Nghĩ đến người phụ nữ này làm nhục anh hai, ngọn lửa giận trong lòng Vệ Lâm Thần không có chỗ phátc tiết, anh ta chỉ muốn xé xác người phụ nữ trước mặt.
Nhưng đối mặt với thực lực tuyệt đối, anh ta không phải là đối thủ của ađối phương. “Chỉ là một đám rác rưởi mà thôi, hủy thì cứ hủy!”
Cơ Thư Chân không để ý đến những kẻ nịnh nọt Tộc Pháp Sư.
Cô ta biết Tần Nguyễn muốn uy hiếp mình. Năng lượng trong lòng bàn tay Tần Nguyễn tụ lại, một vòng sáng hình cầu màu vàng lóe lên, ánh sáng màu vàng lan tỏa càng lúc càng lớn.
Cơ Thư Chân cảm nhận được dao động năng lượng này, cô ta biết nếu không hành động ngay bây giờ, một giây sau chắc chắn sẽ phải chịu thiệt thòi lớn.
Nhưng trước khi đi, Cơ Thư Chân nhất định phải hiểu rõ một chuyện. Tần Nguyễn biết ý của Hoắc Vân Tiêu, anh nói cô hãy đánh nhanh thắng nhanh.
Tần Nguyễn nghiêng đầu cười: “Cho em mười phút.”
Mười phút là đủ để cô giải quyết Thánh nữ. Tuy Vệ Lâm Thần có một thân phận dù không muốn thừa nhận thì cũng không thể xóa bỏ được – anh ta là Tam công tử của nhà họ Phó, Phó Cẩn.
Vì muốn báo thù cho anh hai, Vệ Lâm Thần dùng thân phận Phó Cẩn chính thức tuyên chiến với tộc Pháp Sư.
Với sự hiểu biết của Vệ Lâm Thần về Phó Dận Như và Phó Nhạc Nguyên, nếu hai người đó biết anh hai phải chịu khổ, chắc chắn bọn họ còn cực đoan, cố chấp và điên cuồng hơn cả anh ta. Tần Nguyễn nắm cằm Cơ Thư Chân, khinh thường nói: “Giết cô? Không đáng, có lẽ cô không biết, tất cả ma quỷ trên thế gian này, chỉ cần làm ác thì sẽ thuộc về tôi cai quản, tôi sẽ phụ trách gửi bọn chúng xuống Địa Ngục của Minh giới. Mặc dù cô là người, nhưng cô làm việc ác còn hơn cả ma quỷ, tội chết có thể miễn tội sống khó tha, hay là phế tu vi của cô nhé?”
Tần Nguyễn nói với giọng điệu như thương lượng, nhưng sát khí lạnh lẽo tỏa ra không giống như một câu hỏi.
Sự hoảng sợ thoáng qua trong đôi mắt của Cơ Thư Chân, vẻ mặt của cô ta cũng thay đổi. Tần Nguyễn tức giận đến mức cười nói: “Không liên quan gì đến tôi hả, hôm nay tôi sẽ tự mình thẩm phán cô!”
Tần Nguyễn dùng chiếc roi vàng trói hai tay Cơ Thư Chân ra sau lưng, bước từng bước nhẹ nhàng đến gần cô ta, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ đang quỳ một chân trên mặt đất.
Cơ Thư Chân là Thánh nữ của tộc Pháp Sư, chưa bao giờ bị đối xử như thế này, cô ta muốn đứng lên ngay lập tức. Nhưng gã còn chưa kịp đến gần Tần Nguyễn thì đã bị đá văng ra xa.
Hoắc Vân Tiêu ung dung thu chân lại, dùng chiếc khăn sạch sẽ lau khóe môi, chậm rãi đi tới bên cạnh Tần Nguyễn.
Phục Sinh bị đá văng ra xa vài mét, gã muốn từ dưới đất đứng dậy nhưng xương cốt toàn thân truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt. Cơ Thư Chân biết rõ cái kiểu mở đầu quen thuộc này, làm sao có thể để đối phương thành công.
“Quả nhiên đủ tàn ác.” Tần Nguyễn nhìn cô ta bằng ánh mắt châm chọc, trầm giọng nói: “Vậy chúng ta tính toán ân oán giữa tôi và tộc Pháp Sư đi, vào lúc tộc Pháp Sư ra tay với tôi, các người phải sẵn sàng gánh chịu mọi hậu quả!”
Cơ Thư Chân ngẩng đầu nhìn Tần Nguyễn với vẻ khiêu khích: “Cô muốn giết tôi à?” Vệ Lâm Thần đã từng thấy Tần Nguyễn ra tay, có lẽ hiện trường không đổ máu, nhưng sự chấn động vẫn khiến người ta khiếp sợ.
Cơ Thư Chân bị Tần Nguyễn áp chế quỳ trên mặt đất, cô ta dường như không hề e ngại, quay đầu bình tĩnh nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, trong đôi mắt lóe lên tia sáng đỏ không kiên nhẫn, giọng điệu cô ta đầy lạnh lùng, ghê sợ: “Cô buông tôi ra!”
Sự lạnh lùng và tàn nhẫn trong mắt Tần Nguyễn còn mãnh liệt hơn so với Cơ Thư Chân, đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lẽo nổi lên một tia sáng thần bí. Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, biểu cảm đắc ý trên khuôn mặt Cơ Thư Chân bắt đầu trở nên méo mó.
Đầu gối của cô ta bị đá mạnh từ phía sau, cơ thể không tự chủ được chúi về phía trước, Cơ Thư Chân quỳ một chân trên mặt đất.
Tần Nguyễn bất ngờ đá vào chân của Cơ Thư Chân, áp chế cô ta bằng sức mạnh tuyệt đối từ phía sau. Sắc mặt Phục Sinh thay đổi, gã ngửa đầu nhìn người đàn ông đứng bên cạnh Tần Nguyễn, trong mắt lộ vẻ thận trọng và sợ hãi.
Rõ ràng là một người bình thường, nhưng toàn bộ gân mạch trong cơ thể Phục Sinh bị phá vỡ chỉ bằng một cú đá.
Hoắc Vân Tiêu dường như không biết mình tùy tiện đá tàn phế một người, anh đứng bên cạnh Tần Nguyễn, nhẹ giọng nói: “Nguyễn Nguyễn, chúng ta đã ra ngoài khá lâu rồi.” Tần Nguyễn nhìn chằm chằm Cơ Thư Chân, cô hạ thấp giọng, nói: “Chỉ sợ không được, tôi có mấy vấn đề muốn hỏi cô, tộc Pháp Sư liên hệ với ma giáo ở khắp nơi để trắng trợn tàn sát sinh linh của Nhân giới, rốt cuộc thì Tộc Pháp Sư muốn làm gì?”
Cơ Thư Chân cười lạnh lùng: “Không liên quan gì đến cô!”
Biểu hiện kiêu ngạo, đắc ý và không hề ăn năn của Cơ Thư Chân đã hoàn toàn chọc giận Tần Nguyễn. Tần Nguyễn hé môi, giọng nói ngọt ngào êm ái: “Xin lỗi thầy Vệ và Phó nhị công tử nhé, tôi chưa tính xong nợ nần với người phụ nữ này, xin hai người hãy đợi một chút.”
Nhìn thấy Thánh nữ tộc Pháp Sư bị khống chế, Vệ Lâm Thần âm thầm thở phào nhẹ nhõm, anh ta bình tĩnh gật đầu với Tần Nguyễn.
Vệ Lâm Thần biết điều kéo cánh tay Phó Ngọc Hành rời xa. Cơ Thư Chân liếc nhìn Phục Sinh dễ dàng bị Hoắc Vân Tiêu đá bay, thấy Phục Sinh không thể đứng dậy nổi, cô ta biết người đàn ông trước mặt không thể khinh thường.
Trong lúc Cơ Thư Chân đang suy nghĩ, Tần Nguyễn khom người đối mặt với cô ta, nhìn từ trên xuống dưới rồi cười nhạt, trên mặt lộ ra vẻ trêu chọc.
Tần Nguyễn chậm rãi nói: “Thánh nữ, bây giờ thế lực của cô ở thủ đô đã bị phá hủy hơn nửa, chỉ cần tôi muốn, tất cả những người còn lại đều có thể bị đào ra rồi tiêu diệt.” Đầu gối của Cơ Thư Chân vừa cách mặt đất vài centimet, một bàn chân đã đặt lên vai cô ta rồi giẫm mạnh xuống.
“Thánh nữ!”
Phục Sinh đang quỳ trên mặt đất lao tới đánh lén Tần Nguyễn. Phó Ngọc Hành là điều cấm kỵ của nhà họ Phó trong nhiều năm qua, cũng là nỗi đau không bao giờ có thể xóa nhòa trong trái tim của tất cả bọn họ.
“Ha ha ha ha…” Cơ Thư Chân ngửa đầu cười to: “Chỉ bằng các người? Chẳng qua chỉ là một đám rác rưởi mà thôi!”
Câu nói này thật kiêu căng và ngạo mạn. Cô ta liếc mắt nhìn Phó Ngọc Hành, không biết nghĩ tới điều gì mà lại cười nói với Tần Nguyễn: “Cô không có năng lực đó!”
Cơ Thư Chân dường như có vô số át chủ bài, cho dù biết Tần Nguyễn muốn phế bỏ tu vi của mình, cô ta vẫn tỏ ra thờ ơ, thậm chí còn nhiều lần khiêu khích.
“Ồ?” Tần Nguyễn buông bàn tay đang nắm quai hàm Cơ Thư Chân ra: “Hay là chúng ta thử một chút xem sao.” Tuy nhiên, đã quá muộn.
Cơ Thư Chân đã sử dụng đôi mắt đỏ ấy để quét toàn bộ cơ thể Hoắc Vân Tiêu từ trên xuống dưới, nhìn thấu số phận và tuổi thọ trong phần đời còn lại của anh.