Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1158: Con mèo hoang nhỏ nhà anh ra ngoài ăn vụng này



Trên chiếc ghế sô pha trong góc, Dung Mộng Lan kề sát cơ thể với người phụ nữ có thân hình gợi cảm kia, anh ta nhìn thấy Tống Tì1nh đang từ từ đi về phía mình.

Tống Tình có đôi mắt to, ở giữa hai đầu lông mày có một chút u sầu, hình dáng môi của cô2 ta rất đẹp, rất thích hợp để hôn, cái mũi nhỏ nhắn, xinh đẹp đáng yêu.

Khuôn mặt trang điểm xinh đẹp rất có tính công 7kích, cô ta có vốn liếng khiến đàn ông mê đắm và hầu hết đàn ông đều sẽ không thể nhịn được mà nghĩ đến những hình ảnh không tr7ong sáng khi đối mặt với khuôn mặt này. Theo lý mà nói, một người phụ nữ như vậy tuy không thể nói là món ngon tuyệt vờ2i đối với Dung Mộng Lan, nhưng chắc chắn cũng là một bữa tiệc thỏa mãn.

Nếu là trước kia, vì để thỏa mãn cảm giác ham m0uốn khó mà lấp đầy được của mình, chắc chắn anh ta sẽ chủ động ra tay, cắn cần cổ yếu ớt của đối phương, kéo vào trong địa bàn của mình rồi thỏa sức đánh chén.

Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Tống Tình, đôi lông mày nhạt màu của anh ta khẽ nhíu lại.
Sau khi xác nhận tin nhắn đã được gửi đi, cô ta cất điện thoại, ánh mắt nhìn chằm chằm Tống Tình và Dung Mộng Lan ở sảnh dưới lầu. Đôi môi đỏ mọng chậm rãi cong lên, trên mặt nở nụ cười ác liệt chờ mong xem kịch vui.

Ở dưới lầu, thủ đoạn thô bạo của Tống Tình khiến người phụ nữ tóc xoăn ăn đau, cô ta căm hận trừng mắt nhìn Tống Tình, không biết Tống Tình nói cái gì mà cô ta tức giận bỏ đi.

Trên chiếc ghế sô pha trong góc chỉ còn lại Dung Mộng Lan và Tống Tình, cơ thể họ áp sát vào nhau, nhưng không có chút mập mờ nào.
Sau khi quay xong đoạn video mập mờ dài hơn mười giây, Tô Tĩnh Thư không hề do dự trực tiếp gửi vào số điện thoại của Hoắc Dịch Dung.

Đối với những gia tộc khác đang theo dõi sát sao mọi nhất cử nhất động của gia tộc họ Hoắc, thì ai cũng biết rõ thân phận của Tống Tình cùng mối quan hệ giữa cô ta và Hoắc Nhị gia.

Tống Tình là người được nhà họ Hoắc che chở, chân trước đối phương vừa bước ra khỏi cửa nhà họ Hoắc, thì chân sau các gia tộc khác đều đã nhận được tin tức người phụ nữ này là người của nhà họ Hoắc.
“Bùm!”

Người phụ nữ lại ngã xuống đất, lần này thậm chí còn chật vật và đau đớn hơn lần đầu tiên.

Tống Tình không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc, nên cú đá này không hề nhẹ một chút nào.
Ở trong mắt cô ta, cho dù là đàn ông hay phụ nữ, nếu muốn hại cô ta thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị cô ta tiêu diệt.

Lúc này trong quán bar có rất nhiều người, cô ta chỉ đá đối phương một cái đã là nương tay lắm rồi.

Còn nếu như ở nơi không người qua lại, có người dám ngăn cản cô ta thi hành nhiệm vụ của chủ nhân, thì cô ta sẵn sàng giết kẻ đó ngay.
Dung Mộng Lan vừa định ngăn cản, thì phát hiện Tống Tình đã ra tay trước.

Vốn dĩ từng là một trong những cao thủ của đội ám vệ nhà họ Hoắc, lại còn khôi phục trí nhớ kiếp trước, Tống Tình làm sao có thể để cho một nhân loại làm mình bị thương được.

Khi người phụ nữ kia định chạm vào cô ta, cô ta nhấc bàn chân đi giày cao gót lên và không hề thương tiếc đá vào bụng cô ả.
Ngoài ra, còn có mối quan hệ mập mờ giữa Hoắc Nhị gia và Tống Tình, đều bị những người quan tâm để ý tới, mà tin tức này cũng được lan truyền ra từ gia tộc Công Tôn.

Bây giờ Tống Tình lại giấu giếm Hoắc Nhị gia có quan hệ ngoài luồng với người đàn ông khác, có chuyện hay ho như vậy để xem, Tô Tĩnh Thư còn ước gì bọn họ làm to chuyện ra, để cô ta có thể vượt qua những ngày tháng buồn tẻ này.

Gửi video cho Hoắc Dịch Dung xong vẫn cảm thấy chưa đủ, Tô Tĩnh Thư lại gửi cho đối phương một tin nhắn: Con mèo hoang nhỏ nhà anh đi ăn vụng ở bên ngoài này.
Động tĩnh của ba người ở bên này không nhỏ, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của những người khác, đến ngay cả Tô Tĩnh Thư ở trên tầng cũng trợn tròn mắt xem kịch vui.

Cũng không biết cô ta nghĩ đến cái gì mà lấy điện thoại di động ra và mở camera, quay phim cảnh Tống Tình, Dung Mộng Lan và người phụ nữ nằm ôm bụng ở dưới lầu.

Đặc biệt là tay của Tống Tình đang vòng qua cánh tay của Dung Mộng Lan, có thể nói là được quay lại rất rõ ràng, như thể sợ chi tiết này bị bỏ qua mà còn cố ý phóng to camera.
Trong lòng Tống Tình khẽ chậc một tiếng, cô vòng tay ôm lấy cánh tay của Dung Mộng Lan, ra cái vẻ rất mềm mại nhỏ nhẹ, nói: “Tôi tới để giải tỏa lo lắng của Dung đại thiếu mà.”

Cô ta áp môi vào tai đối phương, tiếng cười duyên dáng của Tống Tình truyền rõ ràng vào tai Dung Mộng Lan.

Dung Mộng Lan đang định rút cánh tay ra, nghe thấy giọng nói mất tự nhiên nhưng lại cố giả vờ bình tĩnh của Tống Tình thì chau mày.
Đột nhiên, một bóng người lao tới với tốc độ cực nhanh.

Người phụ nữ tóc xoăn quyến rũ vừa bị Tống Tình ném xuống đất, sau khi lấy lại tinh thần đã nhanh chóng đứng dậy và lao về phía Tống Tình như bị điên.

Mặt mũi cô ta hung dữ, trong mắt toát ra sự căm hận và chán ghét, cô ta đưa tay ra định nắm tóc Tống Tình.
Tiếng hét của người phụ nữ vang lên, nhưng ngay lập tức bị âm nhạc trong quán bar bao phủ.

Ngoại trừ mấy mét vuông trong khu vực này, thì tiếng hét không lọt vào tai những người khác.

Tống Tình và Dung Mộng Lan nhìn nhau trong ánh sáng lờ mờ của quán bar, cả hai đều không chú ý đến người ngồi bệt trên mặt đất kia.
Tống Tình không được tự nhiên ho một tiếng, không ai có thể nghe thấy tiếng ho này ngoại trừ chính cô ta.

Cô ta đi tới chỗ Dung Mộng Lan và ngồi xuống bên cạnh anh ta, ánh mắt sắc bén không có tình cảm gì nhìn từ trên xuống dưới người đàn ông có ngoại hình và khí chất xuất chúng ở trước mắt, cô ta không thể ngờ được rằng thân phận thật sự của anh ta lại là một người quen cũ của mình.

Đôi mắt uyên ương đa tình làm cho người ta say đắm kia giống như bị che kín bởi một tấm màn mỏng, mang đến cho người ta vẻ đẹp mơ hồ, quyến rũ lại quỷ dị, vô cùng hấp dẫn.
Anh ta tỏ vẻ kinh ngạc, ánh mắt kỳ quái đánh giá người phụ nữ ngồi bên cạnh mình.

Tống Tình không hề biết rằng, trong giọng nói của mình có sự ghét bỏ và xấu hổ không thể nào che giấu được. Giống như rõ ràng vẫn còn là trẻ con đấy, nhưng lại muốn mặc quần áo của người lớn để giả vờ trưởng thành, trông dở dở ương ương, khiến người ta cảm thấy buồn cười.

Dung Mộng Lan đưa đầu lưỡi áp vào vòm miệng, vẻ mặt anh ta thay đổi, trong lòng suy đoán rốt cuộc người phụ nữ này có ý đồ gì.
Một người nhìn lên, một người nhìn xuống, hay nói đúng hơn là giống một trận chiến bằng mắt trong im lặng, ai dời ánh mắt trước thì người ấy thua.

Cuối cùng, Dung Mộng Lan vẫn là người nhìn đi chỗ khác trước, anh ta rút cánh tay ra khỏi tay Tống Tình và với lấy ly rượu trên bàn.

Anh ta uống cạn rượu trong ly, những ngón tay thon dài trắng trẻo bóp chặt ly rượu rỗng, hững hờ thưởng thức, thản nhiên hỏi: “Tống tiểu thư đến tìm tôi có chuyện gì vậy?”

Thấy Dung Mộng Lan rút cánh tay ra, Tống Tình cũng không tiếp tục tiến lên nữa, cô ta kéo chiếc váy đỏ ngắn cũn cỡn, điều chỉnh tư thế ngồi khá khó chịu.

Khi Dung Mộng Lan liếc qua, cô ta lại quay trở về tư thế bình tĩnh điềm đạm, đôi lông mày xinh đẹp hơi nhướng lên, miệng khẽ mỉm cười quyến rũ, nói: “Tôi đã bảo là tôi tới để giúp anh giải tỏa nỗi lo mà.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.