Khoảnh khắc bóng người xuất hiện, giọng nói của Vệ Lâm Thần cũng vang lên từ ngoài cửa.
Bước chân đang đi vào phòng của kPhó Ngọc Hành hơi khựng lại, anh ta đứng đó vài giây mà không quay đầu lại. Sắc mặt Phó Ngọc Hành thay đổi, anh ta mím chặt môi, ánh mắt chăm chú nhìn Hoắc Vân Tiêu.
Đập vào mắt anh ta là vẻ ngoài cực kỳ bắt mắt của người đàn ông kia, khí chất của Hoắc Vân Tiêu lạnh nhạt, kiêu ngạo và nho nhã.
Anh ta biết thân phận thật sự của người đàn ông này. Thấy dáng vẻ tức hổn hển của Cơ Thư Chân, đôi môi mỏng của anh ta hơi nhếch lên, anh ta bình tĩnh nói: “Miện đã chết từ lâu rồi, tôi chỉ giúp thằng bé thoát khỏi sự khống chế của cô thôi.”
Tần Nguyễn đánh giá người đàn ông vừa bước vào phòng, dáng người của đối phương thẳng tắp, mắt sáng như sao, trên người có hơi thở xa cách, gương mặt hao hao giống Vệ Lâm Thần, vừa nhìn là biết hai người có quan hệ huyết thống.
Đôi môi đỏ mọng của Cơ Thư Chân run rẩy, hai mắt bắn ra lửa giận giống như muốn thiêu rụi tất cả mọi người. Tuy nhiên, Cơ Thư Chân lại nhận định rằng, việc vừa rồi Phó Ngọc Hành dễ dàng tránh thoát khỏi gông xiềng, trên người còn loáng thoáng toát ra pháp lực mạnh mẽ, là bởi vì anh ta đã cắn nuốt sức mạnh của Thánh tử.
Phó Ngọc Hành nhìn thấy tia sáng quen thuộc trong đôi mắt của Cơ Thư Chân, cuối cùng cũng hiểu cô ta có ý gì, sắc mặt anh lập tức trầm xuống.
“Cô cho rằng tôi cũng hèn hạ vô sỉ giống như cô à?!” Ngay từ lúc bước vào trong phòng, Phó Ngọc Hành đã cảm nhận được hơi thở chết chóc lạnh lẽo đáng sợ hơn cả sự áp chế về huyết mạch.
Vì được kế thừa sức mạnh của Đế Giang mà anh ta hoặc nhiều hoặc ít cũng hiểu rõ một chút về thủ đoạn tàn nhẫn của vị kia ở Phong Đô.
Tam gia đón nhận ánh mắt của Phó Ngọc Hành, anh làm như không nhìn thấy sự sợ hãi trong đáy mắt anh ta, trên môi anh nở một nụ cười rất nhẹ, thậm chí còn nhẹ nhàng gật đầu với Phó Ngọc Hành, vừa lịch sự vừa cho anh ta thể diện. Cô ta dịch chuyển đến trước mặt Phó Ngọc Hành, nắm lấy cổ anh ta và nhấc lên không trung: “Miện sẽ thống lĩnh Nhân giới, vậy mà anh lại hủy diệt nó! Tôi giết anh!”
Hài cốt của Thánh tử không còn, kế hoạch để tộc Pháp Sư thống lĩnh thế giới loài người đã bị phá hủy.
Như thế thì, Phó Ngọc Hành cũng không còn giá trị tồn tại nữa. Nghĩ đến Thánh tử, con trai mà bọn họ nói, Tần Nguyễn cảm thấy tộc Pháp Sư thật là loạn.
Một người cùng một quỷ sinh đứa trẻ ra, lại ảo tưởng muốn đứa bé đó thống trị thế giới loài người, đây có lẽ là chuyện mà dù có bị tắc mạch máu não mười năm cũng không thể nghĩ ra được.
Tất cả bọn họ đều bị điên rồi! Cơ Thư Chân phát điên thật rồi, trong phòng tràn ngập pháp lực do cô ta thả ra.
Khi Tần Nguyễn đến gần đối phương và Phó Ngọc Hành, cô cảm nhận được sát khí điên cuồng bên trong pháp lực.
Cơ Thư Chân thật sự muốn giết Phó Ngọc Hành. Anh vừa lên tiếng, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía anh.
Tần Nguyễn cũng nghi hoặc nhìn về phía Tam gia, không hiểu vì sao anh lại biết chuyện này.
Hoắc Vân Tiêu đón lấy ánh mắt tò mò của Tần Nguyễn, anh chớp mắt nhìn cô rồi nhẹ nhàng mỉm cười. Nhưng nhìn anh hai đang bị Thánh nữ của tộc Pháp Sư bóp cổ, anh ta cắn răng lảo đảo chạy vào trong phòng.
Tần Nguyễn nhìn thấy Vệ Lâm Thần xông tới chỗ Cơ Thư Chân, cô biết nếu anh ta tới gần thì chắc chắn khó thoát chết.
Cô bèn buông tay Tam gia ra, dùng tốc độ rất nhanh lao đến phía trước Vệ Lâm Thần và ngăn cản anh ta tiến lên, cô nghiêm nghị nói: “Nơi này giao cho tôi, anh trốn xa một chút!” Bên trong con ngươi vằn tơ máu lộ ra ánh nhìn đáng sợ, cô ta run giọng gầm lên: “Quỷ 16! Anh vậy mà lại giết con của chúng ta!”
Phó Ngọc Hành mặc bộ áo đạo sĩ màu xanh, mái tóc dài được cố định lại bằng một cây trâm gỗ, gương mặt điển trai quá trắng trẻo, cả người tràn đầy khí chất thư sinh, cao quý và kiềm chế.
Đôi mắt anh ta không vui cũng không buồn, có thể nói là không có bất kỳ gợn sóng nào. Cơ Thư Chân nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Vậy tại sao anh lại có pháp lực mạnh hơn tôi? Đây chắc chắn không phải là thứ mà một con rối có thể có!”
Bởi vì cậu ta được thừa kế sức mạnh của Đế Giang trong mười hai Pháp tổ và phần sức mạnh cậu ta có được còn nhiều hơn sức mạnh của Hậu Thổ mà cô được thừa kế.”
Giọng nói trầm ấm du dương của Hoắc Tam gia chậm rãi vang lên trong căn phòng. Có lẽ chính hành vi có vẻ thân thiện này của anh đã khiến Phó Ngọc Hành cảm thấy nhẹ nhõm.
Khoảnh khắc rời mắt đi, anh ta thở phào.
Ngay lúc vừa rồi, chỉ nhìn nhau có vài giây thôi mà anh ta lại quên cả thở. “Thả anh trai tôi ra!”
Vệ Lâm Thần ở ngoài cửa nhìn thấy cảnh này thì không bận tâm chuyện bị người của tộc Pháp Sư ngăn cản nữa, anh ta dùng hết sức mạnh toàn thân để đẩy lùi người đang ngăn cản mình.
Sức lực trong người gần như cạn kiệt, sắc mặt Vệ Lâm Thần tái nhợt, anh ta bước vào phòng mà hai chân như nhũn ra. Một lúc sau, anh ta nhấc chân tiếp tục bước vào trong phòng.
Vệ Lâm Thần nhìn bóng lưng không quay lại của anh trai thì không để ý những thành viên của tộc Pháp Sư đang canh giữ ở cửa, trực tiếp xông avào phòng.
Nhưng anh ta chưa kịp bước vào cửa phòng thì đã bị đám Pháp sư đó ngăn lại.
Vừa nhìn thấy Phó Ngọc Hành, hai mắt Cơ Thư Chân đỏ bừng.
Cơ Thư Chân hoàn toàn không nghe lọt tai những lời này, hiện giờ trong đầu cô ta tràn đầy những tin tức mà cô ta vừa biết được, cảm xúc kích động đến mức không cách nào bình tĩnh lại, cô ta nhìn chằm chằm vào Phó Ngọc Hành và nói: “Anh đã cắn nuốt sức mạnh của Miện!”
Phó Ngọc Hành khẽ nhíu mày, không hiểu cô ta có ý gì. Cơ Thư Chân nghe Hoắc Vân Tiêu nói những lời này vậy mà lại chẳng có một chút nghi ngờ nào, ánh mắt cô ta nhìn Phó Ngọc Hành lại càng trở nên sáng hơn.
Cô ta vội vàng truy hỏi: “Anh thật sự được thừa kế sức mạnh của Pháp tổ Đế Giang?”
Giọng điệu của cô ta đầy mừng rỡ, không còn vẻ tức giận vì bị mất đi Thánh tử như vừa rồi. Tuy con rối không cần ăn uống, nhưng cũng cần năng lượng của trời đất để nuôi dưỡng cơ thể không phải người cũng không phải quỷ này.
Thấy lâu không nhận được câu trả lời của Phó Ngọc Hành, Cơ Thư Chân bước lên phía trước, nắm chặt cổ tay của anh ta và trầm giọng ép hỏi: “Tôi đang hỏi anh đấy, có phải anh được kế thừa sức mạnh của Đế Giang không?”
“Thả anh trai tôi ra!” Vệ Lâm Thần nhìn thấy người phụ nữ kia áp sát anh hai mình thì trong lòng lập tức tuôn ra ngọn lửa vô danh.
Anh ta hiểu rất rõ Phó Ngọc Hành, anh hai của anh ta chỉ cần hơi nhíu mày một chút thôi là anh ta biết anh ấy ghét người phụ nữ này đến mức nào.
Vệ Lâm Thần xông lên trước, đánh vào cái tay của Cơ Thư Chân đang nắm chặt cổ tay Phó Ngọc Hành, anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt