Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1125: Bản chất nô lệ của con gái của hoắc tam gia bắt đầu lộ ra



Trời vừa tờ mờ sáng, một cơn mưa xuân ập đến.

Mới đầu mưa thưa thớt, dần dần mưa càng lúc càng nặng hạt và Tần Nguyễn bị tiế1ng mưa rơi ngoài cửa sổ đánh thức. Cô nhớ hình như mối quan hệ của anh ta và nhà họ Phó không được tốt lắm.

Biết Vệ Lâm Thần đợi ở dưới lầu đã lâu, Tần Nguyễn nhanh chóng đánh răng rửa mặt, thay một bộ quần áo mặc ở nhà rộng rãi, vội vã xuống lầu dưới ánh mắt vừa bất mãn vừa bất đắc dĩ của Hoắc Vân Tiêu .
Hoắc Vân Tiêu chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Nguyễn vội vàng đi xuống lầu, mỗi lần cô bước nhanh một bước là trái tim anh lại run lên.

Ngay tại lúc Tần Nguyễn định bước vượt qua hai bậc cầu thang, anh bèn đưa tay ra giữ chặt cánh tay của cô và cắn răng hỏi: “Nguyễn Nguyễn, có phải em đã quên mình bây giờ đang mang thai không?”
Trong đôi mắt mông lung vừa mới tỉnh lại của Tần Nguyễn hiện lên một tia kinh ngạc sững sờ.

Cho dù ngày nào cũng gặp nhau, nhưng gương mặt tuấn tú tuyệt đẹp cùng khí chất cao quý của Tam gia vẫn có sức cám dỗ trí mạng đối với cô.
Hoắc Vân Tiêu cưng chiều véo nhẹ chóp mũi của cô, giọng nói của anh đã trở lại bình thường, anh cười bảo: “Gần 11 giờ rồi, em dậy rửa mặt rồi đi xuống lầu ăn cơm đi, thầy giáo của em tới, chờ ở dưới lầu đã lâu rồi đấy.”

Tần Nguyễn cau mày, mặt tỏ vẻ nghi hoặc: “Thầy giáo? Ai vậy?”
Biết trước cô bé này để ý người dưới lầu như vậy thì anh đã không thông báo trước với cô rồi.

Hối hận cũng đã muộn.
Một nụ hôn rất nhẹ, mang theo sự thương tiếc và tình cảm dạt dào.

Ngay khi Tần Nguyễn cho rằng đối phương sẽ sớm rời đi, thì một bàn tay lạnh hơn so với bình thường dễ dàng thò vào trong chăn của cô.
Tần Nguyễn cố nhịn sự khô nóng trong người, cô ngước mắt lên nhìn gương mặt người đàn ông trước mắt.

Anh có đôi mày rậm, môi mỏng và sống mũi thẳng, mọi thứ đều tinh xảo và hoàn hảo.
Bầu không khí có chút mập mờ, nhưng cũng có sự ấm áp khó tả.

Lúc này nếu không làm gì thì đúng là có lỗi với cơ hội hiếm có ấy.
Tần Nguyễn kinh ngạc, đôi mắt hồ ly trợn tròn: “Đã giữa trưa rồi?”

Cô vậy mà lại ngủ lâu như thế!
Tần Nguyễn sờ sang vị trí bên cạnh, nơi đó không còn nhiệt độ nữa, chỉ còn lại hơi thở là7nh lạnh quanh quẩn nơi chóp mũi của cô.

Cô nhẹ nhàng chun mũi một cái, luôn cảm thấy hình như ngoại trừ hơi thở đặc biệt tr7ên người Tam gia, thì trong phòng còn tràn ngập một mùi thơm nồng đậm, dụ dỗ cái bụng đói của cô nữa.
Nhưng cho dù đang đói2, thì Tần Nguyễn cũng lười cử động.

Cô lười biếng nằm ở trên giường, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở mắt ra, cảnh mưa xuân 0rơi bên ngoài cửa sổ đập vào trong mắt.
Hóa ra mọi thứ đều có dấu vết để theo dõi, nhưng đã bị cô bỏ qua.

Vệ Lâm Thần dùng thân phận người của nhà họ Phó đến tìm cô, không biết là có chuyện gì mà khiến anh ta không tiếc bại lộ thân phận như vậy.
Giọng nói khàn khàn, quyến rũ.

Chỉ nghe thôi cũng đủ hiểu lúc này anh nhẫn nhịn đến mức nào.
Rõ ràng là rất muốn, nhưng anh lại cất tiếng nói khàn khàn, nhẹ nhàng bảo: “Gần trưa rồi, em mà không ăn thì anh sợ giữa chừng em sẽ ngất đi mất.”

Trong lời nói lộ ra sự trêu đùa.
Chương trình học hiện giờ của cô cũng không nặng, không cần kiểm tra hay thi gì, cũng không cần ra nước ngoài học chuyên sâu, con đường tương lai của cô đều đã được Tam gia sắp xếp hết cả rồi.

Bên phía trường học cũng sẽ không vì cô mà làm như thế.
Khi Tần Nguyễn vừa định ngồi dậy, Hoắc Vân Tiêu đã cúi người giam cô ở dưới cơ thể của anh.

Dưới ánh mắt bối rối cùng mong đợi của Tần Nguyễn, Tam gia chậm rãi cúi đầu, hôn lên khóe môi cô.
Phát giác được động tĩnh bên cạnh, Hoắc Vân Tiêu cầm ly cà phê trên tay chậm rãi xoay người lại.

Tia sáng mờ tối bên ngoài cửa sổ chiều vào người anh, kéo căng hơi thở mạnh mẽ cùng cảm giác thần bí mà anh vô tình thả ra. Và ánh sáng sắc bén bên trong mắt anh khi nhìn thấy Tần Nguyễn cũng biến thành dịu dàng, cảm giác nguy hiểm quanh thân thu lại.
Nghe thấy giọng điệu quen thuộc của cô, Hoắc Vân Tiêu lạnh nhạt nói: “Cậu ta là Tam công tử của nhà họ Phó, hôm qua lúc cậu ta đến có dẫn theo cả anh hai đi cùng, nhưng sáng nay lại chỉ có một mình cậu ta.”

Lượng tin tức liên tục khiến Tần Nguyễn hơi bối rối.
Tam gia ngồi ở mép giường, đầu ngón tay mát lạnh chạm vào gò má vừa mới tỉnh dậy, còn có chút ửng hồng của Tần Nguyễn.

Vừa mới sáng sớm đã bị tán tỉnh như thế, Tần Nguyễn bèn lườm anh một cái.
Một người đàn ông như vậy thật sự có vốn liếng để người ta say đắm.

Nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán Tam gia, cô không đành lòng, đôi tay xinh đẹp rơi xuống cổ áo sơ mi của anh.
Hoắc Vân Tiêu đứng dậy, ôm Tần Nguyễn ngồi ở mép giường, tự mình đi giày cho cô, đỡ cô đứng lên, rồi thản nhiên nói: “Là Vệ Lâm Thần.”

Tần Nguyễn giật mình: “Thì ra là thầy giáo Vệ.”
Cả hai đều biết họ cần nhau đến mức nào và có một số phản ứng khó mà che giấu được.

Ánh mắt Tần Nguyễn lơ đãng dời xuống dưới, quả nhiên là như vậy.
Tần Nguyễn nhớ khi đó cô đã hỏi trong nhóm chat “Bắc Thái Đế Quân ở trên” rằng, có ai biết Tam công tử nhà họ Phó không.

Chỉ có Vệ Lâm Thần thề thốt rằng người kia không phải là con trai thứ ba của nhà họ Phó.
Bóng người mảnh khảnh đứng trước cửa sổ sát đất cũng phản chiếu rõ ràng vào mắt Tần Nguyễn.

Khi nhìn thấy Tam gia mặc áo sơ mi trắng, quần tây, trên mặt Tần Nguyễn bất giác nở một nụ cười vui sướng.
Dạo gần đây cô không đến trường, chẳng lẽ trường học phái người đến bắt cô về à.

Nghĩ tới đây, Tần Nguyễn không khỏi lắc đầu bật cười.
Và chậm rãi tháo chiếc cúc áo được chế tác tinh xảo ra khỏi lỗ khuy.

Lúc này, Hoắc Vân Tiêu lại đè tay của Tần Nguyễn xuống, phần hầu kết trên cổ họng anh chuyển động, trông gợi cảm khó tả.
Nhưng cô không biết ánh mắt như vậy quyến rũ đến mức nào, còn có chút hấp dẫn khó tả nữa.

Hoắc Vân Tiêu biết Tần Nguyễn không phải cố ý, nhưng bị một đôi mắt quyến rũ xinh đẹp như vậy nhìn chằm chằm, giống như cả thế giới, đôi mắt này chỉ nhìn thấy anh thôi vậy.
Khi đôi môi màu nhạt của Tam gia chạm vào đôi môi đỏ mọng của cô, Tần Nguyễn chủ động nghênh đón anh.

Hai người có một nụ hôn sâu ngọt ngào tươi đẹp.
Vì đang mang thai nên thời gian ngủ của cô càng ngày càng dài.

Lúc cô tỉnh dậy, 2Tam gia đã không ở bên người rồi.
Bàn tay đó xoa bóp eo cô, động tác có một chút ám chỉ ngầm.

Lông mày của Tần Nguyễn hơi nhướng lên, trên mặt lộ ra biểu cảm hiểu rõ.
Cô thấy rõ khuôn mặt ôn hòa tao nhã của Hoắc Tam gia, cảm nhận được đủ loại phản ứng không thể kiềm chế hay che giấu và hơi thở dữ tợn không phù hợp với khí chất của anh.

Một lúc lâu sau, Hoắc Vân Tiêu dùng đầu ngón tay bóp nhẹ eo Tần Nguyễn, tiếng thở dài khe khẽ kèm theo chút thở dốc vang lên bên tai cô: “Nguyễn Nguyễn, em thật biết dụ dỗ anh.”
Hoắc Vân Tiêu đặt cà phê lên tủ bên cạnh, bước chân tao nhã đi về phía Tần Nguyễn, anh nhẹ nhàng nói: “Cô bé, em bắt anh đợi thật lâu.”

Giọng nói dịu dàng tựa như oán trách, nhưng Tần Nguyễn lại cảm nhận được sự cưng chiều ngập tràn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.