Vẻ đắc ý và sự căm hận đối với anhk ta hiện rõ trên khuôn mặt của cô ta khiến Phó Ngọc Hành cảm thấy bất an, sát khí chôn giấu sâu trong lòng đang muốn bùng lcên.
Người phụ nữ này là một mụ điên! Tần Nguyễn khom người, lạnh giọng hỏi: “Nói cho tôi biết, lần đó ông cho cây bách vàng uống thứ thuốc màu đỏ là cái gì?”
“Cô giết tôi đi!”
Người đàn ông trung niên mặc áo bào xám đau đến toát mồ hôi, nhưng hắn vẫn nghiến răng không chịu khuất phục. Vẫn như trước đấy, cánh tay của người đàn ông trung niên một lần nữa biến thành tro bụi.
Tiếng gào thảm thiết còn kinh khủng hơn trước, sự tuyệt vọng trong đó khiến người khác phải run sợ.
Cách đó không xa, các thành viên của tộc Pháp Sư vừa bò dậy đều bị hành động của Tần Nguyễn làm cho kinh hãi ngay tại chỗ. Rất nhiều người trên mặt lộ vẻ sợ hãi, cũng có một số người tràn đầy tức giận, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Tần Nguyễn như thể muốn giết cô thật nhanh.
Cuối cùng có người không nhịn được hô lên: “Trưởng lão!”
Người vừa kêu lên tức giận lao về phía Tần Nguyễn, mang theo khí thế cùng chết với cô. Người đã chạy trốn, Tần Nguyễn muốn ngăn cản cũng vô ích.
Nghe Tam gia nói bên ngoài có đánh nhau, Hoắc Khương, Hoắc Chi, Lâm Hạo đều là người bình thường, bọn họ tuyệt đối không phải đối thủ của đám người tộc Pháp Sư.
Tần Nguyễn quay người bước nhanh ra cửa. Tần Nguyễn ném đối phương xuống đất, giơ chân giẫm mạnh lên lưng gã.
“Ông có nói hay không?”
Tần Nguyễn tự biết với thủ đoạn nhỏ này của mình, đối phương sẽ không dễ dàng đi vào khuôn khổ. “Tôi nói, tôi nói!”
Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn mím chặt không nói, cô đợi đối phương cho mình đáp án.
Người đàn ông trung niên, đồng thời cũng là trưởng lão của tộc Pháp Sư, nhịn đau run rẩy nói: “Đó... đó là máu của Tam gia nhà họ Hoắc, chỉ có máu của anh ta mới có thể làm cô bị thương!” Tuy rằng thực lực của Vệ Lâm Thần không mạnh, nhưng đối phó với một thành viên nho nhỏ của tộc Pháp Sư thì vẫn không thành vấn đề.
Ngay khi Vệ Lâm Thần khuất phục tên pháp sư muốn đánh lén Tần Nguyễn, các thành viên khác của tộc Pháp Sư đã từ từ tiếp cận anh ta.
Thấy em trai bị tộc Pháp Sư nhắm đến, Phó Ngọc Hành tiến lên hai bước và đứng trước mặt Vệ Lâm Thần. Lời này vừa dứt, mấy tên pháp sư mặc áo đạo sĩ màu xanh của tộc Pháp Sư tức giận hét lên: “Trưởng lão!”
Bọn họ không ngờ trưởng lão lại nói ra.
Vẻ mặt của Tần Nguyễn sững sờ. Sắc mặt Tần Nguyễn lạnh lùng, cô cười âm trầm: “Tôi không giết ông, tôi sẽ từ từ tra tấn để ông phải khóc lóc cầu xin nói cho tôi.”
Vừa dứt lời, một ngọn lửa màu lam lại ngưng tụ trong lòng bàn tay Tần Nguyễn.
Lần này, Tần Nguyễn để nó rơi xuống cánh tay còn lại của người đàn ông trung niên. “Nguyễn Nguyễn, bên ngoài có đánh nhau.”
Một giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang lên bên tai Tần Nguyễn.
Với vài giây dừng lại đó, Cơ Thư Chân đã biến mất khỏi căn phòng, cùng với sự biến mất của cô ta còn có Phục Sinh, kẻ đã bị cú đá của Tam gia phế bỏ tu vi. Trong hành lang, ám vệ nhà họ Hoắc rơi vào thế yếu, bọn họ bị pháp sư của tộc Pháp Sư áp chế gắt gao.
May mắn thay, chưa có thương vong nào trong số các ám vệ của nhà họ Hoắc.
Tần Nguyễn vung tay lên, lực Minh Thần tràn ra từ cơ thể cô, tấn công mỗi một pháp sư trên hành lang. Đột nhiên, Tần Nguyễn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên mặc áo bào xám đang ôm ngực vì bị lực Minh Thần tấn công ở cách đó không xa.
Khuôn mặt của người đàn ông này rất xa lạ, nhưng Tần Nguyễn lại quá quen thuộc với hơi thở của đối phương.
Chính kẻ này đã lợi dụng cây bách vàng để đặt bẫy cô. Một ngọn lửa màu lam bốc cháy lên trong lòng bàn tay Tần Nguyễn, quả cầu lửa chói mắt có kích thước bằng quả bóng bàn, nó giống như một tia sáng xuyên qua cánh tay của người đàn ông áo xám.
Tiếng gào thét đinh tai nhức óc vang lên, cùng với đó là sự tuyệt vọng và đau đớn không nói nên lời.
Cánh tay của đối phương bị đốt cháy và biến thành tro ngay lập tức. Hai cánh tay của người đàn ông trung niên bị Tần Nguyễn giẫm dưới chân đã bị ngọn lửa Địa Ngục thiêu rụi, cơn đau đớn không hề giảm bớt khi cánh tay biến mất, thậm chí còn lan tràn khắp kinh mạch trong cơ thể đối phương.
Lại cộng thêm sự tra tấn của lực Minh Thần, người đàn ông trung niên không còn chịu đựng được nữa.
Hắn ta như được vớt lên khỏi mặt nước, toàn thân ướt sũng và đau đớn. Đó là câu cuối cùng Cơ Thư Chân để lại trước khi rời đi.
Tần Nguyễn không cam lòng để Cơ Thư Chân chạy trốn như vậy, cô mặc kệ lũ bọ cạp và rắn độc dưới chân, nhấc chân bước về phía trước, lực Minh Thần ngưng tụ quanh cơ thể quá mạnh, sự áp bách mạnh mẽ khiến không ai có thể đến gần.
Một bàn tay mảnh khảnh nắm lấy cổ tay trắng nõn của Tần Nguyễn. Phát hiện không khí sau lưng chuyển động, Tần Nguyễn không quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng của cô vẫn nhìn chằm chằm người dưới chân, lại hỏi một lần nữa: “Ông có nói không?”
Lực Minh Thần ngưng tụ dưới chân xâm nhập cơ thể người đàn ông trung niên, khiến gã phải chịu đựng cơn đau như tra tấn.
Tên pháp sư lao tới từ phía sau lưng đã bị Vệ Lâm Thần chặn lại giữa đường. Nhưng điều ấy không có nghĩa Cơ Thư Chân sợ hãi đối phương và phải dừng tham vọng trong bao nhiêu năm qua của cô ta.
Thấy Cơ Thư Chân sắp chạy trốn, Tần Nguyễn bắn ra một quả cầu năng lượng ánh sáng ngưng tụ trong lòng bàn tay, quả cầu nhanh chóng lao về phía người phụ nữ được bao phủ bởi những con rắn sặc sỡ và đám côn trùng độc.
Rõ ràng Cơ Thư Chân ở phía đối diện, nhưng quả cầu do lực Minh thần ngưng tụ lại xuyên qua cơ thể đối phương rồi tan biến giữa không trung. Tần Nguyễn nhanh chóng xông lên phía trước, nắm lấy cổ áo bào màu xám của đối phương, trầm giọng hỏi: “Năm ngoái ở khu tây, bình thuốc màu đỏ mà ông đưa cho con yêu tinh cây là cái gì?”
Nghe Tần Nguyễn hỏi như vậy, khuôn mặt của người đàn ông trung niên mặc áo bào xám không hề lộ vẻ ngạc nhiên, ngược lại còn tỏ ra đắc ý, vừa kiêu ngạo vừa đáng ghét.
Nhìn thái độ của đối phương thì biết gã không phải người dễ dàng hợp tác. Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Nguyễn sinh lòng cảnh giác, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Tần Nguyễn cũng có sự hiểu biết mới về sức mạnh của Thánh nữ tộc Pháp Sư.
“Tần Nguyễn, lần sau gặp mặt chính là cuộc chiến sinh tử, tôi sẽ đích thân giết chết cô!” Tần Nguyễn không ngờ lại nhận được đáp án này.
Nhớ lại giây phút bị cây bách vàng làm tổn thương, Tần Nguyễn đã cảm nhận được đau đớn, cùng với sự bất lực và lo lắng đối với đứa con, cô quay đầu tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trong hành lang.
Trước cửa phòng của Thánh nữ, một bóng người mảnh khảnh đẹp trai lọt vào mắt cô.
Đối phương cách Tần Nguyễn không xa không gần, phần lớn người ở đây đều nghe thấy những lời nói của trưởng lão tộc Pháp Sư.