Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1175: Bị ba cha con giấu giếm, tần nguyễn đánh đòn phủ đầu



Tần Nguyễn từ trên giường ngồi dậy, nửa người trên dựa vào đầu giường, cô đưa tay dụi mắt, cất giọng nói khàn khàn: “Sao em lại ngủ thiếp đi th1ế?”

Cô ngủ một giấc này thấy rất dễ chịu, có cảm giác khó tả, giống như chìm vào giấc ngủ say sau ba ngày ba đêm làm việc không ngừng 2nghỉ, khi tỉnh dậy thì cảm thấy thỏa mãn và thư thái vậy.

“Mấy ngày nay em quá mệt mỏi ấy mà.” Giọng nói của Hoắc Vân Tiêu trầm thấp ê7m tai, khó có thể che giấu ý trêu chọc. Tần Nguyễn vừa ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi thơm quen thuộc khiến cô chảy nước miếng.

“Mũi em thính thật đấy.” Hoắc Vân Tiêu bật cười, anh vẫy tay với cô rồi vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.

Tần Nguyễn cầm chiếc khăn ẩm trong tay, nhẹ nhàng đi đến.
Vừa nãy không phát hiện ra, lúc này giẫm trên mặt thảm lông trong phòng, cô mới ngửi được mùi trầm hương thanh mát ở trong không khí, đây là mùi hương cơ thể đặc biệt thuộc về Hoắc Vân Tiêu.

Cô không khỏi suy đoán, có phải là vì mùi hương quen thuộc này mới khiến cho cô ngủ say như vậy.

Đúng rồi, tại sao trước đó cô lại ngủ nhỉ?
Tần Nguyễn khẽ nhíu mày: “Ba cha con còn chưa ăn à?”

“Thì đang đợi em mà.” Hoắc Vân Tiêu tiễn cô đến cửa phòng vệ sinh, anh bóp nhẹ gò má ửng hồng của cô: “Ngoan ngoãn đi rửa mặt đi, anh ở bên ngoài chờ em.”

Tần Nguyễn hất tay anh ra, bất mãn nói: “Em biết rồi, anh đừng véo má em!”
Hoắc Vân Tiêu ăn rất ít, phần lớn thời gian đều là chăm sóc Tần Nguyễn.

Sau khi ăn cơm xong, Tần Nguyễn thoải mái dựa vào ghế sô pha, đưa tay vuốt bụng dưới, vẻ mặt lười biếng.

Sợ cô lại nghĩ đến chuyện chuỗi hạt Khôn Thiên Minh, Hoắc Diêu nhảy xuống ghế sô pha, lon ton đi đến chỗ cô, thằng bé dùng cả hai tay ôm lấy bắp chân Tần Nguyễn: “Mẹ ơi, con buồn ngủ rồi, con muốn về nhà.”
Nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ của ba cha con ở bên ngoài, Tần Nguyễn không để ý đến chuyện vì sao vừa nãy mình lại ngủ thiếp đi nữa, cô nhấc chân bước ra ngoài cửa.

Hoắc Vân Tiêu, Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đang ngồi trên ghế sô pha, chờ đợi người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời của họ xuất hiện.

“Thơm quá đi, hôm nay có nạm bò hầm cà chua à?!”
Hoắc Vân Tiêu không xấu hổ chút nào, anh cười nói: “Bởi vì phu nhân quá “ngon” đấy chứ.”

Thái đ0ộ nhơn nhơn của anh làm Tần Nguyễn tức giận đến mức sống lưng theo phản xạ có cảm giác nhức mỏi, đôi mắt xinh đẹp trừng lên với người đàn ông đứng ở cửa.

Hoắc Vân Tiêu khẽ tặc lưỡi, đứng thẳng người và chậm rãi đi tới gần người đang dựa vào đầu giường, anh vươn tay ôm cô vào trong lòng, hầu hạ cô xỏ giày vào: “Mấy ngày tới anh sẽ không quấy em nữa, đi rửa mặt đi, A Diêu và An Kỳ đang chờ chúng ta ăn cơm đấy.”
Thằng bé giơ bàn tay nhỏ của mình xoa xoa đôi mắt hồng hồng, trông rất giống thật.

Tuy Tần Nguyễn không đến mức căng da bụng là trùng da mắt, nhưng lúc này cũng như con mèo lười biếng, xương cốt toàn thân đều kêu gào muốn được nghỉ ngơi, cô ngồi tê liệt ở trên ghế sô pha thoải mái không muốn động đậy.

Nhìn đôi mắt hồng hồng của con trai lớn, dù cô không muốn động đậy cũng phải ngồi thẳng lên, đưa tay xoa đầu Hoắc Diêu.
Thật ra Hoắc Vân Tiêu cũng không định dọn đâu, nhưng vì không muốn Tần Nguyễn chú ý tới nên anh mới giả vờ dọn thôi, tránh cặp mắt sắc bén của cô phát hiện ra cái gì từ trên người anh.

Anh dừng lại, nở nụ cười: “Tiện tay ấy mà.”

Tần Nguyễn cũng không để ý, cô nắm tay hai đứa bé rồi hỏi anh: “Em đưa A Diêu và An Kỳ về nhà trước đây, anh xử lý xong chuyện của công ty chưa? Có muốn đi cùng với bọn em không, hay là ở lại công ty?”
Lúc ấy cái thai trong bụng đã ổn định rồi, cho dù có gây ra chuyện gì lớn cũng sẽ không dễ dàng xảy ra việc ngoài ý muốn.

Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ cùng gật đầu, Hoắc Diêu ngoan ngoãn nói: “Chúng con biết rồi ạ.”

Tần Nguyễn bước ra khỏi phòng vệ sinh, tay cô cầm khăn lau mặt, ánh mắt đánh giá căn phòng nghỉ diện tích vừa phải, được trang trí theo phong cách ấm áp nhưng xa hoa này.
Đóng cửa phòng vệ sinh lại, Hoắc Vân Tiêu đứng ngoài cửa vẫn nở nụ cười dịu dàng, nhìn bóng người chuyển động qua lớp kính mờ ở trước mắt, anh bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người rời khỏi phòng nghỉ.

Trong văn phòng, Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ nhìn cha quay trở lại.

Gương mặt xinh xắn đáng yêu của Hoắc An Kỳ căng thẳng, thằng bé lo lắng hỏi cha mình, giọng điệu nói chuyện như người lớn: “Ba, mẹ không sao chứ ạ?
Tần Nguyễn hơi híp mắt lại, trong lòng biết anh đang nói đến chuyện thời gian gần đây đêm nào 7họ cũng làm chuyện tiêu hao thể lực.

“Thì ra anh cũng biết là em mệt mỏi à.”

Giọng cô khàn khàn vì vừa mới ngủ dậy, toát ra sứ2c hấp dẫn và quyến rũ vô cùng.
Mặc kệ là Tần Nguyễn có nhớ được hay không, thì chuyện chuỗi hạt Khôn Thiên Minh bị vỡ cứ giấu được ngày nào hay ngày ấy.

Anh còn chưa chuẩn bị tốt việc ngả bài với cô bé kia.

Nhất là ở thời điểm này Tần Nguyễn còn đang có thai, anh càng không dám trực tiếp để lộ chuyện ấy ở trước mặt cô.
Cô vừa ngồi xuống, trước mặt đã được đưa tới một đôi đũa khảm viền vàng.

Tần Nguyễn hơi nhíu mày, nhận đũa rồi đặt chiếc khăn mặt mình vừa dùng vào tay Hoắc Tam gia.

Cô bỏ lỡ thời gian ăn cơm trưa nên bụng sôi ùng ục từ lâu rồi, bây giờ bị món ăn ngon làm dâng lên cơn thèm nên chẳng khách sáo mà động đũa, trong lúc đó vẫn không quên gắp thức ăn cho hai đứa nhỏ.
Hoắc Vân Tiêu bước đến sô pha, anh mở hộp cơm để trên bàn, để lộ ra những món ăn ngon miệng đẹp mắt ở bên trong, anh bình thản nói: “Mẹ không sao, ngủ một giấc thì đã khỏe hơn nhiều rồi.”

Hoắc Diêu hỏi: “Vậy mẹ còn nhớ vụ chuỗi hạt không ạ?”

Động tác trên tay Hoắc Vân Tiêu dừng lại, anh nhớ lại những biểu hiện vừa rồi của Tần Nguyễn, không quá chắc chắn nói: “Nhìn thái độ của cô ấy thì hẳn là không nhớ rõ.”
Hoắc Vân Tiêu chau mày, mặt lộ vẻ mệt mỏi, giọng nói cũng trầm xuống: “Còn một vài chuyện cần phải họp bàn nghiên cứu, chắc cũng phải khoảng bốn giờ chiều anh mới về được.”

Vẻ mặt của Tần Nguyễn cũng không có nhiều tiếc nuối, nhưng giọng nói không được vui lắm: “Vậy được rồi.”

Hoắc Vân Tiêu rút tờ giấy ướt lau kỹ các ngón tay rồi khoác qua vai Tần Nguyễn: “Để anh tiễn ba mẹ con.”

Bốn người nhà Hoắc Vân Tiêu đi ra khỏi văn phòng, tất cả đều được tiến hành dựa theo kế hoạch.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.