k
Lúc Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ ra đời, cảm xúc sợ hãi tim đập nhanh kia đến nay vẫn còn làm trái tim của anh rung động.
Anh hy vọng lần nàcy Tần Nguyễn có thể bình an sinh con gái ra, hai mẹ con sẽ không xảy ra bất trắc gì cả.
Nhìn vẻ áy náy trên mặt Tần Nguyễn, lại bắt gặp ánha mắt biết lỗi của cô, Hoắc Vân Tiêu không thể nói ra được một câu nặng lời nào. Ở ngay trước mặt Vệ Lâm Thần, Hoắc Vân Tiêu nghiêng người hôn lên trán Tần Nguyễn: “Ngoan.”
Sau khi Tam gia rời đi, Tần Nguyễn đưa Vệ Lâm Thần đến phòng ăn, mời anh ta cùng ăn cơm.
Vệ Lâm Thần ngồi vào bàn ăn nhưng không có hứng thú ăn cơm, trong đầu anh ta còn đang suy nghĩ về lời nói vừa rồi của Hoắc Tam gia về việc đi gặp Thánh nữ của tộc Pháp Sư, trong lòng càng thêm lo lắng cho sự an toàn của Phó Ngọc Hành. Tần Nguyễn vừa uống từng ngụm canh thảo dược, vừa hỏi thăm Vệ Lâm Thần về người anh thứ hai của anh ta.
Biết được chuyện từ rất nhiều năm về trước tộc Pháp Sư đã bắt đầu tính kế nhà họ Phó, thậm chí còn ly gián tình cảm cha con, anh em trong nhà họ Phó, thì Tần Nguyễn không biết nên đánh giá như thế nào.
Tộc Pháp Sư đúng là có bản lĩnh thật đấy, thủ đoạn cũng rất hèn hạ thâm hiểm. Cảm nhận được thái độ lạnh nhạt của người đàn ông, Thánh nữ Cơ Thư Chân của tộc Pháp Sư khẽ cười một tiếng, cái chân đang giẫm trên vai từ từ di chuyển xuống dưới và áp vào ngực anh ta.
Cô ta nghiêng người xích lại gần đối phương, một mùi hương nồng đậm phả vào mặt, cô ta hỏi: “Bọn họ thế nào?”
Đôi mắt hơi cụp xuống của Phó Ngọc Hành nhìn thấy phần mắt cá chân trắng trẻo không tì vết của Thánh nữ, cũng như phần mu bàn chân căng đầy của cô ta. Nghe hai người trò chuyện, anh buông lỏng vòng tay ôm eo Tần Nguyễn, ghé sát vào tai cô nhẹ nhàng nói: “Em có thể đến phòng ăn vừa ăn vừa trò chuyện với cậu Vệ. Kiều Hi tỉnh rồi, anh đi xem thằng bé một chút.”
Trên mặt Tần Nguyễn lộ ra biểu cảm mừng rỡ: “Kiều Hi tỉnh lúc nào? Cậu ấy ổn chứ ạ?”
Hoắc Vân Tiêu vuốt tóc cô, động tác cưng chiều, anh dịu dàng nói: “Bác sĩ Trần đã làm kiểm tra cho em ấy rồi, không có bất cứ vấn đề gì, chỉ là cơ thể sẽ yếu hơn so với trước đây, tẩm bổ một thời gian nữa sẽ không sao.” Bên trong phòng tổng thống trên tầng 18.
Trước cửa sổ sát đất, một người phụ nữ mặc váy dài màu trắng đang uể oải dựa lưng vào ghế sô pha, cô ta cúi đầu nhìn người đàn ông đang quỳ dưới chân mình, đôi chân trần trắng muốt giẫm lên vai đối phương, cô ta cất tiếng nói, giọng nhẹ nhàng mềm mại: “Tối hôm qua anh đi gặp người nhà của anh?”
Người đàn ông mặc áo đạo sĩ màu xanh cung kính quỳ một chân trên mặt đất, anh ta cất giọng nói lạnh tanh: “Vâng.” Anh ôm eo Tần Nguyễn đi xuống lầu, không quên dặn dò cô: “Em sắp làm bà mẹ ba con rồi, sau này không được lỗ mãng nữa.”
Biết người này không tức giận, Tần Nguyễn xoa xoa bụng rồi cười khẽ: “Em biết rồi, vừa rồi là em thật sự quên mất.”
Hai người xuống lầu, nhìn thấy Vệ Lâm Thần đang đứng ngồi không yên trong phòng khách. Khuôn mặt đẹp trai căng thẳng, trong mắt tràn đầy sự lo lắng cùng áy náy không che giấu được.
Nếu như tối hôm qua anh ta không ngủ quên mất thì anh hai sẽ không biến mất.
Tần Nguyễn từ trong lời nói của Vệ Lâm Thần nắm bắt được điểm quan trọng, cô nhíu mày hỏi: “Không phải anh hai của anh đã mất rồi à?” Tần Nguyễn: “Vậy là tốt rồi, khi nào em xong việc sẽ đi tìm anh.”
“Không cần đâu, em cứ chờ anh trở lại là được rồi.” Hoắc Vân Tiêu liếc mắt nhìn sang Vệ Lâm Thần đang thất thần ở bên cạnh, trên môi nở nụ cười, anh nói: “Hôm nay sợ là bắt buộc phải đến khách sạn Hoàng Đình rồi, chờ anh trở lại sẽ dẫn em đi tìm Thánh nữ của tộc Pháp Sư, người phụ nữ kia cũng không dễ tiếp xúc đâu.”
Tần Nguyễn ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng được, vậy em chờ anh.” Nhưng nếu muốn nói, trên đời này còn ai có thể giúp anh ta đạt được ước muốn, thì chỉ có Tần Nguyễn trước mặt mà thôi.
Nếu không phải cùng đường rồi, anh ta sẽ không bao giờ hèn mọn cầu xin như vậy.
Năm đó, anh ta vô cùng hận người chết không phải là mình, sau khi biết được những gì anh hai đã phải trải qua trong những năm qua, anh ta lại càng hận không thể thay thế cho anh trai mình. Từ khi cô vào nhóm chat “Bắc Thái Đế Quân ở trên”, thì mỗi thành viên ở bên trong đều đã trở thành bạn bè của cô.
Hai mắt Vệ Lâm Thần đỏ hoe nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, anh ta nói bằng giọng gấp gáp: “Tôi thật sự không có biện pháp nào, anh hai là người thân mà tôi quan tâm nhất, vất vả lắm anh ấy mới trở về, bất kể anh ấy là người hay quỷ, tôi đều không muốn mất anh ấy thêm một lần nữa.”
Anh ta không xác định Tần Nguyễn có thể giúp mình hay không, cũng không xác định được anh hai có thể thoát khỏi sự khống chế của tộc Pháp Sư hay không. Cô cũng biết một chút tình hình của nhà họ Phó.
Nói cách khác, cô ít nhiều gì biết chuyện cơ mật của các gia tộc lớn ở thủ đô.
Vệ Lâm Thần lau mặt một cái, trong đáy mắt hiện lên vẻ thống khổ, chuyện xảy ra năm đó vẫn là ký ức đau thương không thể xóa nhòa trong lòng anh ta. Chỉ là, Phó Ngọc Hành bị luyện thành con rối thì có hơi khó khăn.
...
Khách sạn Hoàng Đình. Nhìn ra được Vệ Lâm Thần rất lo lắng cho sự an toàn của anh hai anh ta, Tần Nguyễn vỗ vỗ cánh tay của anh ta và nhẹ nhàng trấn an: “Chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết thôi, nhưng tôi chưa biết rõ tình huống của anh hai anh, anh nói kỹ càng cho tôi biết được không?”
“Được!” Nghe cô nói như thế là biết có hy vọng, bên trong đôi mắt đỏ hoe của Vệ Lâm Thần hiện lên một tia sáng.
Hoắc Vân Tiêu đứng ở bên cạnh Tần Nguyễn, khuôn mặt tuấn tú có biểu cảm lạnh nhạt, trên người tỏa ra thứ khí chất thanh tao cao quý. Người phụ nữ này trông bình thản đấy, nhưng thực ra đang nổi lên sát ý rồi.
Phó Ngọc Hành trả lời, giọng nói không hề trập trùng: “Tất cả đều ổn.”
Bàn chân của Cơ Thư Chân đạp mạnh, cơ thể của Phó Ngọc Hành bị cô ta đá bay vài mét, giọng nói mềm mại của cô ta cũng biến thành sắc bén: “Huyền Thanh chết rồi!”
Nội tạng của Phó Ngọc Hành bị pháp lực đánh cho rung chuyển, khóe miệng anh ta tuôn ra một dòng máu.
Anh ta cũng không thèm để ý mà dùng mu bàn tay lau đi, sau đó bình tĩnh từ dưới đất đứng lên, như thể đã quen với loại hành vi này.