Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1127: Cô ấy là trăng sáng trên trời, còn cô là nước bùn trên mặt đất



Trên gương mặt tuấn tú quá trắng trẻo của Phó Ngọc Hành nở nụ cười thản nhiên.

Anh ta nhìn người phụ nữ đang tức giận tr1ước mắt và nói bằng giọng chắc nịch: “Cô sẽ không giết tôi vào lúc này.”

Khuôn mặt xinh đẹp và quyến rũ của Cơ Thư Chân2 hơi vặn vẹo, cô ta bóp cổ Phó Ngọc Hành và nói với giọng căm hận: “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ giết anh!” Phó Ngọc Hành vẫn thờ ơ, dùng ánh mắt gần như thương hại nhìn Cơ Thư Chân: “Đủ rồi đấy.”

Nụ cười trên gương mặt Cơ Thư Chân cứng lại, cô ta híp mắt, trầm giọng hỏi: “Anh có ý gì?”

Phó Ngọc Hành rũ mắt xuống, vỗ vỗ bụi chẳng biết dính lên người lúc nào, anh ta nói bằng giọng lạnh nhạt không có chút tình cảm nào: “Miện đã chết, giữa tôi và cô không còn bất cứ quan hệ nào, nhắc đến chuyện lúc trước chỉ khiến chúng ta thêm ghét nhau mà thôi.”
Tất cả những điều này đều là do sự xuất hiện của Cơ Miện.

Đứa trẻ ra đời khiến cuộc sống của anh ta ở tộc Pháp Sư được khá hơn. Đối với anh ta, có lẽ Thánh nữ có một chút tính chiếm hữu, cộng thêm việc anh ta có thân phận là cha đẻ của đứa trẻ, nên đối phương cũng không làm khó dễ anh ta.

Cho dù anh ta có chọc giận người phụ nữ kia, thì cô ta vẫn cố gắng nhịn.
Đúng như người đ7àn ông trước mắt đã nói, cô ta sẽ không giết anh ta, cũng không dám giết.

Nếu như không có Phó Ngọc Hành, con của cô ta7 làm thế nào để thống trị thế giới loài người.

Phó Ngọc Hành bình tĩnh gỡ tay Cơ Thư Chân, khóe môi anh ta hơi cong lên2, anh ta hờ hững nói: “Tôi đang đợi ngày ấy đến đây.”
Cơ Thư Chân lạnh lùng hừ một tiếng, vẩy vẩy cái tay bị đối phương0 đẩy ra.

Nhìn thấy động tác ghét bỏ của cô ta, khóe môi Phó Ngọc Hành nhếch lên một tia châm chọc.

Anh ta khẽ gật đầu với Thánh nữ, bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc: “Hậu cung của cô lại mất đi một thành viên rồi, xin chia buồn nhé, nếu như không còn việc gì khác thì tôi xin phép.”
Phó Ngọc Hành gật đầu: “Nhờ phúc của cô để cho tôi về thăm nhà, mà tối hôm qua tôi được em ba dẫn vào nhà họ Hoắc và tôi đã nhìn thấy cô ấy từ xa qua cửa sổ, cô ấy là một người phụ nữ rất xinh đẹp và có khí chất.”

Nghe anh ta khen ngợi người phụ nữ khác như thế, trong lòng Cơ Thư Chân cảm thấy bực bội và ghen ghét.

Cô ta hất mái tóc dài xõa trên vai, toàn thân tỏa ra hơi thở quyến rũ, đôi mắt lúng liếng chớp chớp, dụ dỗ hỏi Phó Ngọc Hành: “Vậy cô ta có đẹp bằng tôi không?”
Phó Ngọc Hành cười vui vẻ.

Nhưng những lời anh ta nói ra lại làm Thánh nữ tức giận đến mức trên đầu bốc khói.

Đôi môi mỏng của Phó Ngọc Hành chậm rãi mấp máy: “Không cách nào so sánh được, nếu cứ nhất định phải so sánh, thì cô ấy là trăng sáng trên trời, còn cô chẳng qua chỉ là nước bùn trên mặt đất.”
Câu nói này của anh ta đã kích thích Cơ Thư Chân.

Vẻ mặt cô ta trở nên điên cuồng, cô ta gào lên: “Anh im miệng, im miệng! Miện không chết, con của chúng ta nhất định sẽ sống lại! Nó nhất định sẽ thống trị Nhân giới, trở thành Vua của thiên hạ này!”

Phó Ngọc Hành không muốn tiếp tục dây dưa với cô ta nữa, hình bóng anh ta chậm rãi biến mất ở trong phòng.
Nhưng lúc này không giống ngày xưa, tốc độ của anh ta còn nhanh hơn Thánh nữ, lập tức dịch chuyển ra chỗ khác.

Chỉ chớp mắt sau, Phó Ngọc Hành đã đứng ở trước cửa sổ sát đất, ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn Cơ Thư Chân, ánh mắt ấy cực kỳ đáng sợ.

Thấy anh ta còn dám tránh, đôi mắt đẹp của Cơ Thư Chân lóe lên sự mỉa mai, cô ta dùng lời lẽ ác độc nhất xé rách vẻ ngụy trang cao quý của Phó Ngọc Hành: “Anh dám tránh à! Anh đã quên mất dáng vẻ chật vật giống như một con chó nằm dưới chân tôi lúc trước rồi à? Lúc đó, trông anh như một con chó vẫy đuôi mừng chủ ấy, đúng là rất đáng yêu.”
Những người canh giữ ở cửa nhìn thấy anh ta thì trên mặt hiện lên vẻ ghen tỵ và cung kính.

Phó Ngọc Hành lạnh nhạt nhìn đám người, anh ta hời hợt nói: “Tôi muốn nhìn thấy Miện.”

Biết người này là cha đẻ của Thánh tử, các thành viên của tộc Pháp Sư cũng không ngăn cản, mở cửa phòng cho anh ta vào.
Trước khi rời khỏi căn phòng, anh ta còn liếc nhìn người phụ nữ đang đi chân trần trên tấm thảm và nói bằng giọng có ý đồ xấu: “À phải rồi, tối hôm qua tôi gặp được người phụ nữ mà cô vừa ghen ghét lại vừa hâm mộ đấy. Cô ấy rất đẹp, là người đẹp hiếm có trên đời này, hơn nữa Huyền Thanh thất thủ rồi, đứa bé trong bụng cô ấy vô cùng khỏe mạnh, tôi có thể cảm nhận được sức sống mạnh mẽ của đứa bé ấy.”

Cơ Thư Chân mở to đôi mắt quyến rũ của mình, cô ta ngay lập tức dịch chuyển tức thời đến trước người Phó Ngọc Hành, ngăn cản anh ta rời đi.

Cô ta mở to đôi mắt tràn ngập sát khí nhìn chăm chú vào người đàn ông ở trước mặt và lên tiếng chất vấn: “Anh gặp được Tần Nguyễn?!”
Cơ Miện, lấy theo dòng họ của Thánh nữ.

Năm đó vì sống tạm, anh ta kéo dài hơi tàn dưới chân Thánh nữ.

Nhiều năm nhẫn nhịn để anh ta có được địa vị như ngày hôm nay ở tộc Pháp Sư.
Mặt Cơ Thư Chân dữ tợn, đôi môi đỏ tươi như máu nhẹ nhàng mấp máy, cô ta lạnh lùng nói: “Cút!”

Phó Ngọc Hành chỉnh lại cổ áo, động tác của anh ta từ tốn, có thứ khí chất cao quý tao nhã khó diễn tả.

Như thể anh ta chưa hề rời khỏi nhà họ Phó, vẫn là Nhị công tử cao quý của nhà họ Phó vậy.
Không biết nhớ ra cái gì, cô ta hô lên: “Ồ, tôi nhớ ra rồi!”

Cơ Thư Chân vén chiếc váy dài lên để lộ đôi chân trắng muốt, trong mắt cô ta hiện lên nụ cười vui vẻ: “Lúc trước anh quỳ trên mặt đất, dùng đôi môi phục tùng hôn nó, khi đó anh vừa ngoan ngoãn lại vừa hấp dẫn lắm đấy. Quỷ 16 à, nếu như không có tôi thì anh đã trở thành đồ ăn cho những con rối khác rồi!”

Câu nói cuối mang ý cảnh cáo.
Cửa bị mở ra, trong phòng tối om, chỉ có ngọn đèn sàn tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

Phó Ngọc Hành đứng ở cửa, anh ta không trực tiếp đi thẳng vào trong phòng, hai tay buông thõng bên người run rẩy.

Con của anh ta đang ở bên trong.
“Mấy ngày nay tôi không muốn nhìn thấy cô.”

Trước khi đi, anh ta để lại lời nói như vậy làm Cơ Thư Chân tức giận đến mức đập phá căn phòng.

Lúc này cô ta còn không biết rằng nguy hiểm đang đến gần, lại càng không biết sau khi Phó Ngọc Hành rời đi, anh ta đi đến căn phòng được thành viên của tộc Pháp Sư canh giữ ở tầng mười tám.
Thánh nữ nhìn trúng thể chất của Cơ Miện, cô ta dự đoán thằng bé sẽ dẫn dắt tộc Pháp Sư đi lên đỉnh cao nên vẫn luôn muốn hồi sinh nó, để nó thống lĩnh thế giới loài người.

Nhưng đứa bé nho nhỏ sẽ chỉ ôm lấy cánh tay của Phó Ngọc Hành, hy vọng có được tình thương cực kỳ ít ỏi của cha.

Ban đầu Phó Ngọc Hành cũng không có tình cha con với Cơ Miện, cái ngày mà anh ta thực sự nhận thức được mình có cảm tình với đứa bé này, chính là khoảnh khắc mấy giây trước khi nó ngừng thở.

Ngày hôm đó, anh ta cảm nhận được sự đau lòng, nỗi đau còn bi ai hơn cả việc sinh ly tử biệt với gia đình.

Một đứa trẻ bé nhỏ, gương mặt trước khi chết trắng bệch tràn đầy đau đớn, nó giơ bàn tay nhỏ gầy guộc ôm lấy cánh tay của anh ta và nhìn anh ta bằng đôi mắt quyến luyến, gọi từng tiếng cha.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.