“Bình!” Nghe anh ta lẩm bẩm, Nam Cung Sưởng chửi thầm một tiếng rồi ôm con trai đứng dậy định rời đi.
Dung Mộng Lan gọi giật hắn lại: “Chờ một chút, anh có biết tình hình hiện tại của nhà Nam Cung không.” Ánh mắt Tống Tình lạnh như băng nhìn Nam Cung Sưởng, cô ta nói bằng giọng chắc chắn sau khi nghe một loạt những lời nói khó hiểu của hắn.
Nam Cung Sưởng mỉm cười nhìn cô ta: “A Tình nhìn càng ngày càng có tình.” Bây giờ hắn lại sống sờ sờ xuất hiện ở trước mắt, làm Tống Tình và Dung Mộng Lan bị sốc đến mức không cách nào dùng ngôn ngữ diễn tả được.
Nam Cung Sưởng nâng cánh tay lên, quen thuộc ôm lấy vai Dung Mộng Lan rồi cười nhạo, nói: “Giả chết cái con khỉ, ông đây là chết thật nhé, thủ đoạn của Hoắc Tam gia đúng là điên rồi, chẳng qua tôi chỉ có chút hứng thú với người trong lòng hắn thôi, mà tên kia lại hại chết tôi.” Tô Tĩnh Thư đang ở trong căn phòng trên tầng hai, nhìn thấy Nam Cung Sưởng ôm đứa bé rời đi, cô ta chạy như điên ra ngoài cửa.
Cô ta giẫm trên đôi giày cao gót mà bước đi như bay, không có thời gian chờ thang máy, bèn trực tiếp chạy đến cầu thang bộ. Dung Mộng Lan nhướng mày, lướt qua Nam Cung Sưởng nhìn đứa trẻ ngồi bên cạnh hắn: “Vậy anh bây giờ là như thế nào?”
Đứa bé có gương mặt rất xinh đẹp, đôi mắt to không hề trong suốt như trẻ con, mà đục ngầu giống một ông lão tuổi đã xế chiều, trong mắt không có một chút cảm xúc nào, trên đầu của thằng bé còn có hai cái sừng nhỏ, giống như sừng của một con nai con, trông rất đáng yêu. “Tôi uống say à?” Dung Mộng Lan nhíu chặt mày, đưa tay chống trán, trên mặt tràn đầy hoang mang và nghi hoặc, trong mắt anh ta hiện ra sự kinh ngạc không cách nào che giấu được.
Người đàn ông bế đứa trẻ đến gần khẽ cười nhìn bọn họ, hắn rất tự nhiên đi đến chỗ Dung Mộng Lan, rồi thả đứa bé ngoan ngoãn nghe lời xuống chỗ ngồi bên cạnh. Không đợi người đàn ông mới đến lên tiếng, Tống Tình đã nói một cách chắc chắn.
Người vừa tới chính là Nam Cung Sưởng, năm ngoái bởi vì hắn có hứng thú với Tần Nguyễn, thậm chí còn chuẩn bị áp dụng những hành động đầy ác ý thì bị nhà họ Hoắc biết được, nên đã làm cho gia tộc Nam Cung bị tổn hại nghiêm trọng. “Không phải anh đã chết rồi à?” Dù có khiếp sợ đến đâu, giọng điệu của Dung Mộng Lan vẫn bình tĩnh như cũ, anh ta suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Giả chết?”
“Không thể nào!” Nhưng cho dù cô ta có nhanh đến đâu, cũng không thể nhanh bằng tốc độ Nam Cung Sưởng xuyên qua đám đông và biến mất trong nháy mắt.
Chờ đến khi Tô Tĩnh Thư tìm một lượt trong sảnh lớn của quán bar, thậm chí cả ở bên ngoài cũng tìm mấy lần mà vẫn không thấy bóng dáng Nam Cung Sưởng và đứa bé đâu. Dung Mộng Lan nhìn chằm chằm vào hai cái sừng nhỏ xíu trên đầu thằng bé, trong lòng thầm mắng đây là kiểu cosplay gì vậy.
Nam Cung Sưởng thấy anh ta nhìn chằm chằm vào con mình thì ôm đứa trẻ lên đùi. Một âm thanh trầm trầm vang lên trong phòng.
L2y rượu trong tay Tô Tĩnh Thư rơi xuống thảm trải sàn trong phòng. Lúc này, có mấy chiếc xe ô tô màu đen sang trọng đậu ở lối vào quán bar, trên thân xe xinh đẹp có in gia huy của nhà họ Hoắc.
Người ngồi ở băng ghế sau trên chiếc xe thứ hai mở cửa bước xuống xe. Dung Mộng Lan lẩm bẩm: “Đúng là người sống này.”
Anh ta nghe không hiểu Nam Cung Sưởng nói gì, nhìn thấy đối phương xuất hiện ở trước mặt, anh ta có cảm giác mình uống say nên nằm mơ mất rồi. Lúc hắn đang nói chuyện, Dung Mộng Lan vươn một ngón tay ra và chạm vào làn da không tì vết của Nam Cung Sưởng.
Có nhiệt độ, nóng. Tống Tình biết Long tộc, nhưng cô ta không biết rõ tình huống nội bộ của bọn họ, ngoại trừ việc anh ta là Đại thiếu gia của nhà Nam Cung, cô ta hoàn toàn không có bất kỳ ấn tượng nào khác về Nam Cung Sưởng ở trước mặt.
Bắt gặp ánh mắt cảnh giác của Tống Tình, Nam Cung Sưởng cười nhạo: “Đừng có suy nghĩ nữa, ký ức của cô còn chưa hoàn toàn khôi phục, nghĩ nhiều lại tẩu hỏa nhập ma đấy.” Tống Tình cau mày: “Anh là ai?”
Nam Cung Sưởng cũng không giấu giếm: “Long tộc.” Nghĩ đến đoạn video mà người phụ nữ này gửi cho mình, khuôn mặt điển trai của anh ta tối sầm, anh ta nhanh chân đi về phía Tô Tĩnh Thư.
Vừa gặp mặt anh ta đã hỏi luôn: “Tống Tình ở đâu?” Trên môi hắn nở một nụ cười phù phiếm, hắn nói với Dung Mộng Lan và Tống Tình: “Hai người đúng là đồng bệnh tương liên đấy nhỉ, một người ký ức khôi phục không được đầy đủ, một người ở vào giai đoạn đầu của khôi phục trí nhớ, tôi tìm đến đây theo mùi của hai người, còn tưởng rằng sẽ gặp người quen cũ có thể nói chuyện được, xem ra là phí công rồi.”
“Anh không phải con người!” Mặt Nam Cung Sưởng không có hề cảm xúc gì, nói: “Không muốn biết.”
Dung Mộng Lan: “Gia tộc Nam Cung bị chuyển đến phía nam rồi.” Tống Tình nghiến răng nhìn người đàn ông giảo hoạt như hồ ly trước mặt, cô ta chỉ muốn lấy hết tất cả rượu trong quán bar, rót vào thùng, thả Dung Mộng Lan vào bên trong cho anh ta say quắc cần câu, rồi mang đi gặp chủ nhân.
Cô ta còn chưa kịp thực hiện ý tưởng này thì một người đàn ông bế đứa trẻ trên tay, dáng vẻ cao quý và uy nghiêm chậm rãi tiến lại gần. Khi nhìn thấy người này, cả Tống Tình lẫn Dung Mộng Lan đều trợn tròn mắt.
“Mẹ kiếp!” Tống Tình chửi thề không chút hình tượng, cô ta đưa tay dụi mắt. Thời gian quay trở lại mười phút trước.
Nhưng nhìn thần sắc trên gương 0mặt họ lại chẳng có một chút say nào, mặt không đỏ cũng không thở gấp.
Tô Tĩnh Thư dán chặt mắt vào dưới lầu, đồng tử run rẩy kịch liệt, trên mặt là biểu cảm không thể tin được, ánh mắt cô 7ta vừa hoảng sợ vừa kinh hãi nhìn chằm chằm hai người ngồi bên cạnh Dung Mộng Lan. Hai tay cô ta run rẩy, trong mắt che kín tia sáng hung ác, cô ta ra lệnh cho Bối Cận Châu đang đứng lo lắng ở bên cạnh: “Điều tra hết camera giám sát cho tôi!”
Tô Tĩnh Thư đứng ở cửa quán bar, bị gió nóng mùa hè thổi qua, làm trên trán lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng. Nam Cung Sưởng cười lạnh một tiếng, quay đầu bình tĩnh nhìn anh ta: “Ồ, liên quan gì đến tôi? Nhà Nam Cung sớm muộn gì cũng sẽ thất bại, cho dù không có sự tồn tại của tôi, bọn họ cũng không có cách nào chiếm được chỗ đứng ở thủ đô, họ đã bị hỏng từ gốc rồi.”
Bỏ lại câu nói này, Nam Cung Sưởng ôm đứa con trai có ánh mắt đục ngầu, vẻ mặt ngây thơ nhanh chóng rời đi. Tô Tĩnh Thư ngước mắt lên, nhìn thấy Hoắc Dịch Dung đứng trước mặt mình mà không có chút kinh ngạc nào, chỉ là trên mặt cô ta không còn vẻ chế nhạo như trước đó nữa.