Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1085: Chị nguyễn nói một câu kinh người, tôi là con gái của đại đế phong đô hả?



Tần Nguyễn càng nghĩ càng không cam tâm, cô liếc nhìn hai vị sứ giả của Địa Phủ đang đỡ Hà Niệm Chân, rồi cất giọng sắc lạnh như l1ưỡi dao: “Sau khi trở về, các người tìm ngay tên ngu xuẩn đã tự nổ tung kia rồi ném hắn xuống tầng Địa Ngục thứ 19 cho tôi! Để mỗ2i ngày, mỗi giờ, mỗi giây hắn đều phải chịu tra tấn kép lên hồn thể và tinh thần!”

Lúc này, sắc mặt của hai Âm sai cũng k7hông có một chút thay đổi nào khi nghe Tần Nguyễn nhắc đến tầng Địa Ngục thứ 19.

Một tên Âm sai đứng ra, chắp tay hành lễ7 với cô: “Chúng tôi sẽ bẩm báo sự thật với Minh Vương, tất cả mọi việc đều sẽ xử lý theo mệnh lệnh của Tần tiểu thư!” Hai sứ giả Hắc Bạch lắc đầu.

Bạch Vô Thường cười thân thiện với Tần Nguyễn: “Tạm thời không có.”

Ánh mắt u ám lạnh lẽo của anh ta liếc qua phần bụng của Tần Nguyễn, trong mắt ẩn giấu sự sùng kính, đôi môi tái nhợt khẽ lên tiếng: “Tần tiểu thư lại có thai à? Xin cô hãy giữ gìn sức khỏe, đề phòng sát khí xâm nhập.”
Dưới ánh mắt băng giá của cô, hai Âm sai có chút chột dạ cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của cô.

Tần Nguyễn nhìn thấy rõ hành vi chột dạ của bọn họ, cô nở nụ cười, khóe miệng hơi cong lên, rõ ràng là một nụ cười tà ác đấy, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác vô hại.

Tần Nguyễn thu lại roi vàng trên đất, cô nhẹ nhàng bước đến trước mặt Âm sai.
Gương mặt vốn trắng xanh, giờ càng trở nên trắng bệch giống như tờ giấy trắng.

Hai mắt Tần Nguyễn cười cong cong như hình trăng lưỡi liềm, cô nói bằng giọng điệu tùy ý: “Tôi chỉ đùa một chút thôi, nói chơi ấy mà, nhìn xem các anh bị dọa sợ kìa, ai không biết còn tưởng rằng tôi làm gì các anh đấy.”

Hai Âm sai lập tức khom người, làm ra tư thế cúi gập 90 độ tiêu chuẩn, miệng nói: “Xin Tần tiểu thư thứ tội!”
Giọng nói của cô tuy không vui, nhưng lại có phần thỏa hiệp.

Mặt của Bạch Vô Thường lộ ra vẻ trầm tư, anh ta chậm rãi lên tiếng: “Nghi thức hiến tế được tổ chức ở khắp nơi trên thế giới, động tĩnh ở trong nước là rõ ràng nhất. Tần tiểu thư hãy chú ý nhiều đến các địa điểm xảy ra sự cố, chắc chắn cô sẽ phát hiện ra manh mối của kẻ chủ mưu đằng sau màn hiến tế này.”

Ánh mắt của Tần Nguyễn dừng lại ở trên người anh ta, ánh mắt của cô rất nhẹ nhàng, khiến cho người ta có cảm giác mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của cô.
U á2m trong lòng Tần Nguyễn tan đi rất nhiều, khuôn mặt xinh đẹp âm trầm của cô cũng khôi phục như lúc ban đầu.

Thật ra, cô c0ũng vì rất tức giận nên mới buột miệng nói ra tầng Địa Ngục thứ 19.

Chỉ là không ngờ Âm sai lại đồng ý, điều này làm cho đáy lòng cô có cảm giác quái dị.
Tần Nguyễn gật đầu, cô lại hỏi: “Còn gì nữa không?”

Hắc Vô Thường bổ sung: “Ranh giới giữa Nhân giới và Minh giới càng ngày càng yếu, thời gian tới mà có gặp phải vong hồn thì Tần tiểu thư cứ thu hết về, đề phòng bọn chúng thừa cơ tụ tập làm loạn.”

Tần Nguyễn lại gật đầu: “Được, còn gì nữa không?”
Tần Nguyễn lại giống như bậc vương giả, trên người tỏa ra khí thế áp bách mạnh mẽ, khiến bọn họ tan tác.

“Tần tiểu thư, cô hãy tha cho bọn họ đi.”

Sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc.
Tay cầm roi vàng của cô nâng cằm của Âm sai bên trái lên, để lộ khuôn mặt trắng xanh làm người ta sợ hãi của đối phương.

Thấy trong mắt đối phương lộ ra sự hoảng sợ, vẻ mặt hoảng hốt, toàn thân đổ mồ hôi như mưa, Tần Nguyễn cười hỏi đối phương: “Nghe nói gần đây dưới Âm Phủ mới có thêm hung thú Cùng Kỳ và Đào Ngột, phía dưới chắc là náo nhiệt lắm nhỉ?”

Gã Âm sai này run rẩy nói: “Tần, Tần tiểu thư, chúng tôi chỉ là Âm sai bình thường thôi, hung thú thượng cổ bị trấn áp dưới Luyện Ngục Phong Đô, nơi đó là địa phương do Âm binh trông coi, một con quỷ nho nhỏ như tôi không thể tiếp xúc đến được.”
Hắc Vô Thường với khuôn mặt lạnh lùng và khí thế hung tàn chắp tay với Tần Nguyễn: “Tần tiểu thư, chúng tôi phụng mệnh của Minh Vương đến đây để thông báo cho cô biết, có người đang cử hành nghi thức hiến tế ở Nhân giới. Thời gian gần đây ở dưới Địa Phủ có quá nhiều quỷ mới chết oan uổng, xin cô hãy mau chóng điều tra rõ chân tướng chuyện này.”

Tần Nguyễn khoanh tay, tựa lưng vào lan can ban công, trông tư thế rất lười biếng.

Tư thế của cô thong dong thoải mái nhưng giọng điệu lạnh như băng, cô nói: “Minh Vương là lão bóc lột đấy à? Tại sao chuyện gì cũng đều giao cho tôi? Địa Phủ có Âm sai, Âm binh và vô số các ma thần đấy thôi, tại sao không để bọn họ đi thăm dò? Các người chỉ biết ngồi chơi xơi nước thôi à?”
Âm sai nói thật: “Ba hồn bảy vía của bọn họ không đầy đủ, rất có thể sẽ lưu lạc khắp mọi ngóc ngách ở Âm Phủ. Trong Âm Phủ có hàng triệu vong hồn vô danh, thật sự rất khó tìm được bọn họ, vừa tốn nhiều thời gian lại tốn nhiều công sức.”

Tần Nguyễn cười lạnh, cô nhìn lướt qua vị trí mà sáu vong hồn kia tự phát nổ, khẽ xì một tiếng: “Nhất định sẽ thống lĩnh Nhân giới, sáng tạo ra thời đại huy hoàng? Rốt cuộc là tổ chức thần kinh nào làm ra vậy? Không sợ chém gió nhiều quá đau lưỡi à!”

Âm và Dương tuy chia làm hai đường, nhưng cuối cùng vẫn chung một nhịp thở.
Vì đã có sự chuẩn bị nên khi bốn con lệ quỷ kia nổ tung, cô không bị mùi hôi thối và sát khí lan đến gần.

Nhưng, cô phát hiện, đó là năm con lệ quỷ phía sau không phải tự nguyện nổ, mà là chúng bị một lực lượng nào đấy ép phải tự nổ.

Gương mặt không thể hiện cảm xúc của Tần Nguyễn phút chốc trầm xuống, trên người cô tỏa ra hơi thở áp bách rất mạnh, khiến cho người ta hô hấp khó khăn, không thể tới gần.
“Bùm!”

Đối phương vừa mới nói mấy chữ, hồn thể đã nổ tung.

Giống hệt như con lệ quỷ tự nổ đầu tiên, chúng không hề cho Tần Nguyễn cơ hội có phản ứng.
Tần Nguyễn đưa tay lên sờ cằm, chủ đề lại quay về chuyện cũ: “Các người vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy, có phải tôi có thân phận gì rất lớn không? Ví dụ như con gái bị lưu lạc bên ngoài của Đại Đế Phong Đô? Hay là người nhà của một vị Cổ thần thượng cổ nào đấy? Hoặc là La Sát hiếm có cả triệu năm cũng khó gặp được một lần?”

Hai tên Âm sai nghe thế thì chỉ muốn tự nổ tung mà chết luôn đi cho xong, chết vẫn còn tốt hơn là đứng nghe Tần Nguyễn nói ra những lời mà bọn họ không nên nghe này.

Hồn thể của bọn họ run lẩy bẩy, trên gương mặt trắng bệch phủ kín biểu cảm khủng hoảng, sợ hãi.
Cảm nhận được sự không vui cùng tức giận của cô, một tên Âm sai đến gần, thấp giọng nói: “Tần tiểu thư, những lệ quỷ này đều bị người ta hạ chú, khi sắp bị lộ thân phận, hồn thể của chúng đều sẽ tự nổ.”

Tần Nguyễn cảm nhận được kẻ giật dây phía sau đang thị uy với mình, cũng ý thức được có chỗ kỳ lạ.

Nghe Âm sai nói thế, con ngươi lóe lên ánh nhìn hung tàn của cô nhìn đối phương một chút, sau đó lên tiếng hỏi: “Phải mất bao lâu mới tìm được những vong hồn này ở dưới Địa Phủ?”
Rõ ràng là trong đó xen lẫn cả lửa giận tích tụ đã lâu. Trên gương mặt đẹp trai tái nhợt của Bạch Vô Thường lộ ra một nụ cười khổ: “Tần tiểu thư, không phải chúng tôi không muốn đi điều tra, mà là hàng triệu năm nay giữa Nhân giới và Minh giới vẫn luôn không can thiệp vào chuyện của nhau. Cô là người dẫn độ được Minh Vương chọn, nên có rất nhiều chuyện do cô ra tay sẽ dễ dàng hơn.”

Gương mặt âm u trang nghiêm của Hắc Vô Thường cũng đầy cẩn thận và nghiêm túc, anh ta gật đầu đồng ý: “Tần tiểu thư, chuyện lần này rất quan trọng, nếu như chúng ta không nhúng tay vào thì Nhân giới sẽ chết rất nhiều người.”

Tần Nguyễn khoanh tay, cô vô thức véo cánh tay của mình, đôi môi đỏ mọng mấp máy: “Các người có đầu mối gì cung cấp được cho tôi không?”
“Thật sao?” Tần Nguyễn cười cười, liếm môi, nói đầy ẩn ý: “Tôi còn tưởng rằng các người may mắn được gặp qua hung thú thượng cổ. Nghe nói thịt của bọn chúng rất ngon.”

Giọng điệu này của cô làm cho người ta mơ màng, như thể rất có ý muốn nếm thử vậy.

Hai tên Âm sai bị dọa sợ quá trợn tròn cả mắt.
Tần Nguyễn che giấu suy nghĩ của mình, cô nhìn sang năm con lệ quỷ còn lại, gằn từng chữ chất vấn chúng: “Chính các người thành thật khai báo, hay là để tôi đưa các người xuống tầng Địa Ngục 19 nhận đủ loại tra tấn, rồi mới ngoan ngoãn nói ra kẻ đứng sau lưng các người là ai?”

“Ô...”

“Ô ô ô...”
Có thể do lâu rồi không mở miệng nên giọng của đối phương khàn đến mức làm cho người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị, âm điệu giống như một loại động vật nào đó học nói tiếng người hơn.

Ánh mắt lạnh lùng của Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào gã, ánh mắt ấy rất khó đoán: “Nói!”

Lệ quỷ nói ngay: “Là, là ngô...”
Tần Nguyễn nắm áo bào đen trên người bọn họ và dựng hai Âm sai đứng thẳng người lên, cô mắng: “Các người đứng thẳng lên cho tôi, làm Âm sai cũng phải có phong độ chứ, ai không biết lại tưởng các anh đang cosplay để hù dọa mọi người đấy.”

Âm sai bị Tần Nguyễn nắm cổ áo liên tục gật đầu: “Vâng vâng vâng... Chúng tôi nhất định ghi nhớ ạ.”

Đôi mắt đen kịt gần như không có tròng trắng kia không dám đối đầu với ánh mắt của Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn nhìn xuống, cô thủng thẳng nói: “Cha con nhà họ Kha rất lo lắng cho cô, cô đi gặp bọn họ một lần để họ được yên tâm.”

Hà Niệm Chân biết Tần Nguyễn có ý muốn đẩy cô ta ra, cô ta dập đầu với Tần Nguyễn rồi đứng dậy và biến mất tại chỗ, theo hơi thở của Kha Chí Tân tiến về phòng tiếp khách.

Tần Nguyễn quay đầu lại nhìn hai Âm sai, khí thế hung hãn bộc phát, cảm giác áp bách mạnh mẽ trong nháy mắt lan tràn khắp ban công rộng lớn.
“Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!”

Một giây sau, bốn tiếng nổ vang lên.

Tất cả vong hồn đều nổ và Tần Nguyễn tận mắt nhìn thấy quá trình bọn chúng nổ tung.
Người sau khi chết hóa thành quỷ, quỷ sẽ tiến về Lục Đạo Luân Hồi để đầu thai, mặc cho kiếp sau được làm người, hay là hoa cỏ cây cối, thậm chí là động vật trên thế gian, thì vạn vật chúng sinh đều thuộc quyền quản lý của Thiên tử Bắc Âm, Đại Đế Phong Đô.

Kẻ chủ mưu ở phía sau lại dám vọng tưởng thống lĩnh Nhân giới, như thế là khiêu khích vua của Minh giới, hay là kẻ không biết gì thì không sợ.

Hà Niệm Chân đã hồi phục ý thức bay tới trước mặt Tần Nguyễn, cô ta quỳ trên mặt đất: “Xin cảm ơn Tần tiểu thư đã cứu mạng tôi, ơn nghĩa này suốt đời không quên!”
Năm con lệ quỷ giằng co, chúng mở to cái miệng đen ngòm, gương mặt dữ tợn lộ ra vẻ vội vàng nhăn nhó.

Đầu ngón tay của Tần Nguyễn bắn ra mấy luồng lực Minh Thần, đánh vào trong hồn thể của bọn chúng, cô cảnh cáo: “Dám chơi thủ đoạn với tôi, tôi sẽ để các người dù có làm quỷ cũng phải đau đớn đến mức không muốn sống nữa!”

Con lệ quỷ bị cô đạp một cước vội cất giọng khàn khàn run rẩy nói: “Tôi nói, tôi nói!”
Tần Nguyễn sờ bụng dưới, chân thành nói: “Cảm ơn.”

Hắc Bạch Vô Thường khom người cúi đầu, cung kính nói: “Nếu như không có chuyện gì khác, chúng tôi xin phép đi trước.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.