Mặc dù trước đây cô ta không giao thiệp nhiều với người quen cũ này, nhưng cô ta biết anh ta là kẻ ng1hiện ăn, sở thích lớn nhất của anh ta là sưu tập đồ ăn ngon và mỹ nữ khắp thiên hạ.
Bây giờ, một người đẹp tuyệt vời như cô ta ngồi ở đây m2à đối phương không những không thèm muốn, mà còn nhìn cô ta bằng ánh mắt cảnh giác và thăm dò. Một ám vệ đẩy cửa bước vào.
Không chờ ám vệ hỏi thăm Hoắc Dịch Dung đã đứng dậy và đi về phía phòng thay quần áo, anh ta nghiêm giọng nói: “Chuẩn bị xe, tới quán bar Dạ Tước!”
“Vâng, Nhị gia.” Khu nhà họ Hoắc.
Hoắc Dịch Dung mặc một chiếc áo choàng tắm, phần đai lưng buộc một cách lỏng lẻo khiến vạt áo hở ra, tay anh ta cầm một ly rượu đỏ, người dựa vào chiếc bàn trước tủ trưng bày trong phòng ngủ.
Đôi mắt không có tình cảm gì ngắm nhìn những bảo bối được trưng bày trong tủ kính, đây là những vũ khí tinh nhuệ nhất được Tập đoàn HEA nghiên cứu trong nhiều năm. Tố2ng Tình cảm thấy khó khăn quá, trong lúc vô tình cô ta nhìn lướt qua chai rượu trên bàn, ánh mắt cô ta hơi sáng lên, vươn tay cầm lấy chai rượu và 0rót cho Dung Mộng Lan: “Nào nào, uống rượu uống rượu, muốn nói về cách giải tỏa lo lắng thì chỉ có uống rượu!”
Nói rồi, cô ta cũng tự mình rót đầy một ly, cụng ly với ly rượu trong tay Dung Mộng Lan rồi ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Dung Mộng Lan nhìn hành vi phóng khoáng của Tống Tình mà khóe môi hơi run rẩy, nhưng cũng không cự tuyệt. Mỗi vũ khí trong tủ, từ nghiên cứu phát minh đến sản xuất đều do một tay anh ta quản lý phát triển, những mẫu đời đầu còn bắt nguồn từ những ngày anh ta còn đang đi học.
Rượu trong ly đã cạn, Hoắc Dịch Dung uống ngụm rượu cuối cùng rồi đặt ly xuống bàn, anh ta giơ tay day day giữa trán, vẻ mặt mệt mỏi.
Hoắc Dịch Dung thường xuyên bị mất ngủ trong một tháng qua và mỗi lần trước khi đi ngủ, anh ta lại cần một ly rượu vang đỏ để giúp mình đi vào giấc ngủ. Có tiếng gõ cửa vang lên, Tô Tĩnh Thư nghe thấy nhưng cũng không dời ánh mắt khỏi Dung Mộng Lan và Tống Tình ở dưới lầu.
Cô ta nói bằng giọng đều đều: “Chắc là Triệu Đông trở về, đi mở cửa nhìn xem.”
Bối Cận Châu đáp lời rồi ra mở cửa. Rượu hôm nay đã uống xong, đến thời gian nghỉ ngơi rồi.
Anh ta vừa ngồi xuống mép giường, thì chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường sáng lên.
Hoắc Dịch Dung dựa vào đầu giường, cầm điện thoại, lười biếng nhìn màn hình. Ám vệ cung kính tuân lệnh, xoay người nhanh chóng rời đi.
Sau khi bước ra khỏi phòng ngủ, ám vệ kéo cổ áo và thấp giọng nói với người đang ẩn núp: “Nhị gia muốn ra ngoài, đi thông báo cho lão Khương biết.”
... Ánh mắt lúc đầu vốn hờ hững, nhưng khi nhìn thấy nội dung trên màn hình thì hơi trầm xuống, bàn tay cầm di động cũng siết chặt lại.
Anh ta không biết hóa ra Tống Tình lại có quan hệ với Dung đại thiếu cơ đấy, nhìn tư thế thân mật của bọn họ thì chắc hẳn phải thân thiết lắm.
Hoắc Dịch Dung vẫn luôn biết chuyện nhà họ Tống đang bận rộn với việc kết hôn của Tống Tình. Đứng ngoài cửa là một người đàn ông tóc hơi dài, vóc dáng cao lớn tuấn tú, đối phương có cặp mắt như sói, từ trên người toát ra một chút khí thế hung ác và mùi máu tanh nhàn nhạt.
Bối Cận Châu thấy dáng vẻ anh ta như thế này thì nhíu chặt mày, hỏi: “Sao không tắm rửa sạch sẽ đã rồi hẵng tới?”
Triệu Đông cũng chính là tay cựu võ sĩ quyền Anh, anh ta hơi ngước mắt lên, đôi mắt đỏ ngầu khẽ liếc nhìn Bối Cận Châu, giọng bình tĩnh nói: “Tôi có chuyện muốn báo cáo với gia chủ.” Lúc Tống Tình rời đi, nhà họ Hoắc đặc biệt chào hỏi tất cả các gia tộc lớn, tỏ vẻ người phụ nữ này được nhà họ Hoắc che chở, muốn động vào thì phải cân nhắc ô dù che chở phía sau lưng cô ta.
Dung Mộng Lan không biết tại sao Tống Tình lại tìm đến mình, nhìn đối phương cũng không giống như có hứng thú với mình, bên trong đôi mắt lành lạnh trông có vẻ quyến rũ kia chứa đầy tính toán.
Không đoán được ý đồ của đối phương, Dung Mộng Lan giữ một khoảng cách, hai người cùng uống rượu. Tô Tĩnh Thư nghe thấy hai người đứng ở cửa nói chuyện thì không hài lòng bảo: “Có việc gì đi vào rồi nói.”
Bối Cận Châu bước sang một bên, để Triệu Đông đi vào.
Triệu Đông đi đến chỗ cách Tô Tĩnh Thư khoảng ba bước thì dừng lại, anh ta lên tiếng, giọng nói có chút cảm xúc hơn lúc trước, nhưng biến hóa cũng không quá nhiều, chẳng qua là không còn lạnh lùng khát máu như trước. Quán bar Dạ Tước.
Tô Tĩnh Thư muốn xem kịch vui, nhưng vô tình lại trở thành một nhân vật trong vở kịch.
Bối Cận Châu vẫn luôn đứng ở sau lưng cô ta, thỉnh thoảng lại tiến lên rót rượu. Bây giờ nhìn thấy tư thế thân mật của cô ta và Dung Mộng Lan, anh ta không khỏi nghĩ đến khả năng hai người này có thể sẽ kết hôn. Nhưng mới chỉ thoáng nghĩ như thế thôi là trong lòng anh ta đã dấy lên một ngọn lửa không tên.
Khuôn mặt điển trai của Hoắc Dịch Dung lộ vẻ cáu kỉnh, lửa giận sôi trào khắp người anh ta.
Anh ta ngồi dậy, thô bạo giật áo choàng tắm xuống, đi chân trần và gầm lên với bên ngoài cửa: “Người đâu!” Triệu Đông cụp mắt xuống, dùng giọng đều đều nói: “Mẹ thằng nhóc kia đang bị ốm, cần gấp một khoản tiền ạ.”
Anh ta vừa nói ra câu này, cả Tô Tĩnh Thư lẫn Bối Cận Châu đều đồng thời nhìn vẻ mặt của anh ta, quả nhiên thấy trong đôi mắt kia ánh lên vẻ bi thương.
Sở dĩ Triệu Đông bị Tô Tĩnh Thư mua lại ở trên võ đài quyền Anh không phải bởi vì anh ta thiếu tiền, mà là bởi vì bạn gái anh ta bị ốm nặng, cần chi phí rất lớn để chữa bệnh. “Kẻ mang ma túy vào chỗ chúng ta đã bị bắt, kẻ đứng đằng sau không phải nhân vật lớn gì, mà là một thế lực nhỏ muốn đến đục nước béo cò, phái người đi thử nước trước. Kẻ bị đẩy ra thường xuyên đi đêm, tính tình rất tự phụ, vì háo thắng mà bị lộ, tôi cũng không cần dùng thủ đoạn gì mà đối phương đã thú nhận tất cả rồi.”
Tô Tĩnh Thư xoay người lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Triệu Đông, đánh giá biểu cảm của anh ta.
Sau khi nhìn một lúc, cô ta cười khẽ: “Anh xác định? Ở thủ đô này có ai không biết Dạ Tước là tài sản của nhà họ Tô, bọn chúng dám bán ma túy ở địa bàn của tôi, anh có chắc là không có ai đứng đằng sau không?” Tiếc là, cuối cùng người vẫn ra đi.
Sau khi bạn gái của Triệu Đông qua đời, Tô Tĩnh Thư hỏi anh ta có muốn ở lại hay không.
Thời điểm đó Triệu Đông giống như người mất hồn, râu ria xồm xoàm, trông vừa chật vật vừa đáng thương, anh ta giống như một con chó nhà có tang, hỏi cái gì cũng không nói.
Chẳng biết có phải do Tô Tĩnh Thư làm kẻ ác đủ rồi, nên chẳng mấy khi lương tâm trỗi dậy mà giữ anh ta ở lại, thỉnh thoảng sắp xếp cho làm ít chuyện, nhờ thế mà người này mới dần dần có hơi thở người sống hơn.