Kha Chí Tân mặt mũi đầy cảm kích đi đến chỗ Tần Nguyễn, ông ta cúi người nói lời cảm ơn: “Cảm ơn Hoắc phu nhcân đã cứu mạng Niệm Chân, tôi đã nghe cô ấy kể rồi, nếu như không có cô ra tay, lần này cô ấy khó thoát nạn.” Lại là khu tây!
Gần đây xảy ra chuyện gì vậy, tại sao người có liên quan đến núi Vấn Thế đều có dây dưa với người ở khu tây. Động tác trên tay Hoắc Vân Tiêu không ngừng lại, giống như trong lòng anh không có cảm giác gì với chuyện Tần Nguyễn đột nhiên nhắc tới Tiêu Vân Sâm vậy.
Tần Nguyễn ngồi ở mép giường, lưng quay về phía Tam gia, đôi mắt hồ ly toát ra tia sáng, cô phát giác ra người đàn ông phía sau không có bất kỳ phản ứng lạ nào, vẫn chậm rãi chải vuốt tóc cho cô như bình thường. Đầu óc của A Nguyễn nhà anh thật là đặc biệt, vậy mà lại suy đoán mình là con gái của anh.
Nếu như anh sinh ra một đứa con gái để cho người ta vừa yêu vừa hận như thế, thì đúng là cũng không biết phải làm gì với nó bây giờ. Nhưng anh sẽ quyết tâm để nó ghi nhớ thật lâu, dù thế nào cũng sẽ không phải như tình trạng hiện tại, đánh không được mà mắng cũng không xong. Tần Nguyễn sống ở khu tây 18 năm, nhưng cô không hề phát giác ra khu tây vậy mà lại hấp dẫn người ta như thế, ai nấy đều đổ xô đến đó.
Vẻ mặt cô trầm ngâm, cô khẽ xoa đầu ngón tay, nghĩ mình nên đến khu tây một chuyến. “Khu tây ạ.”
Hoắc Chi vừa nói ra lời này, sắc mặt của Tần Nguyễn trầm xuống với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Tần Ngauyễn đứng ở cửa cũng không đi vào, cô hờ hững nói: “Tiện tay mà thôi.”
Cô quay ra nói với Hoắc Chi: “Sắc trời không còn sớm nữa, cô sắp xếp người tiễn bọn họ về, nhất định phải đưa họ về đến nhà an toàn.” Nhưng hôm nay là rõ ràng nhất, nếu như không phải linh thức của cô chưa trở về, thì anh phải nghi ngờ rằng cô đã khôi phục ký ức.
Đúng là hồ ly nhỏ, chỉ mới nghe được một chút động tĩnh thôi là đã có thể trở nên cảnh giác rồi. Ông chủ Bàng trông như đang ngủ, nếu không phải bên cạnh thi thể còn có dây cảnh giới thì ai cũng tưởng rằng người này vẫn còn sống.
Người này có khuôn mặt rất hiền hòa, nhìn cũng không phải là kẻ gian ác gì. Hoắc Chi mím chặt môi, chậm rãi nói: “Phu nhân, ông chủ Bàng chết rồi.”
Tần Nguyễn nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Tìm thấy thi thể ở đâu? Đã điều tra ra được nguyên nhân tử vong chưa?” Tần Nguyễn nói giọng đều đều: “Bình thường ạ, dù sao anh ta cũng là ảnh đế nổi tiếng, không muốn biết cũng khó.”
Giọng điệu rất qua loa. Cô giơ tay lên, dùng đầu ngón tay chọc vào cánh tay của anh.
Hoắc Vân Tiêu đang sấy tóc cô bỗng dừng động tác, anh nhìn cô bằng ánh mắt thắc mắc. Tần Nguyễn đi vào phòng tắm, cô lên tiếng đáp lại: “Em dội qua người một cái, rất nhanh thôi.”
Cửa phòng tắm đóng lại, Hoắc Vân Tiêu đang trông có vẻ ung dung tựa người vào đầu giường, nhẹ nhàng thở phào. Dựa vào sắc mặt của đối phương, cùng với khóe môi hơi nhếch lên, thì có vẻ quá trình chết của ông ta cũng không đau đớn.
Tần Nguyễn lười lật xem báo cáo thuật ngữ chuyên nghiệp ở phía sau, cô trực tiếp hỏi Hoắc Chi: “Bác sĩ pháp y nói gì về nguyên nhân cái chết?” Nhìn bóng lưng mảnh khảnh gầy yếu của cô trông không hề giống như người đang có thai, cô quá gầy.
Tần Nguyễn quay trở lại phòng ngủ, gặp Tam gia đang tựa lưng vào đầu giường, trên tay anh cầm điện thoại, màn hình sáng, nghe thấy tiếng mở cửa, anh nâng đôi mắt ôn hòa nhìn sang. Đầu ngón tay trắng trẻo của Hoắc Vân Tiêu gõ lên màn hình điện thoại di động, trên khuôn mặt tuấn tú tuyệt đẹp tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Anh cũng không nỡ trách móc nặng nề Tần Nguyễn, rồi lại cảm thấy thương tiếc. Mà đừng nói là đánh mắng cô, thời gian ở bên nhau càng lâu, anh sẽ dần dần đạt đến độ dung túng vô hạn. Giọng nói của cô trầm xuống: “Cô và Nguy Diễm Hiên nghĩ cách tìm ra Ngụy Ân, theo dõi hắn gắt gao giúp tôi, không cần ra tay với hắn, chỉ cần báo cáo hành trình mỗi ngày của hắn cho tôi là được.”
Vu Phạm trầm giọng đảm bảo: “Được, chúng tôi lại tới đội cảnh vệ Nội Các để tìm hắn.” Nhưng, thứ làm cho tâm trạng của Tần Nguyễn vui vẻ nhất chính là những bông hoa quý trong vườn hoa dưới lầu đang nở rộ, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến cô cảm thấy vui vẻ.
Tần Nguyễn nằm lỳ ở trên giường rất lâu, cuối cùng nhu cầu sinh lý buộc cô phải đứng dậy đi vào phòng tắm. Hoắc Chi ôm tài liệu trong ngực, cung kính bẩm lại: “Đã điều tra rồi ạ, ông chủ Bàng không có nhiều bạn bè, phần lớn đều là bạn ăn nhậu chơi bời. Gần đây ngoại trừ thường xuyên tiếp xúc với một cô tình nhân thì không tìm thấy dấu vết của những người khác.”
Ánh mắt Tần Nguyễn thoáng trở nên hung ác, cô hỏi: “Cô nàng tình nhân kia là người ở đâu?” Trông Tần Nguyễn có vẻ mệt mỏi, cô khoát tay với ông ta: “Hai người về cẩn thận, tôi không tiễn nhé.”
Nói xong, cô quay người rời đi. Cô vươn tay đẩy lồng ngực của người đàn ông, kéo chăn trên giường đắp lên người mình, nằm xuống nhắm mắt đi ngủ.
Hoắc Vân Tiêu nằm ở bên cạnh Tần Nguyễn, anh ôm cô vào lòng, dùng giọng điệu vô tội mà nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao vậy?” Từ trong điện thoại truyền đến giọng nói của Vu Phạm: “Tần Nguyễn?”
Tần Nguyễn ngồi ở mép giường, đôi mắt lành lạnh nheo lại: “Tôi đây, điều tra như thế nào rồi?” Trong cổ họng của Hoắc Vân Tiêu phát ra một tiếng cười khẽ, ẩn chứa một chút đùa cợt.
Nghe ra sự khinh thường trong tiếng cười của anh, Tần Nguyễn quay đầu nhìn lại, nhướng mày hỏi: “Sao vậy? Anh có vấn đề gì với anh ta à?” Tần Nguyễn mở mắt ra, như thường lệ không nhìn thấy bóng dáng người đàn ông nằm bên cạnh, cô nằm trên giường lười đứng dậy, nghiêng người nhìn khung cảnh của nhà họ Hoắc ở bên ngoài cửa sổ.
Mỗi cảnh cô nhìn thấy đều rất đẹp và được chăm sóc tỉ mỉ, đâu đâu cũng toát lên vẻ cổ kính. Hoắc Chi cúi đầu: “Vâng, thưa phu nhân!”
Kha Chí Tân vội vàng nói cảm ơn lần nữa: “Cảm ơn Hoắc phu nhân.” Vu Phạm lên tiếng rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
Tần Nguyễn nghe thấy tiếng bíp bíp phát ra từ điện thoại di động thì bỏ điện thoại đang để bên tai xuống, nhìn cuộc gọi đã cúp máy trên màn hình, cô ném điện thoại di động xuống giường rồi đứng dậy đi ra cửa. Hoắc Vân Tiêu tắt công tắc máy sấy tóc, ôm má Tần Nguyễn, ánh mắt thâm thúy vừa dịu dàng vừa trìu mến, đôi môi mỏng khẽ hé mở: “Nguyễn Nguyễn để ý người đàn ông khác như vậy, chẳng lẽ còn không cho phép anh ghen?”
Vẻ mặt bình tĩnh của Tần Nguyễn xuất hiện vết rách, cô không ngờ anh sẽ nói như vậy. Anh giơ tay tắt đèn ngủ ở đầu giường, ôm cô vợ nhỏ vào lòng rồi nhắm mắt lại, cùng nhau đi ngủ.
Hôm sau. Cô không biết ánh mắt như vậy nhìn đáng yêu đến thế nào, Hoắc Vân Tiêu bị ánh mắt dễ thương của cô trêu chọc đến mức chỉ muốn ôm ghì cô vào trong lòng, ép buộc cô hóa thành nguyên hình hồ ly, rồi trực tiếp lột sạch!
Trong lòng Tam gia ngứa ngáy lắm rồi, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra một chút nào, anh thả điện thoại di động đã tắt màn hình từ bao giờ ở trong tay ra, rồi vẫy vẫy Tần Nguyễn. Vu Phạm nói ra tên của sàn quyền Anh và hộp đêm, sau đó lại bảo: “Bà chị kia bị tôi khống chế rồi, nhưng hỏi gì cô ta cũng không biết. Tối hôm qua Ngụy Ân cho cô ta một khoản tiền lớn để cô ta đi theo hắn đến khách sạn, hai người đó chẳng làm cái gì cả, Ngụy Ân trèo ra từ cục nóng điều hòa treo ở bên ngoài khách sạn và rời đi.”
Tần Nguyễn nghe thấy Ngụy Ân đi vào sàn đấu quyền Anh ngầm và hộp đêm của Tưởng Lục gia mà ngửi được một mùi âm mưu nồng nặc. “Em buồn ngủ, đi ngủ!”
Tần Nguyễn lười đối phó với con cáo già này, cũng không muốn dò xét nữa. Vừa mở cửa đã thấy Hoắc Chi cầm tài liệu đứng ở bên ngoài.
Thấy vẻ mặt căng thẳng của đối phương, trong lòng Tần Nguyễn có dự cảm không lành, cô hỏi: “Có chuyện gì à?” “Anh chưa ngủ à?” Tần Nguyễn cởi áo khoác, tiện tay ném lên thành ghế sô pha trong phòng, rồi đi vào phòng tắm.
Hoắc Vân Tiêu nhẹ nhàng nói: “Anh đang chờ em.” Ngày qua ngày, năm qua năm.
Tâm lý nuông chiều này sẽ chỉ tăng lên và nó đã ngấm sâu vào tận xương tủy. Thấy cô cáu kỉnh trong im lặng, Hoắc Vân Tiêu khẽ vuốt mái tóc mượt mà của cô, hạ giọng dỗ dành: “Anh ta rất ổn, em không cần lo lắng.”
Tần Nguyễn đang đưa lưng về phía Tam gia chợt mở bừng hai mắt. Hôm nay cô bé này rất lạ.
Hoặc có thể nói, trong khoảng thời gian này Tần Nguyễn đã rất lạ. Tần Nguyễn cũng đáp: “Bài hát chủ đề của bộ phim tiên hiệp đầu tiên của Tiêu Vân Sâm, anh ta nhờ vào bài hát này để bước chân vào giới ca sĩ của nước Hoa.”
Cô nói không hề có ý gì, nhưng lọt vào trong tai Hoắc Vân Tiêu lại khiến anh khẽ giật mình. Bị người ta chơi xỏ khiến cô ấy không nén được lửa giận, qua điện thoại mà Tần Nguyễn cũng có thể cảm nhận được.
Cô khẽ tặc lưỡi, nhưng cô không trách hai người Vu Phạm, cô hỏi: “Tối qua Ngụy Ân đã đến võ đài quyền Anh ngầm nào và cô đã khống chế người phụ nữ mà hắn mang từ hộp đêm ra chưa? Đã hỏi cô ta về Ngụy Ân chưa?” Vu Phạm thở ra một hơi rồi nói rất nhanh: “Tôi và sư đệ đang ở khu tây, hôm qua chúng tôi đi theo Ngụy Ân vào võ đài quyền Anh ngầm ở đây, sau đó hắn lại đến hộp đêm, lúc đi ra mang theo một người phụ nữ, hai người họ cùng nhau vào khách sạn. Sáng nay chúng tôi chờ mãi mà không thấy hắn ra, bèn xông vào phòng, nhưng trong phòng chỉ có người phụ nữ mà hắn mang từ hộp đêm ra, thằng khốn ấy đã chạy mất từ tối hôm qua rồi, chắc là hắn phát hiện ra chúng tôi đang theo dõi. Mẹ kiếp! Hắn dám chơi chiêu ve sầu thoát xác!”
Giọng của Vu Phạm rất tức giận. Khi cô rửa mặt đánh răng xong đi ra, cô nghe thấy tiếng rung của chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường.
Tần Nguyễn bước nhanh đi đến bên giường, cầm điện thoại lên nhìn thấy người gọi là Vu Phạm, đầu ngón tay của cô lướt trên màn hình, nhận cuộc gọi. Hoắc Chi vươn hai tay cung kính đưa tư liệu đến trước mặt Tần Nguyễn: “Thi thể được tìm thấy ở núi Vấn Thế, hôm qua khách du lịch xuống núi, nhìn thấy thi thể trong bụi cỏ. Theo kết quả giám định của pháp y, thời điểm tử vong là sáng sớm của ngày hôm trước.”
Tần Nguyễn lật tư liệu, ngay trang đầu là một bức ảnh phóng to của xác chết. Hoắc Chi lạnh giọng nói: “Đột tử ạ. Nhưng theo điều tra của ám vệ chúng ta, đối phương hẳn là chết vì bị sát hại. Trên người ông chủ Bàng không có dấu vết ẩu đả, nhưng tay chân của ông ta hơi cứng đờ, chứng tỏ đã từng chống cự trong khoảng thời gian ngắn ngủi.”
Tần Nguyễn khép tư liệu lại, đập vào ngực Hoắc Chi rồi trầm giọng nói: “Tra! Điều tra xem gần đây ông chủ Bàng liên lạc với ai và trước khi chết đã từng gặp người nào!” Trong đáy mắt cô chợt lóe lên tia sáng, cô dùng giọng mũi rất thấp mà lên tiếng đáp lại.
Nhận thấy thái độ của cô đã mềm xuống, Hoắc Vân Tiêu cười khẽ. Tần Nguyễn tắm rất nhanh, khi cô quấn khăn tắm từ trong phòng tắm đi ra, cô phát hiện tư thế tựa vào đầu giường của Tam gia không thay đổi, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ lộ ra vẻ trầm tư, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Cô dựa vào cửa phòng tắm, một tay cầm máy sấy tóc mang từ bên trong ra, tay kia dùng khăn lau tóc, ánh mắt lành lạnh hăng hái đánh giá Tam gia. Nghĩ đến năng lực phản trinh sát cực mạnh của Ngụy Ân, Tần Nguyễn cảm thấy không yên tâm mà dặn dò: “Chú ý an toàn, một khi gặp phải nguy hiểm thì lập tức rút lui, an toàn của bản thân mới là quan trọng nhất.”
“Tôi biết rồi!” Tần Nguyễn cúi đầu vuốt vuốt ngón tay, ra cái vẻ em chẳng hề làm gì, trong miệng còn ngâm nga một bài hát, nghe ngữ điệu khá quen thuộc.
Hoắc Vân Tiêu luồn tay vào mái tóc đen dày của Tần Nguyễn, tiếp tục sấy khô tóc cho cô, anh tự nhiên hỏi: “Đây là bài hát gì vậy?” “Hình như em rất thích ảnh đế Tiêu?”
Sau lưng vang lên tiếng hỏi chậm rãi của người đàn ông, giọng nói vẫn trầm ấm êm tai như trước đây. Đột nhiên, Hoắc Vân Tiêu ngước mắt lên, Tần Nguyễn không kịp đề phòng mà rơi vào trong ánh mắt dịu dàng đầy tình cảm của anh.
Mí mắt cô khẽ run lên, để khiến mình trông không chột dạ, đôi mắt hồ ly trợn trừng, có chút tức giận nhìn chăm chú vào Tam gia. Lần trước lúc gặp Lý Tử Lan, Thẩm Nhiên và Tô Vọng, cô đã hứa với ba người họ là sẽ cùng tụ họp một bữa.