Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1084: Nguyễn nguyễn nổi giận đánh quỷ, chửi bậy chó chết!



Donald nghe vậy, đáy lòng chẳng biết tại sao lại thấy nhẹ nhõm, hắn khẽ gật đầu với Hoắc Vân Tiêu: “Hi vọng là như thế. Một khi ác kquỷ thức tỉnh, không chỉ nhân loại bị đe dọa, mà đến cả gia tộc Lathambo của chúng tôi cũng sẽ phải đứng mũi chịu sào và buộc phảic chiến đấu.”

Trên khuôn mặt xuất chúng của hắn nở một nụ cười yếu ớt, các đường nét trên gương mặt quá đẹp, trông không giaống người thật.

Lúc này, phía sau vang lên tiếng bước chân vội vã. Sau khi Hoắc Vân Tiêu rời đi, Tần Nguyễn ngoắc ba con quỷ đang ẩn nấp trong bóng tối: “Tới đây.”

Hai Âm sai dẫn theo Hà Niệm Chân chậm rãi bay tới.

Ba con quỷ vội vàng khoanh tay: “Tần tiểu thư!”
Hoắc Chi bước nhanh đi đến cạnh Tần Nguyễn và thì thầm vài câu bên tai cô.

Tần Nguyễn nghe vậy thì vẻ mặt không thay đổi, cô thản nhiên nói: “Tôi biết rồi, cô đưa bọn họ đến phòng khách trước đi.”

“Vâng.”
Tần Nguyễn ném hồn thể của Hà Niệm Chân cho Âm sai, lực Minh Thần biến thành chiếc roi vàng trong tay, cô vung tay quật roi về phía sáu bóng quỷ đang chạy trốn tứ phía.

Cây roi vàng quất vào người chúng với tốc độ cực nhanh, lũ quỷ phát ra tiếng gầm khàn khàn, âm thanh sắc nhọn và chói tai.

Thần sắc trên khuôn mặt Tần Nguyễn vừa hung ác vừa tàn nhẫn, nụ cười trên gương mặt cô khiến lũ quỷ vừa nhìn thấy đã ớn lạnh, cô nhìn xuống sáu vong hồn bị roi vàng trói chặt dưới chân, lực Minh Thần tỏa ra ánh sáng vàng kim mờ nhạt quẩn quanh trên đầu ngón tay của cô.
Nhìn một lúc, cô lạnh lùng cong môi lên: “Xem ra cô sống ở Địa Phủ rất tốt nhỉ.”

Hà Niệm Chân cười tươi rói, cô ta đè thấp giọng xuống nói chuyện với Tần Nguyễn: “Chẳng phải may mắn là còn có cô ư, nếu không làm sao tôi có thể được sống những ngày tháng tốt lành ở dưới Địa Phủ chứ. Ở dưới Địa Phủ sống còn thoải mái tự do hơn ở Nhân gian nhiều!”

Hai gã Âm sai mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm như không nghe thấy Hà Niệm Chân đang phát ngôn bừa bãi ở ngay trước mặt bọn họ.
Tần Nguyễn gật đầu: “Tôi đi xem một chút, hai người ở lại chỗ này nghỉ ngơi đi.”

Cô xoay người rời khỏi phòng tiếp khách và nói với Hoắc Chi đang canh ngoài cửa: “Chuẩn bị xe, tôi cần đi ra ngoài một chuyến.”

“... Vâng.”
Hoắc Chi dừng bước, quay người cúi đầu, lặng lẽ chờ mệnh lệnh của cô.

Tần Nguyễn khẽ thở dài: “Thôi không cần đâu, tối nay tôi không ra ngoài.”

Không ra ngoài không có nghĩa là không có những hành động khác.
Cảm giác áp bách quá mạnh, Hà Niệm Chân thu lại nụ cười trên mặt, trong đôi mắt đen đầy sương mù dày đặc.

Ngay khi cô ta vừa ra tay, Tần Nguyễn đã nắm lấy tóc của Hà Niệm Chân, kéo đến trước mắt mình, cô nhanh chóng đưa tay lên điểm vào giữa lông mày của cô ta.

Thoáng chốc, sáu bóng đen từ trong cơ thể đối phương bắn ra.
Cô đi về phía trước, đặt tay lên lan can và ngước nhìn những vì sao trên bầu trời.

Ánh sao trên bầu trời phản chiếu vào mắt cô, đôi mắt vốn đã lấp lánh nay lại càng rạng rỡ như ánh sao.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, nhưng Tần Nguyễn cũng không quay đầu lại.
Cô nhìn con quỷ đang giãy giụa kịch liệt nhất, lực Minh Thần trong tay thăm dò vào bên trong hồn thể của đối phương.

Cô khom người, bóp chặt cằm của đối phương, để lộ ra chiếc lưỡi nguyên vẹn mọc ở bên trong.

Trong mắt Tần Nguyễn lóe lên ánh nhìn hung tàn, giọng nói trầm thấp gần như lạnh lẽo chất vấn: “Ai bảo các người giết người? Kẻ đứng sau lưng các người là ai?”
Nét mặt của chúng dữ tợn và vặn vẹo, toàn thân ngập tràn khí thế hung ác, trên người chúng phủ đầy khí huyết sát màu đỏ, rõ ràng là chúng đã giết vô số sinh mệnh.

Hồn thể của Hà Niệm Chân trở nên yếu kém, quỷ lực bị giảm đi, linh hồn của cô ta trở nên mờ nhạt như sắp biến mất đến nơi.

Biến cố trước mắt khiến sắc mặt của Âm sai Địa Phủ vốn đã trắng xanh nay càng thêm khó coi hơn, thật không ngờ cũng sẽ có một ngày bọn họ bị ma quỷ lừa bịp.
Tần Nguyễn hơi nhướng mày, đôi mắt đen khá lạnh nhạt, cô hỏi: “Hà Niệm Chân?”

Kha Chí Tân gật mạnh, ông ta bối rối nhanh chóng nói: “Đúng vậy! Tối nay trên đường về nhà chúng tôi gặp tai nạn xe cộ, chân tay rõ ràng không bị kẹt, nhưng cơ thể lại không cử động được. Sau đó xuất hiện sáu bóng ma kéo tôi và Di Minh xuống xe, chúng quay xung quanh chúng tôi cũng không biết làm cái gì. Sau đó Hà Niệm Chân xuất hiện, cô ấy đánh nhau với bọn ma quỷ kia!”

Nghe được tin tức hai cha con bọn họ cũng gặp phải tai nạn xe, vẻ mặt Tần Nguyễn trở nên trang nghiêm, cô thầm nghĩ tần suất xảy ra tai nạn xe cộ này quá cao rồi đấy.
Hai vợ chồng tắm dưới ánh trăng, bầu không khí tuyệt đẹp và yên tĩnh.

Nhưng, thời gian tốt đẹp luôn bị người khác quấy rầy, Tần Nguyễn cảm nhận được trong không khí luồng hơi lạnh cùng sát khí đang áp sát.

Cô rời khỏi lồng ngực của Tam gia, giơ tay đè lên ngực của anh, đôi mày thanh tú cau lại, cô dịu dàng nói: “Em phải xử lý một chút chuyện, cơ thể anh không khỏe đừng để lây dính sát khí, anh đi lên lầu trước nhé?”
Cô phát hiện ra rằng khí tràng của Kha Chí Tân và Kha Di Minh rất không ổn định, một nửa dương khí trên người bọn họ đã bị nuốt mất, trên người còn nhiễm phải một sợi sát khí mờ nhạt.

Dưới ánh nhìn lạnh lẽo chăm chú của Tần Nguyễn, Kha Chí Tân căng thẳng nuốt nước bọt, lo lắng hỏi: “Hoắc phu nhân?”

Tần Nguyễn đi lên phía trước, duỗi bàn tay đẹp như ngọc ra, vẫy vẫy trước mắt Kha Chí Tân và thu sợi sát khí trên người ông ta vào trong lòng bàn tay.
Sau đó ở trước mặt Kha Di Minh, cô cũng dùng phương thức tương tự xóa đi sát khí trên người cậu ta.

Đầu ngón tay mảnh khảnh nghịch hai sợi sát khí, cô hỏi hai cha con nhà họ Kha: “Hai người gặp tai nạn ở trên con đường nào.

Kha Chí Tân lập tức nói ra vị trí bọn họ gặp tai nạn, còn nói rõ chi tiết là ở đèn xanh đèn đỏ thứ mấy trên con đường.
Tần Nguyễn đi tới một cái ban công ở tầng một, để Hoắc Chi canh giữ ở bên ngoài, không cho phép bất cứ ai tới gần.

Cô tắm mình dưới ánh trăng, đôi môi đỏ khẽ mấp máy, Tần Nguyễn thấp giọng lên tiếng: “Thập điện Diêm La dạy ta giết quỷ, thần linh bên ta, đuổi đi lục sát, thần nào cũng phục, quỷ nào cũng thu, thập điện Diêm La mau chóng nghe lệnh. Tru tà!”

Cô vừa dứt lời, không khí trong khu vực này trở nên vặn vẹo, trong nháy mắt bị bóng tối bao phủ, một luồng khí lạnh ập tới.
Đôi mắt ôn hòa của Hoắc Vân Tiêu nhìn về phía chỗ tối, nơi đó có ba cái bóng đang run rẩy.

Đôi môi mỏng tuyệt đẹp và quyến rũ của anh gợi lên một nụ cười khẽ, anh nhẹ nhàng nói với Tần Nguyễn: “Được, anh ở trên lầu chờ em.”

Anh vươn tay kéo áo khoác trên vai Tần Nguyễn, rồi xoay người rời đi.
Chịu thôi, ai bảo cô nàng này có ô dù cơ chứ, bọn họ ở bên dưới không để ý chăm sóc cho cô ta không được.

Tần Nguyễn mím môi cười một tiếng, đáng tiếc nụ cười không chạm tới đáy mắt.

Trong mắt cô không có một chút dao động nào, ánh mắt lạnh nhạt xa cách, lộ ra một tia lạnh lùng.
Đôi mắt đen của Hoắc Vân Tiêu khẽ rũ xuống, anh đưa tay vén lọn tóc bị gió thổi bay của Tần Nguyễn ra sau tai.

Anh dịu dàng nói: “Em đi đi, một lát nữa anh sẽ trở lại.”

Tần Nguyễn giơ tay nắm lấy bàn tay đang để ở trước mặt mình, cô bóp nhẹ lòng bàn tay anh, lên tiếng dặn dò: “Bên ngoài có gió, anh về sớm một chút.”
Nhìn thấy Tần Nguyễn bước vào, Kha Chí Tân từ trên ghế đứng dậy, hốt hoảng chạy về phía cô.

Ông ta nói bằng giọng lo lắng: “Hoắc phu nhân, cô mau đi cứu Niệm Chân!”

Nghĩ đến cảnh Hà Niệm Chân đánh nhau với sáu cái bóng quỷ, trái tim Kha Chí Tân như bị treo lên.
Hoắc Chi hơi do dự, nhưng vẫn nhanh chóng gật đầu và rời đi.

Tần Nguyễn biết cô ta lo lắng cái gì, cũng biết hôm nay là sinh nhật của Tam gia, chuyện cô nên làm nhất là phải ở bên cạnh anh.

Liếc nhìn theo bóng lưng rời đi của Hoắc Chi, Tần Nguyễn bỗng lên tiếng: “Đợi một chút.”
Trước khi đi, đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Vân Tiêu lại nhìn vào chỗ tối, trong mắt hiện lên vẻ cảnh cáo, khuôn mặt tuấn tú như tranh vẽ hiện ra vẻ lạnh lùng có thể so sánh với Tu La từ trong địa ngục đi ra.

Tần Nguyễn khoanh tay, không phát hiện ánh mắt cảnh cáo của Tam gia.

Thấy Âm sai đã trở về, trên gương mặt xinh đẹp của cô nở nụ cười lạnh.
Thấy ánh mắt lo lắng của cô, Hoắc Vân Tiêu mỉm cười đồng ý: “Anh biết rồi.”

...

Ở phòng khách, Tần Nguyễn nhìn thấy Kha Chí Tân và Kha Di Minh trông vô cùng chật vật, hai cha con nhà này vẫn còn chưa hết bàng hoàng và sợ hãi.
Cô biết người đến là ai, ngoại trừ Tam gia, Hoắc Chi sẽ không để bất kỳ ai khác đến.

Hoắc Vân Tiêu cầm áo khoác vừa cởi ra khoác lên cánh tay, bước chân vững vàng đi tới phía sau Tần Nguyễn, anh khoác áo lên người Tần Nguyễn, từ phía sau ôm lấy cô vợ nhỏ và nhẹ giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì à?”

Giọng nói trong trẻo thận trọng, có sự lo lắng và quan tâm khó tả.
Tần Nguyễn thấy Hà Niệm Chân không làm sao cả, quỷ lực còn tăng lên rất nhiều so với lần gặp mặt trước thì đi đến trước mặt cô ta và hỏi: “Thua hay thắng?”

Hà Niệm Chân nhếch môi cười, khuôn mặt được bảo dưỡng tốt của cô ta lộ ra vẻ vô cùng kiêu ngạo, cô ta đắc ý nói: “Thắng, tôi nuốt hết chúng nó rồi!”

Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của cô ta, Tần Nguyễn hơi nhướng mày, nhìn từ trên xuống dưới cô ta một lượt.
“Xác định, khoảnh khắc sắp chết đến nơi, em nhìn thấy rõ gương mặt xấu xí của bọn chúng, cũng nhìn thấy bọn chúng há to mồm hút dương khí trên người em, lúc chúng mở miệng ra bên trong đều không có lưỡi.”

Mặt Kha Di Minh trắng bệch, cậu ta nói chuyện mà người vẫn còn run rẩy.

Tần Nguyễn bình tĩnh nhìn hai cha con trước mặt, cô đánh giá từ trên xuống dưới bọn họ mấy lần.
Tần Nguyễn thoải mái dựa vào trong ngực anh, tư thế lười biếng tùy ý.

Cô chẳng muốn nói câu gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Thấy cảm xúc của Tần Nguyễn không cao, Hoắc Vân Tiêu không quấy rầy mà vòng tay qua eo cô, yên lặng hưởng thụ giây phút vợ chồng ấm áp.
“Vâng.”

Âm sai nhận mệnh lệnh, khom người và biến mất ngay tại chỗ.

Sương mù đen kịt tan đi, trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn cũng không còn vẻ lạnh lùng.
Cô nhíu mày hỏi: “Ngoại trừ nhìn thấy bóng ma quỷ ra, hai người còn thấy có tình huống kỳ lạ gì xảy ra không?”

Kha Chí Tân ngẫm nghĩ rồi nói: “Hình như là bọn chúng hút dương khí của chúng tôi, lúc đó tôi nằm ở trên mặt đất, toàn thân bất lực, không hề có một chút biện pháp phản kháng nào.”

“Lúc bọn chúng mở miệng ra, bên trong miệng không có lưỡi!”
Kha Di Minh ngồi ở trên ghế vẫn chưa hoàn hồn, đột nhiên lên tiếng bổ sung một câu.

Thứ đầu tiên Tần Nguyễn nghĩ đến là những con quỷ không lưỡi mà cô gặp ở ngọn núi Vấn Thế kia.

Trong mắt cô hiện lên vẻ lạnh lẽo, cô nhìn Kha Di Minh: “Cậu xác định là tất cả bọn chúng đều không có lưỡi?”
Lệ quỷ sắc mặt dữ tợn, mặt mũi tràn đầy khinh thường, cười lên một tiếng tà ác với Tần Nguyễn, rồi hô to: “Trời phù hộ tộc ta! Tộc ta nhất định sẽ thống trị Nhân giới! Sáng tạo ra thời đại huy hoàng!”

Vừa dứt lời, một tiếng nổ lớn vang lên.

Đối phương bất ngờ tự nổ hồn thể mà chết!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.