Hoắc Vân Tiêu híp mắt, trên môi anh nở một nụ cười: “Lúc Tiêu V2ăn Nhu được đưa vào ở trong quân đội, khi đó anh tình cờ tới đó làm một số thủ tục và có một chút mâu thuẫn nhỏ với cô ta. Khi ấy Tiêu Văn Nhu cũng l7à nghe con không sợ cọp, biết anh đã ở căn cứ một thời gian, cô ta nghĩ rằng anh yếu đuối nên đã khiêu chiến với anh. Trận đó anh không hề nương tay 7nên đã khiến cô ta nằm rất lâu không thể đứng dậy, từ đó trở đi, cô ta nhìn thấy anh như chuột thấy mèo, đương nhiên không tính những lúc có người ng2oài.”
Khi có người ngoài, Tiêu Văn Nhu chính là một chén trà xanh, toàn thân cô ta tỏa ra sự si mê đối với Hoắc Tam gia. Trông Tần Nguyễn quá ngoan, khiến người ta chỉ muốn nâng niu cô.
Tam gia không kìm lòng được, anh chậm rãi cúi đầu rồi hôn lên môi cô.
Vừa chạm vào đã tách ra. Vẻ mặt của Tần Nguyễn bây giờ giống hệt lúc Tiêu Văn Nhu nghi ngờ sức mạnh của anh. Sức khỏe của Tam gia không tốt, lúc phát bệnh thì càng yếu hơn, nhưng anh không phải là một kẻ tàn phế.
Tam gia đã từng huấn luyện ở căn cứ trong những năm đầu, tuy anh không đứng đầu trong các hạng mục nhưng cũng đạt thành tích xuất sắc.
Nhận thấy ánh sáng nguy hiểm trong mắt Tam gia, khát vọng cầu sinh của Tần Nguyễn lập tức trỗi dậy. Giữa họ có hai đứa con, vài tháng nữa bọn chúng sẽ ra đời.
Ở nhà họ Hoắc, Tần Nguyễn chưa bao giờ vượt qua ranh giới, cô luôn dùng thân phận người đứng xem đối với mọi việc.
Đây được gọi là an phận và biết điều. Lời nói dịu dàng của anh vang lên bên tai Tần Nguyễn , khiến đầu ngón tay cô run lên.
Lời nói của Tam gia khiến người khác tin tưởng mà không hề nghi ngờ.
Tần Nguyễn cười rạng rỡ: “Được rồi, anh không được buông tay em ra đâu đấy!” Tần Nguyễn mím môi khi nghe Tam gia lải nhải bên tai mình.
Nơi vừa bị hôn vẫn còn nóng.
Người đàn ông trước mặt nở một nụ cười rạng rỡ, đôi môi hé mở như muốn dụ dỗ người khác làm điều gì đó. Tần Nguyễn t0rợn mắt, không tin nổi nhìn chằm chằm vào Tam gia: “Anh đánh phụ nữ à?”
Hoắc Vân Tiêu không phủ nhận điều này: “Thân thủ của cô ta không bằng anh nên chỉ có thể bị thua. Bên trong căn cứ có rất nhiều con em thế gia, bọn họ đều đã từng đầu với Tiêu Văn Nhu. Thời gian đó, Tiêu Văn Nhu rất thê thảm, cô ta cũng coi như là bị đám con em thế gia dạy dỗ mà lớn lên. Anh nhớ đã từng nói với em rằng Tiêu Văn Nhu chịu đòn rất giỏi.”
Khóe môi Tần Nguyễn giật giật. Đúng là trước đây Tam gia đã từng nói với cô rồi. Nhưng Tần Nguyễn chưa bao giờ nghĩ rằng đối phương lại phải chịu thiệt thòi dưới tay Tam gia. Trong một khoảnh khắc, toàn thân Hoắc Vân Tiêu tỏa ra ánh sáng sắc bén.
Một Tam gia nho nhã và cao quý đã được thay thế bởi thứ khí tràng yên lặng và thần bí.
Tần Nguyễn nghe thấy Hoắc Tam gia nói với cô giống như một lời hứa: “Không có chuyện đó đâu, anh sẽ cầm tay em và bước từng bước về phía trước, có anh ở đây, anh sẽ không để ai bắt nạt em.” Tần Nguyễn hơi ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên thành một vòng cung.
“Em không hiểu những chuyện đầu đá đó, anh không sợ em bị thiệt à?”
Dường như Hoắc Vân Tiêu không ngờ Tần Nguyễn sẽ hỏi câu này, sắc mặt anh hơi cứng lại, nhưng lập tức mỉm cười rồi cầm lấy tay Tần Nguyễn . Tần Nguyễn cố tưởng tượng ra cảnh Tiêu Văn Nhu bị Tam gia đánh, nhưng cô không thể tưởng tượng nổi.
Người đàn ông trước mặt có dáng ngồi thẳng tắp, toàn thân tỏa ra khí thể nho nhã, ấm áp, trông anh như một công tử nhà giàu.
Với dáng vẻ này của Tam gia, Tần Nguyễn không thể tưởng tượng nổi cảnh anh ra tay đánh người khác. Ánh mắt Tần Nguyễn hơi ngơ ngác, cô cũng không biết mình nghĩ gì nữa.
Các gia tộc lớn và thể gia đã từng cách cô rất xa.
Tần Nguyễn luôn cảm thấy các gia tộc ở tít trên cao này không phải là thứ mà cô có thể thích nghi được. Trong mấy tháng ở nhà họ Hoắc, Tần Nguyễn cũng đã tiếp xúc với vài gia tộc, cô không hề bài xích họ và sống chung với nhau khá hòa thuận.
Nhưng trong thời gian ở nhà họ Hoắc, Tần Nguyễn không hề coi mình là một thành viên trong gia đình.
Cô chỉ có một thân phận, đó là người phụ nữ của Tam gia. Hoắc Vân Tiêu âu yếm xoa đầu Tần Nguyễn, sau đó ấm giọng động viên: “Em làm quen một chút là hiểu thôi, Nguyễn Nguyễn thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không gặp khó khăn gì.”
“Em không muốn biết có được không?”
Tần Nguyễn thả lỏng người, cô dựa đầu vào vai Tam gia một cách rất tự nhiên. Cô nịnh nọt: “Không có gì, em cảm thấy có lẽ Tiêu Văn Nhu thật sự không thích anh.”
“Anh sẽ không lừa em đâu.”
Hoắc Vân Tiêu dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi Tần Nguyễn, anh nói rất dịu dàng. Tần Nguyễn cảm thấy như vậy cũng tốt, nhưng bây giờ cô lại phải nghĩ lại.
“Nguyễn Nguyễn, em là vợ của anh, sau này còn là mẹ của hai đứa con, em nên có kế hoạch trước vì lợi ích của bọn trẻ.”
Giọng nói đầy dụ dỗ của Tam gia vang lên bên tai Tần Nguyễn. Đôi mắt anh đầy ấm áp và sâu thẳm, nụ cười trên mặt vô cùng quyến rũ.
Tần Nguyễn hơi cụp mắt xuống để né tránh đi cảm giác thị giác khiến cô bối rối.
Tần Nguyễn hoàn toàn không nghe được Tam gia đang nói cái gì, cô phàn nàn: “Em thấy rắc rối quá.” Hoắc Vân Tiêu nhéo nhéo vành tai Tần Nguyễn rồi nhẹ nhàng vuốt ve.
Anh nhẹ giọng hỏi: “Nguyễn Nguyễn, em không muốn biết những chuyện này là vì bài xích hay e ngại?”
Tần Nguyễn dựa vào vai Hoắc Vân Tiêu, cô liếc mắt nhìn đĩa hoa quả trên bàn. Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của anh, dáng vẻ yếu ớt này không giống người có thể đánh nhau được.
Có lẽ sự nghi ngờ trong mắt Tần Nguyễn quá quỷ dị, Hoắc Vân Tiêu vươn tay nâng cằm cô lên.
Anh khẽ nở nụ cười: “Cô bé, em đang nghĩ gì thế?” Tần Nguyễn nắm lấy bàn tay to lớn của người đàn ông này, hai bàn tay siết chặt vào nhau,
Bọn họ giống một đôi tình nhân quấn quít không thể chia lìa.
“Được.”
Lời khẳng định của Tam gia vang lên.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Tần Nguyễn đã ở biệt thự Hương Tạ được một tuần.