Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1134: Hoắc tam gia ra tay chém giết, thật đáng sợ!



Hoắc Vân Tiêu, người luôn dùng sự dịu dàng để che giấu sự lạnh lùng từ tận trong xương, khi nhìn thấy ánh mắt dò hỏi và bất an của Tần Nguyễn, anh nhậkn ra rằng mọi chuyện đang vượt khỏi tầm kiểm soát.

Nguyễn Nguyễn chưa bao giờ nhìn anh với vẻ bối rối, nghi ngờ hay thậm chí là run sợ như thcế này. Tần Nguyễn không muốn nhìn thấy người đàn ông này bị thương, cho dù chỉ là một giọt máu.

Thấy Hoắc Vân Tiêu ra tay, trưởng lão tộc Pháp Sư lộ vẻ lo lắng, gã liều mạng tập trung pháp lực vào đan điền rồi tự bạo.
Một giây sau, nụ cười hiền lành trên mặt anh biến mất, Hoắc Vân Tiêu kéo Tần Nguyễn ra phía sau, ngước mắt nhìn trưởng lão tộc Pháp Sư đang trôi nổi giữa không trung, chuẩn bị ngưng tụ pháp lực để tự bạo.

Biểu cảm trong đôi mắt hoa đào của Hoắc Vân Tiêu bình tĩnh như nhìn một vật chết, bàn tay trước đó vuốt ve khuôn mặt, sợi tóc, cái mũi nhỏ của Tần Nguyễn chậm rãi nâng lên.
Trưởng lão bị thương nặng của tộc Pháp Sư nhìn thấy hai người tình cảm với nhau, thì trên khuôn mặt hung dữ lộ ra một tia sát khí.

Cho dù cánh tay bị hủy, gã vẫn là trưởng lão của tộc Pháp Sư, thực lực không thể khinh thường.
Không phải cô không tin, mà trong lòng đương nhiên sẽ sinh ra sự nghi ngờ.

Tần Nguyễn nghi ngờ rằng liệu người đàn ông đang ôm cô lúc này có phải là thật không, nghi ngờ thân phận của đối phương, nghi ngờ cuộc gặp gỡ giữa hai người là định mệnh hay là một sự tính toán do người khác thao túng.
Mười mấy thành viên tộc Pháp Sư trước đó đứng ở hành lang, bao gồm cả những con rối mà họ điều khiển đều nằm ngổn ngang trên mặt đất.

Thất khiếu của họ đang chảy máu, khuôn mặt tái nhợt, cơ thể tràn ngập hơi thở tử vong.
“Phu nhân cẩn thận!”

“Tần Nguyễn!”
Có quá nhiều điều không thể giải thích được đã xảy ra giữa họ.

Tại sao tộc Pháp Sư lại biết máu của Hoắc Vân Tiêu sẽ làm cô bị thương, khi Tam gia biết chuyện này, vẻ mặt không hề ngạc nhiên, chứng tỏ anh đã biết chuyện này từ lâu.
Bước chân vốn luôn bình tĩnh điềm đạm của anh đã mất đi vẻ thong dong nho nhã trước đây, những bước đi trở nên luống cuống thấy rõ.

“Nguyễn Nguyễn.”
Chỉ cần người này nói, cô sẽ tin tưởng đối phương.

Hoắc Vân Tiêu vuốt ve khuôn mặt tươi cười của Tần Nguyễn, môi mỏng mấp máy, giọng nói dịu dàng: “Anh mãi mãi sẽ không tổn thương em, máu của anh đúng là có vấn đề, rất ít người biết chuyện này, tộc Pháp Sư dùng nó để làm em bị thương, đây là điều anh không muốn thấy nhất, hơn nữa đến hôm nay anh mới biết chuyện này.”
Bầu không khí ấm áp giữa họ quá bài ngoại, những người khác hoàn toàn không thể hòa nhập.

Hoắc Vân Tiêu dùng bàn tay mảnh khảnh vén sợi tóc Tần Nguyễn ra sau tai, cười hỏi: “Nguyễn Nguyễn có muốn xem máu của anh mạnh đến mức nào không?”
“Cô bé, em không tin anh à?”

Giọng điệu hỏi han dịu dàng khiến Tần Nguyễn nuốt những lời đang định nói xuống.
Một tiếng bùm rất to vang lên.

Trưởng lão tộc Pháp Sư cuối cùng cũng tự bạo, máu rơi khắp không trung như mưa, rơi xuống tấm thảm trong hành lang của khách sạn Hoàng Đình.
Màu sắc giọt máu vô cùng tươi sáng, Tần Nguyễn đứng ở phía sau nhìn thấy cảnh này, trong lòng hơi khó chịu.

Cô muốn rút lại những gì đã nói trước đó, không muốn nhìn thấy máu của Tam gia mạnh đến mức nào.
Nếu là thật thì chuyện này quá đáng sợ.

Hoắc Vân Tiêu cụp mắt xuống, dịu dàng nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, anh nắm lấy tay cô nhẹ nhàng xoa xoa, sau đó bình thản nói: “Bọn họ đáng chết.”
May mắn thay, trưởng lão tộc Pháp Sư không làm bất kỳ ai bị thương. Ngay vào lúc gã nổ tung, giọt máu của Hoắc Vân Tiêu đã xuyên qua cơ thể của gã rồi chia cắt cơ thể, ngay cả xương người cứng rắn cũng hóa thành bột phấn, chúng và máu ngưng tụ rồi cùng nhau rơi xuống đất.

Sau khi sương máu tan biến, cảnh tượng đập vào mắt khiến sắc mặt mọi người thay đổi.
Hoắc Vân Tiêu đứng trước mặt Tần Nguyễn, giọng nói ấm áp vang lên.

Đôi mắt hồ ly phức tạp của Tần Nguyễn nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, cô vừa định nói thì đã bị Hoắc Vân Tiêu ôm lấy.
Anh không biết.”

Hoắc Vân Tiêu trả lời không chút do dự, giọng điệu rất kiên định.
Tần Nguyễn nghiêng đầu, vẻ mặt tươi cười như hoa: “Được.”

Trong mắt Hoắc Vân Tiêu hiện lên nụ cười, ngón trỏ vuốt nhẹ lên chiếc mũi nhỏ nhắn xinh đẹp của Tần Nguyễn.
Máu của anh thật sự có tính công kích, nhưng cần phải rút ra thần lực trong máu mới có thể phóng ra lực sát thương mạnh mẽ.

Nếu bình thường ho ra máu hoặc máu chảy ra từ vết thương ngoài ý muốn cũng có thể làm người khác bị thương, vậy có lẽ bao nhiêu năm qua, những người xung quanh Hoắc Vân Tiêu đã chết sạch rồi.
Những tiếng hét đinh tai nhức óc vang lên xung quanh, đó là lời nhắc nhở từ ám vệ nhà họ Hoắc và đám người Vệ Lâm Thần.

Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn không để ý đến những tiếng kêu gào này, hai người nhìn nhau trìu mến, trong mắt chỉ có hình bóng đối phương.
Khóe môi Tần Nguyễn khẽ cong lên, dường như nó chỉ thoáng qua.

Tần Nguyễn ngước mắt nhìn người đàn ông với làn da mịn màng trắng trẻo, khuôn mặt góc cạnh sắc bén lộ vẻ lạnh lùng trước mặt, cô dịu dàng nói: “Em tin anh.”
Đó là một bàn tay mảnh khảnh mạnh mẽ, các ngón tay đẹp đẽ.

Ngón tay cái ấn vào ngón giữa, dùng sức đẩy lên, một giọt máu đỏ tươi tuyệt đẹp chảy ra từ đầu ngón tay.
Giọng điệu bình thản khiến người nghe thấy phải rùng mình.

Vẻ mặt Tần Nguyễn đầy bất đắc dĩ, cô xẵng giọng hỏi: “Nếu đã đáng chết, tại sao anh lại thả Thánh nữ của tộc Pháp Sư đi?”
Tần Nguyễn bước lên phía trước, không tin nổi nhìn đám người đã ngã xuống, một lúc lâu sau, cô liếc nhìn người đàn ông với vẻ mặt bình tĩnh như thường ngày đang đứng bên cạnh.

“Bọn họ đều chết vì máu của anh à?”
Khi Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn không hề đề phòng, gã bay lên không trung, xung quanh ngưng tụ ra một luồng sức mạnh hắc ám mạnh mẽ.

“Chủ nhân cẩn thận!”
Không biết tộc Pháp Sư đã dùng phương pháp gì để luyện hóa máu của anh thành vũ khí bí mật để làm hại người khác, Hoắc Vân Tiêu càng không biết bọn họ lấy trộm máu của mình từ lúc nào.

Tần Nguyễn cụp mắt xuống, vẻ mặt ngoan ngoãn, nói: “Em đương nhiên tin anh.”
Tần Nguyễn nhẫn nhịn chịu đựng, cuối cùng không nhịn được phải lên tiếng hỏi.

“Tam gia, năm ngoái em sinh A Diêu và An Kỳ, anh có biết vì máu của anh nên em mới bị con yêu tinh cây đánh lén thành công không?”
Bọn họ đã ở bên nhau lâu như vậy, cho dù có những bí mật riêng không thể nói ra, nhưng họ luôn tin tưởng lẫn nhau và chưa bao giờ nghia ngờ nhau.

Ánh mắt Hoắc Vân Tiêu trầm xuống, anh nhấc chân bước nhanh về phía Tần Nguyễn.
Hoắc Vân Tiêu không lừa Tần Nguyễn, trước khi khôi phục trí nhớ, anh thật sự không biết máu của mình có thể làm người khác bị thương, càng không biết tộc Pháp Sư sẽ dùng máu của anh làm hại người khác.

Hoắc Vân Tiêu là chủ nhân của Địa Ngục U Minh, cho dù bây giờ là con người, nhưng trong máu vẫn có thần lực của Đại Đế Phong Đô.
Ngay khi trưởng lão tộc Pháp Sư tập trung toàn bộ sức mạnh, Hoắc Vân Tiêu đã búng ra giọt máu đỏ tươi trên đầu ngón tay, nó lao về phía trưởng lão tộc Pháp Sư.

Con ngươi của gã trưởng lão co rút mạnh.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.