Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1161: Cô dám để cho cái thân thể này bị vấy bẩn, tôi sẽ giết cô!



Tô Tĩnh Thư đột nhiên đưa tay ra nắm chặt lấy cánh tay của Hoắc Dịch Dung, rồi vội vàng hỏi: “Có phải Nam Cung Sưởng còn sống khô1ng?”

Vẻ mặt của cô ta dữ tợn, mất đi khí chất lạnh nhạt có học thức thường ngày, từ đáy mắt cô ta toát ra vẻ điên cuồng 2khiến người khác sợ hãi. Tống Tình cứng ngắc ngẩng đầu, mắt mở to nhìn người đàn ông đứng trước mặt, không biết là căng thẳng hay sợ hãi mà cô ta vô thức nuốt nước bọt.

Hoắc Dịch Dung liếc nhìn gói thuốc lá trên bàn, anh ta khom người rút một điếu từ trong hộp thuốc ra, thuần thục bỏ vào miệng, sau đó Hoắc Khương tiến lên châm lửa cho anh ta.
“Không thể nào!”

Tô Tĩnh Thư đột nhiên quay đầu lại, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Bối Cận Châu.
Nhưng Tống Tình lại là người thiếu nhạy cảm, cô ta dùng bả vai huých Dung Mộng Lan, mặt hóng hớt nói: “Không thể nào, hai người làm thật rồi à?”

Dung Mộng Lan lạnh giọng quát lớn: “Câm miệng!”
Hoắc Dịch Dung nhìn cô ta bằng ánh mắt khó mà diễn tả bằng lời, đôi môi mỏng mấp máy: “... Đồ đ7iên!”

Anh hất mạnh tay đối phương ra, rồi sải bước đi vào bên trong quán bar.
Ngay khi cô ta chuẩn bị đứng dậy, Hoắc Dịch Dung đã có hành động.

Anh ta bước lên hai bước đứng trước mặt Tống Tình và ấn mạnh bàn tay đang kẹp điếu thuốc lá lên vai cô ta.
Dung Mộng Lan có thể cảm nhận rõ ràng lực căng của cánh tay đang đặt trên vai mình, cũng như sự cứng đờ của cơ thể Tống Tình.

Dưới ánh mắt đằng đằng sát khí của Hoắc Nhị gia, Dung Mộng Lan chuyển cánh tay đang đặt trên vai mình xuống, rồi vô cùng biết điều rời xa Tống Tình.
Giọng nói của Tống Tình quyến rũ như chiếc móc câu, chỉ là một câu nói rất bình thường, nhưng từ miệng cô ta nói ra lại thành vô cùng mập mờ.

Đuôi mắt của Dung Mộng Lan liếc thấy một bóng người đang đứng ở gần đó và có sắc mặt âm u nhìn chằm chằm vào Tống Tình. Trong mắt Dung Mộng Lan hiện lên một tia hoảng sợ, sau đó lập tức bình tĩnh lại.
Bây giờ có người không phân biệt đen trắng, vừa mới đến đã lên án cô ta, khiến tính tình nóng nảy của cô ta từ từ tăng lên.

“Hay lắm, quả nhiên là học được bản lĩnh rồi nên quy củ cũng bị mất!”
Nếu như người trước mặt không phải Tống Tình, là người mà nhà họ Hoắc đặc biệt dặn dò không thể đụng vào, thì Dung Mộng Lan đã chẳng thèm giữ thể diện mà sỉ nhục đối phương từ lâu rồi. Mà nếu sỉ nhục vô dụng, thì cứ trực tiếp động thủ luôn cũng được.

Đêm nay, anh ta không tìm được con mồi có thể xoa dịu thể xác và tinh thần của mình, lại còn gặp được Tống Tình và Nam Cung Sưởng từ cõi chết sống lại, dù đã cố gắng kìm nén tâm trạng táo bạo của mình, thì anh ta vẫn không thể khống chế được nó tiết ra ngoài.
Hơn2 một tiếng trước, lúc phát hiện Tống Tình và Dung Mộng Lan có dây dưa với nhau, cô ta vẫn còn là người đứng ngoài xem trò vui, b0ây giờ chính cô ta lại trở thành người bị người khác cười.

Cô ta không bao giờ tưởng tượng được rằng người đã chết lại có thể xuất hiện ở trước mắt mình, còn có đứa bé kia nữa... nó là ai.
Trước lời chất vấn của Tống Tình, Dung Mộng Lan nhìn cô ta như nhìn một kẻ ngốc: “Nếu nhà họ Dung mà có cấu kết với nhà Nam Cung, thì nhà họ Hoắc sẽ bỏ qua cho chúng tôi đấy chắc?”

Tống Tình cười lạnh: “Ai mà biết được, nhìn hắn vừa kéo vừa ôm anh như thế, không phải là hai người có quan hệ tình cảm đấy chứ?”
Không biết trong đầu nghĩ tới cái gì, đôi môi mỏng lạnh lùng của anh ta nhếch lên thành một đường cong vui vẻ, anh ta hết sức phối hợp với Tống Tình mà lên tiếng hỏi thăm: “Ồ? Đổi sang chỗ nào?”

Thấy cá đã cắn câu, Tống Tình không giấu được vẻ kích động trong mắt, cô ta cố gắng kìm nén sự phấn khích mà giả vờ bình tĩnh, nói: “Lên tầng trên của khách sạn này, phòng rộng rãi dễ hành động hơn, chứ cứ tiếp tục thế này cũng không có ý nghĩa gì, phải không.”
Giọng nói của Tô Tĩnh Thư nhẹ đến mức không thể nghe thấy, chỉ cần cơn gió đêm thổi qua là tan mất ngay.

Nhưng Bối Cận Châu nghe rất rõ ràng, gương mặt hắn lộ vẻ khó xử, khàn giọng nói: “Không có ạ, trong video không có người kia.”
“Em yêu, em đã quên lời anh nói rồi à?”

Giống như lời thì thầm của tình nhân, nghe thì thâm tình đấy nhưng thực chất lại chẳng có tình cảm gì và mức độ nguy hiểm tăng gấp đôi.
Anh ta và Nam Cung Sưởng?

Đây là hình ảnh kinh khủng gì vậy, anh ta không dám tưởng tượng nữa!
Tống Tình cho rằng đó là do nhân cách thứ hai quấy phá, cô ta cắn răng, cười gọi: “Nhị gia.”

Hoắc Dịch Dung dùng cái tay còn lại bóp chặt cái cằm xinh xắn của Tống Tình: “Cô dám để thân thể này bị vấy bẩn, tôi giết cô!”
Bối Cận Châu từ trong quán bar đi ra, đừng ở bên người Tô Tĩnh Thư, hạ thấp giọng bẩm báo: “Gia chủ, đã điều tra xong camera giám sát rồi ạ.”

“Là anh ấy sao?”
Tống Tình cảm thấy trong lòng mình rất kỳ lạ, đó là sự mâu thuẫn khi cô ta không thể kiểm soát được mà muốn phục tùng, muốn hiến tế và trao hết mọi thứ cho đối phương.

Rõ ràng ký ức đã khôi phục, nhưng mỗi lần đối mặt với Hoắc Dịch Dung, trong lòng cô ta vẫn không cách nào khống chế được khát vọng muốn được đến gần anh ta hơn.
Hoắc Khương và những ám vệ thấy th7ế thì lập tức đi theo.

Tô Tĩnh Thư đứng tại chỗ tự lẩm bẩm: “Không thể nào, mình không thể nào nhận nhầm...”
Tống Tình dường như không phát giác anh ta đang bực bội, thấy anh ta cực kỳ không kiên nhẫn kéo giật cổ áo, đôi môi đỏ mọng của cô ta cong lên thành một nụ cười trêu tức.

Cô ta khoác tay lên vai đối phương, dùng đầu ngón tay cách lớp quần áo nhẹ nhàng hoạt động trên cánh tay anh ta: “Dung đại thiếu à, hay là chúng ta chuyển sang chỗ khác chơi nhé?”
Cô ta biết rõ Bối Cận Châu sẽ không lừa gạt mình, nếu đối phương đã nói không có thì nhất định là không có.

Nhưng rõ ràng cô ta đã tận mắt nhìn thấy người đó xuất hiện, ở ngay trước mắt của mình.
Bàn tay cô ta đặt trên ghế sô pha run lên vì kích động, vì sắp hoàn thành nhiệm vụ.

Hoắc Dịch Dung đã đi tới gần, vừa vặn nghe thấy lời nói của Tống Tình, sắc mặt vốn đã khó coi của anh ta càng thêm âm trầm.
Tống Tình không phát giác ra ánh mắt sắc bén và đầy đe dọa từ xa, cô ta nhíu mày và đang tranh luận về điều gì đó với Dung Mộng Lan.

“Anh và Nam Cung Sưởng từ khi nào trở nên quen thuộc như vậy? Chẳng lẽ trước kia nhà họ Dung và gia tộc Nam Cung từng cấu kết với nhau?”
Đúng là cô ta không nói linh tinh đâu.

Tiền thân của Dung Mộng Lan cực kỳ kén chọn đồ ăn, đặc biệt là đối với mỹ nhân, thậm chí từ trước đến nay đều không phân biệt giới tính.
Khuôn mặt trang điểm đậm xinh đẹp của Tống Tình trầm xuống, cô híp mắt, bực mình nói: “Tôi còn chưa làm gì mà anh đã đến đây lên án tôi rồi, có phải là anh đang chuyện bé xé ra to không hả?”

Cô ta là người không thích bị gò bó, trước đây được Thần Quân che chở, sau đó được A Nguyễn sủng ái, nên tính tình của cô ta cũng là trưởng thành trong sự nuông chiều.
Tất cả đồ ăn ngon và người đẹp khắp thiên hạ này, chỉ cần lọt vào mắt xanh của anh ta thì đều chưa bao giờ thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta.

Dung Mộng Lan nghe vậy suýt nữa hộc máu, sắc mặt xanh lét.
Khi anh ta tức giận, giọng nói mất đi vẻ giễu cợt thường ngày, khiến người ta rùng mình lạnh sống lưng.

Đúng là anh ta đã từng nói như thế.
Nghĩ đến cảnh người đó nói chuyện với Dung Mộng Lan và Tống Tình, Tô Tĩnh Thư buông nắm tay đang siết chặt ra, cùng Bối Cận Châu trở lại quán bar.

Lúc Hoắc Dịch Dung tìm thấy Tống Tình, cô ta đang kề tai nói nhỏ với Dung Mộng Lan, không biết hai người nói cái gì mà ghé sát lại gần như vậy, mặt cũng sắp dán vào nhau.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.