Cô mặc bộ váy ở nhà màu vàng nhạt, bước châ2n nhẹ nhàng vui vẻ đi dạo trong sân, trông không giống một bà bầu đang mang thai hơn bốn tháng. Chỉ cần dỗ dành cô, thì hồ ly nhỏ tuyệt đối sẽ không cự tuyệt anh.
Ngay tại lúc Tần Nguyễn đang chuẩn bị hy sinh cái eo mới hồi phục của mình, sau khi ôm cô về phòng ngủ, Hoắc Vân Tiêu lại chẳng làm gì cả. Bởi vì anh biết cô bé này sẽ không từ chối mình, cho dù quay trở về phòng ngủ cô có làm ra các loại cử chỉ trái với lương tâm mình trong giai đoạn chuẩn bị lúc đầu, thì đến cuối cùng vẫn sẽ bị anh khơi dậy ham muốn ngay thẳng nhất trong lòng cô.
Đuổi theo cô từ kiếp này sang kiếp khác đã khiến anh hiểu được rằng, cô hồ ly nhỏ trong lòng anh chỉ muốn được vuốt lông mà thôi. Hai chùm đèn xe từ phía sau chiếu tới, khóe môi của Tần Nguyễn càng cong hơn, ai thấy cũng biết tâm tình của cô lúc này rất vui.
Đoàn xe chầm chậm dừng lại, ánh đèn pha cũng tắt lịm, không còn dao động nữa. “Ngoan, em ngủ trước đi không cần chờ anh, hôm nay anh hơi mệt nên đi tắm một cái đây.”
Nghe anh nói như thế, Tần Nguyễn thở phào, biết vừa rồi người này trêu chọc mình, cô bực mình xấu hổ trừng mắt với anh. Anh biết Tần Nguyễn đang chờ mình, cũng biết lý do vì sao cô lại chờ anh.
Anh vô thức vuốt nhẹ chuỗi tràng hạt Khôn Thiên Minh đeo ở cổ tay trái. Anh dùng một tay giữ chân Tần Nguyễn, một tay ôm lưng cô, lúc nói chuyện, đầu ngón tay cách một lớp vải nhẹ nhàng lướt trên lưng cô, động tác này có sự ám chỉ cả hai đều hiểu.
Tần Nguyễn nghe vậy mà nụ cười trên mặt cứng đờ, cơ thể đã hồi phục vô thức căng lên. Ánh đèn đường màu vàng nhạt phản chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tần Nguyễn, gương mặt cô 0lạnh lùng nhưng lại toát ra vẻ thuần khiết và quyến rũ.
Phía trước bỗng vang lên tiếng còi xe ô tô, đôi môi đỏ mọng dịu dàng chậm rãi cong lên. Nhóm Hoắc Khương dừng bước, đưa mắt nhìn Tam gia cùng phu nhân đi vào trong biệt thự.
Hoắc Vân Tiêu không cần nhìn gương mặt đang phồng má tức giận của Tần Nguyễn cũng biết, cô không muốn làm chuyện sắp xảy ra. Tần Nguyễn quay người đi trở về, cô giống như tinh linh bóng đêm bướng bỉnh, lại giống như tiên nữ mang theo tiên khí giáng xuống trần gian.
Cô bước đi, hai tay cũng vui vẻ đung đưa, hai cánh tay lắc lư và giao nhau ở trước người, khi cô bước đến bước tiếp theo, hai tay đang giao nhau tách ra, động tác cứ thế tiếp diễn, rất nhịp nhàng. Hoắc Vân Tiêu nhấc chân đi về phía cô hồ ly nhỏ của mình, mỗi bước đi đều vội vàng nhưng lại không mất đi sự tao nhã.
Tần Nguyễn nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, trên mặt cô nở nụ cười đáng yêu như chú hồ ly, đôi mắt xinh đẹp ánh lên tia giảo hoạt trong đêm, đong đầy ý cười vui vẻ. Quá trình thì cô hài lòng, thậm chí vô cùng sảng khoái, nhưng di chứng để lại sau đó khiến cô không chịu đựng nổi.
Hoắc Vân Tiêu hơi nhướng mày, cúi đầu nhìn giai nhân xinh đẹp trong lòng, anh trêu ghẹo: “Đêm nay anh mới phát hiện, thì ra Nguyễn Nguyễn của anh hay thẹn thùng như vậy.” Tần Nguyễn đột nhiên 7dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao.
Cảnh đẹp hiện ra trong tầm mắt, bao nhiêu cảm xúc nôn nóng ban ngày đều ta7n biến, lúc này tâm trạng của cô hiếm khi được thư thái, kèm theo đó là cảm giác dễ chịu khó tả, có lẽ là do gió đêm nay quá 2nhẹ nhàng chăng. Cửa sau của chiếc xe dẫn đầu được Hoắc Khương đi cùng mở ra, Hoắc Tam gia dáng người mảnh khảnh, mặc bộ âu phục thoải mái đưa chân ra.
Anh đứng ở trước cửa xe, đôi mắt thâm thúy u ám nhìn chăm chú vào cô gái bị đèn pha chiếu rọi ở phía trước. Dứt lời, anh khẽ cười, tiếng cười vang lên trong cảnh đêm êm dịu này khiến lòng người vô cùng rung động.
Tần Nguyễn cảm thấy vui vẻ, nhưng ngoài miệng vẫn mắng: “Dẻo miệng lắm!” Đôi mắt xinh đẹp nhìn từ trên xuống dưới người đàn ông mà cô chờ đợi đã lâu. Đêm đã khuya, Tần Nguyễn dù sao cũng đang mang thai, Hoắc Tam gia không nỡ giày vò cô.
Anh nhẹ nhàng đặt Tần Nguyễn xuống giường, kéo chăn đắp lên người cô, sau đó cúi người hôn lên má cô dưới ánh mắt bất an của cô. Người này rõ ràng đã hứa sẽ về nhà vào buổi chiều, nhưng trước giờ cơm tối lại gọi điện thông báo rằng mình có một cuộc họp video quốc tế đột xuất kéo dài bốn giờ.
Hoắc Vân Tiêu cũng biết là mình thất hứa trước, anh đưa tay ra vuốt tóc Tần Nguyễn, sau đó sờ má của cô, cảm thấy hơi lạnh bèn cúi người ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Là anh không tốt, để bé hồ ly nhà anh đợi lâu như vậy, đêm nay đền bù cho em có được không?” Đợt này cô bị anh giày vò không nhẹ, nên trong lòng có hơi sợ hãi chuyện đó.
Thực ra cũng chẳng đau khổ gì, chỉ là có một chút khó nói mà thôi. Có thể là do tác dụng tâm lý, cô lại cảm thấy đau và nhức mỏi ở phần lưng dưới.
Hoắc Vân Tiêu làm ngơ trước sự phản kháng của cô, anh ôm cô bước nhanh về phía biệt thự. Thật ra không phải anh rất muốn làm, mà là anh thích cảm giác bắt nạt cô thôi.
Tuy không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng trong lòng anh rất vui. Anh cũng không quay đầu lại mà trầm giọng nói với bọn Hoắc Khương: “Ở đây không có việc gì của mấy người nữa, trở về đi.”
“Vâng, thưa Tam gia.” Đó là cô gái của anh, cô vợ nhỏ của anh và cũng là cô hồ ly nhỏ mà anh đuổi theo hơn ngàn năm cuối cùng cũng bắt được.
Nhìn Tần Nguyễn nhảy chân sáo vui vẻ như trẻ con, cô vung cánh tay, cả người lộ ra sự hồn nhiên vui sướng, Hoắc Vân Tiêu không kìm lòng được mà khẽ bật ra tiếng cười. Hoắc Vân Tiêu đứng cách Tần Nguyễn ba bước chân, trên khuôn mặt tuấn tú như tranh vẽ của anh nở nụ cười dịu dàng.
Đôi môi mỏng của anh mấp máy, cất lên tiếng nói nhẹ nhàng cưng chiều: “Nửa đêm tình cờ gặp được một giai nhân động lòng người như vậy ở trong vườn hoa nhà mình, làm anh cảm thấy rung động, không dám tùy tiện quấy rầy ấy mà.” Trong mắt cô hiện lên sự kinh ngạc, trên mặt không che giấu được ý cười, cô nghiêng đầu giả vờ ngạc nhiên, nói: “A, Tam gia trở về lúc nào vậy, em không nghe thấy tiếng bước chân của anh.”
Người mà cô chờ đợi đến đêm, cuối cùng đã xuất hiện. Thấy Tam gia đuổi theo phu nhân, Hoắc Khương và những ám vệ vừa xuống xe cũng đuổi theo ở một khoảng cách vừa phải.
Tần Nguyễn dừng đung đưa cánh tay, hai tay cô nắm váy, chợt xoay người lại, một gương mặt tươi cười hướng về phía nhóm Hoắc Tam gia. Cô hồ ly nhỏ của anh rất giảo hoạt, cũng may là anh đã có chuẩn bị từ trước, có thể để lại cho cô ấy kỷ niệm đẹp cuối cùng trong những ngày tháng ngọt ngào còn lại của họ.
Dưới ánh đèn đường màu vàng nhạt, có thể nhìn thấy rõ ràng chuỗi hạt đeo trên cổ tay anh, nguyên vẹn, không nhìn ra được có một chút tổn hại nào. “Ai muốn chờ anh chứ!”