Hoắc Khương đứng nghiêm túc trước bàn làm việc, trong mắt hiện lên sự kính cận, n1gưỡng mộ.
“Khục khục...” Trong bầu không khí yên lặng đến kỳ lạ của căn phòng, hai hơi thở vô cùng rõ ràng.
Hoắc Vân Tiêu trầm ngâm một lúc rồi bật máy tính trước mặt lên, anh xem lại video giám sát ngày hôm trước ở tầng dưới.
Camera được lắp đặt ở hầu hết mọi ngóc ngách của biệt thự Hương Tạ, ngoại trừ khu vực riêng tư. Tam gia rất nhanh đã bật đến đoạn video Tần Nguyễn đang ngồi ở phòng tắm nắng tầng một. Trong màn hình camera, Tần Nguyễn nằm trên ghế sô pha trong phòng phơi nắng, tư thế của cô rất bất nhã. Tần Nguyễn nâng cái bụng to hơn những người phụ nữ có thai bình thường, một chân gác lên bàn trà, chân còn lại vắt vẻo ở thành ghế sô pha.
Cái chân đó đung đa đung đưa, giống như một đứa trẻ đang chơi xích đu.
Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt đào hoa của Hoắc Vân Tiêu lộ ra nụ cười. Hôm trước, giữa anh và Nguyễn Nguyễn cũng không có mâu thuẫn gì. Hôm đó sau khi ăn sáng xong, bọn họ cùng xem phim trong phòng chiếu phim. Sau giờ nghỉ trưa, Tam gia giải thích cho Tần Nguyễn biết mối quan hệ rắc rối giữa các gia tộc lớn ở thủ đô.
Sau đó Tần Nguyễn nhận một cuộc điện thoại rồi rời đi.
Từ đầu đến cuối bọn họ đều hòa thuận với nhau. Bên trong tòa nhà nhỏ.
Hoắc Xuyên cầm danh sách trong tay, nhìn chằm chằm vào dãy chữ số A158.
A158 là nhân vật chủ chốt trong vụ ám sát Nhị gia vài tháng trước. Sự bình lặng này giống như một cặp vợ chồng đã sống với nhau vài chục năm, không hề có sóng gió gì.
Hoắc Vân Tiêu không tin Tần Nguyễn sẽ khóc.
Nhưng Hoắc Xuyên và Hoắc Khương sẽ không nói dối những chuyện như thế này ở trước mặt anh. Tần Nguyễn đưa tay lên lau nước mắt.
Vào lúc cô gạt lệ, bóng dáng của Hoắc Xuyên xuất hiện trên màn hình giám sát.
Hoắc Vân Tiêu đã biết sự hiểu nhầm hài hước này là thế nào. Hoắc Tam gia ho hai tiếng, khuôn mặt tái nhợt đỏ lên vì cơn ho liên tục.
Anh nhìn Hoắc 2Khương bằng ánh mắt lạnh lùng: “Hoắc Xuyên nhìn thấy phu nhân khóc lúc nào?”
Giọng nói của Hoắc Tam gia hơi khàn, đôi môi mỏng đ7ỏ lên. Hoắc Xuyên vẫn nhớ rất rõ, vài tháng trước anh ta đã mất năm anh em trong tay A158.
Bất kể là ai âm thầm giở trò trong bóng tối, nhiệm vụ của Hoắc Xuyên chỉ có một, đó là bảo vệ phu nhân và chủ nhân nhỏ trong bụng cô.
Thấy tình hình không ổn, Lâm Hạo cùng Hoắc Xuyên tiến lên đứng chắn trước mặt Tần Nguyễn. Hoắc Xuyên biết rất rõ chỉ số nguy hiểm của kẻ này.
A158 không thể nào là đối tượng Tam gia lựa chọn đề cho phu nhân tập luyện.
Hoắc Xuyên nắm chặt danh sách, ánh mắt sắc bén bắn thẳng vào người trước mặt: “Tại sao A158 có thể trà trộn vào đây?” Nhìn thấy cảnh này, trái tim của Hoắc Vân Tiêu thắt lại.
Anh nhìn chằm chằm vào Tấn Nguyễn ở trong màn hình.
Cô ngồi thẳng người, bàn tay vẫn đặt trên bụng không hề rời đi. Do động tác quá vội vàng, Tần Nguyễn chắc chắn đã làm ảnh hưởng đến đứa con trong bụng. Hoắc Vân Tiêu không muốn nhìn cảnh tượng tiếp theo nữa.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của anh ấn vào nút tạm dừng.
Hoắc Tam gia ngước mắt lên, ra lệnh cho Hoắc Khương đang đứng rất nghiêm túc trước bàn làm việc: “Chú cũng sang bên đấy xem một chút, đây là lần đầu tiên phu nhân xử lý chuyện của khu hình phạt, đừng để cô ấy bị thiệt thòi.” A158 là một gã cực kỳ tàn ác, người này không nên xuất hiện ở đây.
Phu nhân bây giờ đang có thai, tuyệt đối không được sơ suất.
“Anh Xuyên...” Nhìn sắc mặt của Hoắc Xuyên, ám vệ ở đối diện cũng biết có chuyện xảy ra, anh ta nói: “Anh Xuyên, chúng tôi chỉ phụ trách dẫn người từ khu hình phạt ra đây thôi.”
Hoắc Xuyên quay lại nhìn Tần Nguyễn đứng cách một đoạn ở phía sau.
Anh ta ném danh sách cho ám vệ của khu hình phạt, sau đó bước nhanh đến chỗ Tần Nguyễn. Hoắc Xuyên đứng phía trước Tần Nguyễn, lạnh lùng ra lệnh với ám vệ trong phòng: “Các người đưa người đến đây thế nào thì đưa về như thế đi!” Bàn tay nhỏ bé của Tần Nguyễn xoa bụng, miệng cô mấp máy như thể đang an ủi hai đứa bé.
Một lát sau, khuôn mặt nhăn nhó của cô trở lại bình thường.
Nhưng khóe mắt cô đỏ hoe và có một giọt nước mắt rơi xuống. Hoắc Xuyên nghiêm mặt ngăn cản: “Không nghe tôi nói à?”
Hoắc Xuyên không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào.
Cho dù hôm nay phải phá hỏng sắp xếp của Tam gia, Hoắc Xuyên cũng không để phu nhân đối đầu với A158. Anh lấy tay che miệng, dòng máu đỏ tươi chảy ra từ khe hở của ngón tay.
Từng giọt máu rơi xuống chiếc bàn gỗ trước mặt.
Màu máu đỏ tươi rất chói mắt. Nhưng chỉ một lát sau, Hoắc Tam gia bắt đầu nghi ngờ liệu có phải Hoắc Xuyên đã nhìn nhầm hay không0.
Với tính cách của Tần Nguyễn, cô ấy sẽ không bao giờ trốn vào một góc ngồi khóc.
Cô gái nhỏ có tâm lý rất cứng rắn, sự kỳ vọng của cô ấy về khả năng khôi phục sức khỏe của anh còn lớn hơn chính bản thân anh. Anh để trán rồi bật cười.
Tính tình của Tần Nguyễn có vẻ mềm mỏng, nhưng sâu bên trong cô không có gánh nặng giống như những tiểu thư của các gia tộc lớn.
Tần Nguyễn sống rất thoải mái, cô sẽ không làm ra những chuyện đa sầu đa cảm như vậy. Tần Nguyễn được bảo vệ đang nhàm chán cúi đầu vuốt màn hình điện thoại,
Hôm nay Tiêu Vân Sâm chiếm toàn bộ chủ đề nóng.
Vị Ảnh đề này đã nhận vai diễn mới, vai diễn này gây ra nhiều tranh cãi ngay từ lúc vừa bấm máy. Hoắc Khương thành thật khai báo: “Hôm trước ạ, lúc đó phu nhân ngồi ở phòng tắm nắng tầng một.”
Hoắc Vân Tiêu rũ 7mắt xuống, ánh mắt hiện lên vẻ trầm ngâm.
Lúc mới nghe Hoắc Khương nói Tần Nguyễn khóc, trái tim anh khẽ run lên, trong lòng có 2cảm giác tê dại và giằng xé. Không biết là do ngôi sao nào muốn ké sự nổi tiếng hoặc do nhà đầu tư phía sau Tiêu Vân Sâm muốn lăng xê.
Tần Nguyễn cảm thấy khả năng đầu tiên có vẻ lớn hơn.
Tiêu Vân Sâm vừa mới quay phim, các ngôi sao cùng đoàn làm phim đều lên chủ đề nóng.
Điều này có chỗ tốt và cả chỗ xấu.
Những người này rõ ràng đang lợi dụng sự nổi tiếng của Tiêu Vân Sâm để tuyên truyền, Tần Nguyễn lật điện thoại một lúc lâu, cô cảm thấy thật vô nghĩa nên tiện tay tắt máy. Nhận thấy bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng, Tần Nguyễn thản nhiên hỏi: “Sao thế? Chẳng phải muốn thẩm vấn sao, lúc nào thì bắt đầu?” Hoắc Xuyên quay đầu lại xin nhận tội: “Phu nhân, có chuyện xảy ra rồi, có một kẻ nguy hiểm đã trà trộn vào đây.”
Tần Nguyễn thờ ơ: “Là người của khu hình phạt à?”
“Vâng.”