So với trước khi phát bệnh, cơ thể anh trở nên yếu hơn một chút. “Phu nhân!”
Tần Nguyễn mím môi, khuôn mặt xinh đẹp không hề có biểu cảm gì. Anh ta đưa danh sách trong tay cho Hoắc Xuyên: “Anh Xuyên, chúng tôi chỉ phụ trách giao những người trong danh sách, anh cứ xem thì biết.”
Bọn họ chỉ chịu trách nhiệm đưa người từ khu hình phạt đến đây chứ không phải chọn người. Chẳng mấy chốc, ba người đã đi đến phía trước tòa nhà nhỏ.
Có vài ám vệ mặc bộ đồ đen, toàn thân tràn ra khí thế kinh người đang đứng bên ngoài. Thành thật mà nói, Tần Nguyễn vẫn còn một chút lo lắng.
Trước khi tới đây, cô đã tìm hiểu sơ qua thông tin của người phải chịu phạt. Những người do khu hình phạt đưa tới đều đã từng làm những chuyện không thể tha thứ đối với nhà họ Hoắc. Trong số ba người bên trong, có người đã từng ám sát con cháu dòng chính của nhà họ Hoắc, cũng có người là sát thủ chuyên nghiệp và đặc công, bọn họ đã xử lý vài ám vệ tinh anh của nhà họ Hoắc. Cô không kiềm chế được nên đã phàn nàn Hoắc Khương ở ngay trước mặt Tam gia.
Không ngờ vừa lên tiếng, cô đã tự ném mình xuống hố. Vẻ mặt nghiêm túc của đối phương lại để lộ ra một chút hiền hòa.
Xem ra người này và Hoắc Xuyên là người quen cũ. Nhìn thấy Tần Nguyễn đi tới, bọn họ cung kính cúi đầu và lên tiếng.
Tần Nguyễn khẽ gật đầu rồi nhấc chân đi vào tòa nhà nhỏ. Sát khí toàn thân không hề được ẩn giấu, khí thế tàn nhẫn quanh người đầy cảm giác áp bách.
Nhìn thấy Tần Nguyễn bước tới, mọi người lập tức đứng thẳng dậy, quay mặt về phía Tần Nguyễn rồi lên tiếng. Giọng nói của Hoắc Vân Tiêu lạnh lùng, kèm theo một chút không kiên nhẫn: “Còn không mau đi!”
Khuôn mặt Hoắc Khương lộ vẻ thận trọng: “Chủ nhân, ngài không thể đi, phu nhân không sao đâu!” Trong khu nhà ở.
Tiếng họ không kiểm soát được vang lên từ phòng làm việc trên lầu. Với tác phong làm việc bình tĩnh của Hoắc Khương, ông ta nên bố trí người giúp đỡ Tần Nguyễn ngay lập tức để đề phòng bất trắc.
Ánh mắt Hoắc Khương khẽ chuyển động, ông ta thành thật khai báo: “Chủ nhân, tôi đã sai Hoắc Chi đi trước.” Hoắc Vân Tiêu chống tay vào bàn đứng dậy.
Chiếc khăn nhuốm máu trong tay anh tình cờ chạm vào chiếc bàn: “Tại sao không sai người đến giúp phu nhân?” “Khục khục...”
“Khụ khụ khụ...” Hoắc Xuyên cầm lấy danh sách, lúc đầu anh ta chỉ định nhìn lướt qua.
Nhưng vừa liếc mắt nhìn, vẻ mặt Hoắc Xuyên đã biến đổi. Đó là tài liệu tồn đọng của Tập đoàn HEA, báo cáo của những ngành nghề kinh doanh khác dưới danh nghĩa nhà họ Hoắc, và những vấn đề cần giải quyết gấp của khu hình phạt.
Nhìn thấy đống tài liệu chất đồng trước mặt Tam gia, Tần Nguyễn lập tức nổi giận. Hoắc Khương cắn răng nói: “Hoắc Xuyên, Lâm Hạo, Hoắc Chi đều ở chỗ phu nhân, ngoài ra còn có hai mươi ám vệ của khu hình phạt, tỷ lệ phu nhân gặp nguy hiểm chưa đến một phần trăm. Sức khỏe của chủ nhân bây giờ tuyệt đối không thể ra gió, nếu phu nhân phát hiện sẽ lại buồn phiền, hai ngày trước Hoắc Xuyên đã nói với tôi là nhìn thấy phu nhân khóc một mình, phu nhân rất lo cho ngài đấy.”
Vào lúc này Hoắc Khương đành lòi phu nhân ra làm bia đỡ đạn. Lâm Hạo và Hoắc Xuyên theo sát phía sau.
Bên trong nhà. Chẳng lẽ cô phải thực sự chờ vài tháng để sức khỏe của đối phương từ từ hồi phục à.
Tần Nguyễn đột nhiên dừng bước, cô kéo chiếc áo khoác trên người và nhìn về phía sân vườn quạnh quẽ. Thời tiết càng ngày càng lạnh.
Giờ đã là tháng mười của mùa thu, khí hậu năm nay lạnh hơn những năm trước. Tần Nguyễn không quan tâm đến những chuyện này, cô nghe những người hầu trò chuyện với nhau, mùa đông năm nay rất hiếm gặp. Lâm Hạo đang đi phía sau thấy Tần Nguyễn dừng lại, anh ta bước lên hai bước rồi nhỏ giọng giục: “Phu nhân, bên ngoài lạnh lắm, chúng ta đi nhanh một chút.” Ngoài phu nhân ra, ông ta không biết làm thế nào mới ngăn được Tam gia ra khỏi phòng.
Nếu Tần Nguyễn có mặt ở chỗ này và nghe thấy những gì Hoắc Khương nói, chắc chắn cô sẽ hét lên rằng mình bị oan! Hoắc Xuyên bước tới nói chuyện với ám vệ.
“Ba người này có tên trong danh sách không?” Dưới ánh mắt sắc bén như dao của Tam gia, Hoắc Khương chậm rãi cúi đầu: “Tôi vừa nhận được tin tức, bên phía phu nhân vẫn chưa sắp xếp.”
Người đứng phía sau chắc là một trưởng lão nào đó trong gia tộc, tôi đã sai người điều tra, thông tin cụ thể sẽ có nhanh thôi.” Sức khỏe của Tam gia không tiện nên bây giờ việc này được đặt vào tay Tần Nguyễn.
Những người này đã được đưa đến tòa nhà nhỏ đối diện nơi họ ở, trong biệt thự Hương Tạ. Hoắc Khương nhanh chóng bước tới, đứng trước bàn làm việc: “Chủ nhân, đã xảy ra chuyện!”
Hoắc Vân Tiêu nắm chặt chiếc khăn dính máu, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt âm trầm của Hoắc Khương. Xung quanh ba người này có hơn mười ám vệ nhà họ Hoắc đang canh giữ.
Khí thể tỏa ra từ những người này giống hệt những ám vệ đang canh giữ bên ngoài tòa nhà. Tam gia giao luôn toàn bộ những việc cần xử lý gấp trong khu hình phạt cho cô.
Tần Nguyễn quay đầu lại nhìn, Lâm Hạo đang ôm danh sách những người phải chịu phạt trong khu hình phạt, trông anh ta có vẻ rất đau khổ. Bên dưới hàng lông mày hiền lành của Tam gia là vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn.
Hoắc Vân Tiêu nổi giận! Mấy ngày nay sức khỏe của Tam gia không tốt, rõ ràng anh sợ lạnh, thỉnh thoảng lại ho khan.
Anh cố nén tiếng họ ở trước mặt cô. Tiếng ho liên tục vang lên.
Hoắc Khương lên lầu, đi tới trước cửa phòng làm việc. Có một kẻ nguy hiểm đã được cài vào, đó là gã hung ác đã ám sát Nhị gia, ám vệ cũng mất năm thành viên vì người này. Ám vệ của nhà họ Hoắc thiệt hại năm người, đủ để thấy kẻ này nguy hiểm đến mức nào.
Hoắc Vân Tiêu cố kìm nén cơn họ đang trào lên. Nhưng bàn tay trong túi áo lại hơi nắm chặt.
Đôi mắt sâu thẳm của cô quan sát những ám vệ này. Hoắc Khương cũng lo phu nhân thực sự gặp chuyện nên đã sai Hoắc Chi chạy đến đó trước. Đôi mắt đen của Hoắc Vân Tiêu hiện lên vẻ lạnh lẽo, anh không hài lòng với sự sắp xếp của Hoắc Khương.
“Hoắc Chi vừa khỏi bệnh, cô ta có thể làm gì chứ? Lập tức phái người đến chỗ phu nhân!” Nghe thấy tiếng ho khàn khàn ngắn ngủi vang lên bên trong, Hoắc Khương giơ tay lên gõ cửa.
Không đợi người bên trong trả lời, ông ta đã đẩy cửa bước vào. Đôi môi mỏng của anh mím chặt, anh nói, giọng sắc lạnh: “Nói!”
Hoắc Khương nói rất nhanh và ngắn gọn: “Có người đã giở trò với ba đối tượng được chọn trong khu hình phạt để phu nhân luyện tập.” “Vâng, thuộc hạ lập tức sắp xếp!”
Hoắc Khương quay người rời đi. Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Hoắc Khương quay lại thì thấy Tam gia vòng qua bàn và đi ra khỏi phòng làm việc cùng với ông ta.
“Chủ nhân?” Anh ta vừa định lên tiếng, Hoắc Xuyên đã đi tới trước mặt Tần Nguyễn rồi nói nhỏ: “Phu nhân, để tôi xác minh thân phận của họ trước đã.”
Tần Nguyễn không hiểu quy trình, cô biết Hoắc Xuyên đang quản lý khu hình phạt nên khẽ gật đầu đồng ý. Hình phạt luôn phải đổ máu, bọn họ không thể để nơi ở của mình tràn ngập mùi máu tươi được.
Tần Nguyễn dẫn theo Lâm Hạo và Hoắc Xuyên vẫn luôn lặng yên không nói gì, bọn họ tiến về tòa nhà nhỏ cách đó không xa. “Tôi biết rồi.”
Trên mặt Tần Nguyễn hiện lên một chút kháng cự. Khí thể áp bách từ cơ thể anh lập tức bộc phát, kèm theo đó là sát khí sắc bén.
Ánh mắt Hoắc Vân Tiêu lóe lên tia sáng lạnh buốt, khuôn mặt đẹp trai hiện lên vẻ tức giận: “Đã sắp xếp người cho phu nhân chưa, là ai đứng phía sau?” Đúng là Tần Nguyễn biết tình trạng cơ thể Tam gia rất nghiêm trọng.
Nhưng cô không đến mức phải rơi lệ. Hoắc Khương có vẻ rất sốt ruột: “Thuộc hạ biết sai, chủ nhân, bên chỗ phu nhân có chuyện rồi.”
Hoắc Vân Tiêu ngồi nghiêng người trước bàn làm việc, anh cau mày, vẻ mặt sầm xuống, cằm hơi nhếch lên. Tần Nguyễn biết những ám vệ này là thành viên của khu hình phạt.
“Phu nhân!” Tần Nguyễn không ngốc, cô đã hiểu ra ngay lập tức. Tam gia và Hoắc Khương cố tình đóng kịch trước mặt cô, chỉ vì muốn cô nhận lấy công việc ở khu hình phạt.
Gần đây khu hình phạt phải giải quyết mấy trường hợp khá nhức đầu, bọn họ phải moi ra một số thông tin mật từ miệng đối phương. Tần Nguyễn đang đi ktrên con đường lát đá xanh trong biệt thự Hương Tạ, nghĩ đến sức khỏe vẫn chưa hồi phục của Tam gia, vẻ mặt Tần Nguyễn nhất thời hơi bcuồn bực.
Hiện giờ, ngày nào cô cũng tiêu hao sát khí của bản thân để chải vuốt cơ thể cho Tam gia. “Chú quên quy tắc rồi à?”
Giọng điệu của anh cũng không gay gắt, còn lộ vẻ uể oải. Có ba người đàn ông bị trói chặt chân tay đang chật vật quỳ trên mặt đất.
Đầu của họ bị phủ bởi chiếc khăn trùm màu đen nên không thể nhìn thấy mặt. Cũng chính là tiêu ahao tuổi thọ của mình.
Nhưng sức khỏe của Tam gia vẫn không được cải thiện. Những người này do các thế lực khác nhau phái đến, cho dù bị giam giữ lâu rồi nhưng vẫn không cạy được thông tin hữu ích nào từ miệng họ.
Tần Nguyễn không chắc mình có thể làm được. May mà một tuần nay Tam gia không có việc gì phải bận rộn.
Cho đến tối hôm qua, Hoắc Khương đã mất tích vài ngày lại xuất hiện, ông ta đặt một xấp tài liệu trước mặt Tam gia. Ánh mắt của Hoắc Vân Tiêu rất lạnh lùng: “Nhỡ có việc gì thì sao?”
Cho dù thật sự có chuyện thì hiện giờ chủ nhân cũng không thể đi ra ngoài! Một lúc lâu sau, giọng nói êm tai của Tần Nguyễn mới chậm rãi cất lên: “Bắt đầu từ ai?”
Một ám vệ bước lên trước. Nhưng Tam gia lại tin những gì Hoắc Khương nói.