biết hay không.”
Nụ cười quái dị hiện lên trên mặt gã, nó đối lập với khuôn mặt bình thường, khiến người khác vô cùng căm ghét. Đây là lần đầu tiên Tần Nguyễn nghe nói có thiết bị phòng ngừa như vậy.
Lông mày cô khẽ nhúc nhích, hai mắt nhìn chằm chằm vào chiếc vòng nhỏ nhắn tinh vi với vẻ rất tò mò.
A158 bắt gặp ánh mắt của Tần Nguyễn, gã nhe răng biểu thị bất mãn. Giọng nói khàn khàn chói tai lại vang lên một lần nữa: “Cô em, anh đây thấy em cũng xinh đấy, nếu em hầu hạ anh thật tốt, chưa biết chừng anh sẽ nói gì đó.”
Ngay khi gã nói ra lời này, Hoắc Xuyên, Lâm Hạo và những người khác đều nhìn A158 bằng ánh mắt sắc bén như dao.
Đột nhiên một bóng dáng mảnh mai xuất hiện. Hoắc Chi quay lại, cúi người với Tần Nguyễn: “Phu nhân, thuộc hạ đã vượt quá giới hạn.”
Tần Nguyễn nhìn Hoắc Chi từ đầu đến chân rồi nở nụ cười chân thành: “Xem ra cô hồi phục khá tốt, tại sao lại đến đây?”
Hoắc Chi cung kính đáp: “Chủ nhận biết ở đây đã xảy ra chuyện nên phái chúng tôi đến bảo vệ phu nhân.” Ánh mắt Tần Nguyễn chuyển động, cô trầm ngâm nhìn từ đầu đến chân A158 đang quỳ trên mặt đất.
Có rất nhiều xương cứng trong khu hình phạt, nhưng đây là cục xương khó gặm nhất. Trong lòng Hoắc Xuyên rất tức giận, anh ta luôn cảm thấy đây là vết nhơ của khu hình phạt.
Hoắc Xuyên cắn răng nói: “Chủ nhận ra lệnh cho chúng tôi phải cạy được miệng kẻ này và hiểu được thế lực đứng sau gã, chúng tôi đã dùng mọi thủ đoạn nhưng vẫn không thể hoàn thành mệnh lệnh.” “Vâng, phu nhân.”
Cơ bắp toàn thân Hoắc Xuyên căng chặt, anh ta nhìn chằm chằm vào A158, kẻ có vẻ ngoài giống như một người bình thường.
Khuôn mặt của đối phương rất dễ lừa người khác, ngoại hình là ngụy trang có lợi nhất của gã. Tần Nguyễn không cho rằng mình nói sai,
Nhưng nhìn biểu cảm của A158, có vẻ như đối phương thật sự không sợ đau, gã thậm chí còn tự hào về điều đó.
Dáng vẻ đắc thắng của A158 trông rất khó chịu, nó khiến người ta chỉ muốn nhìn gã quỳ xuống cầu xin. Anh ta không kiềm chế được cơn tức giận trong mắt mình, sát khí lạnh lẽo đầy căm hận tỏa ra từ người anh ta.
Không nghi ngờ gì nữa, người đàn ông có vẻ ngoài bình thường và lương thiện này chính là kẻ nguy hiểm đã ám sát Hoắc Dịch Dung.
Tần Nguyễn khẽ mỉm cười với Hoắc Xuyên, cô hỏi với vẻ trêu chọc: “Chính là gã này à?” Đau đớn cũng chia làm nhiều bậc.
Khả năng chịu đau của một người là có hạn.
Hoắc Xuyên mím chặt môi, dường như không nói nên lời. Tiếng cười đầy chế nhạo.
Sau khi cười đã đời, A158 nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn với ánh mắt đầy kỳ quái.
Đặc biệt là gã nhìn chằm chằm vào cái bụng căng phồng của Tần Nguyễn rồi khẽ liếm môi. Trên cổ của gã là một chiếc vòng điện tử tinh vi trông vô cùng cao cấp.
Tần Nguyễn chỉ chiếc vòng điện tử trên cổ A158 rồi hỏi Hoắc Xuyên: “Cái gì thế?”
Hoắc Xuyên liếc mắt nhìn rồi nói thật: “Những người bị giam trong khu hình phạt đều phải đeo máy cảm ứng chống tự sát, một khi bọn họ định tự sát để giải thoát, thuốc gây mê bên trong máy sẽ bắn vào cơ thể và khiến bọn họ không thể tự sát thành công.” Cuối cùng cô cũng xác định, hoàn toàn không có dấu vết gì liên quan đến A158.
Tần Nguyễn mím môi, vươn ngón tay mảnh khảnh ra và đưa đi đưa lại giữa ba người.
Cuối cùng cô chỉ vào số A158: “Vậy thì bắt đầu từ gã đi.” Vẻ mặt kiêu ngạo của A158 dần trở nên âm trầm, gã lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn.
“Cô em, đừng mất thì giờ với tôi nữa, ông đây sẽ không nói cho các người dù chỉ là một từ.”
Giọng nói khàn khàn, chói tai khiến người khác rất khó chịu. Chẳng lẽ Tam gia cố tình sắp xếp chuyện này.
“Phi!”
A158 phun ra một ngụm máu.
Gã không trợn mắt, cũng không lộ vẻ dữ tợn, mà chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Hoắc Chi. “Tao sẽ giết mày.”