Lúc này, Tần Nguyễnk cảm thấy trái tim mình như bị một chiếc lông vũ nhẹ nhàng trêu chọc.
Đôi mắt cô hơi rũ xuống, đôi môi đỏ mọng mím lại. Tần Nguyễn hỏi: “Chuyện gì thế?”
Giọng nói của Hoắc Vân Tiêu hơi nghiêm túc: “Ngày mai bác sĩ Trần sẽ khám cho Tống Tình, em cũng tiện thể khám luôn nhé.”
Tần Nguyễn cau mày: “Tại sao?” Dạo gần đây, ở khu tây mới xuất hiện một nhóm người Nam Dương, bọn họ huênh hoang hống hách, làm cho người ta có cảm giác rất kỳ lạ.
Vốn dĩ là nước sông không phạm nước giếng, nhưng đám người kia lại để mắt tới Lý Tử Lan.
Tưởng Lục gia là người trấn thủ ở khu tây, vì Lý Tử Lan là bạn của cô nên ông ta có ra mặt hòa giải qua một lần. Tần Nguyễn một tay đút túi, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người này, đôi môi đỏ khẽ hé mở: “Tần Tiểu Ngũ của khu tây.”
Giọng điệu dứt khoát, mang theo bão táp nguy hiểm.
Sự nghiêm túc thận trọng trong mắt gã đàn ông cao gầy chuyển thành khinh thường, gã châm chọc nói: “Cô chính là Tần Tiểu Ngũ? Tôi còn tưởng ba đứa kia gọi viện binh gì, hóa ra là một con bé còn chưa mọc đủ lông!” Ngay khi họ vừa rời đi, bác sĩ Trần Hằng Phong thuộc đội y tế tư nhân của nhà họ Hoắc, cẩn thận bảo quản các ống máu của Tần Nguyễn.
Anh ta ôm hộp thuốc nhanh chóng rời đi, đến phòng xét nghiệm của nhà họ Hoắc, chuẩn bị tự mình tiến hành kiểm tra xét nghiệm.
Còn phần kiểm tra của Tống Tình, Trần Hằng Phong đã giao cho các thành viên khác trong đội làm. Nhưng bọn họ giống như là rất yên tâm vì có chỗ dựa vững chắc, mà không mảy may sợ hãi đối phương lấy nhiều địch ít, giống như chúng có con át chủ bài nào đó nên cũng không để tâm đến những người này.
Khi những người đó đi ra, Tần Nguyễn chú ý tới hơi thở trên người bọn họ rất kỳ quái.
Trong đôi mắt đen láy của cô lóe lên một tia sáng vàng, cô nhìn thấy rõ trên thân của nhóm người trước mắt có một màn sương đen mỏng quanh người. Có người nói to: “Nghe nói cô bây giờ là Đại tiểu thư nhà giàu, không ngờ cô còn có thể quay trở lại khu ổ chuột này.”
Tần Nguyễn nhẹ nhàng nói: “Mặc dù tôi có rất nhiều ký ức không tốt ở nơi đây, nhưng nó vẫn là nơi tôi lớn lên, là mái nhà thứ nhất của tôi.”
Tần Tiểu Ngũ, nếu khu tây đã là nhà của cô, thì cô có xử lý những tên người Nam Dương bắt nạt người quá đáng này không?!” Ví dụ như cặp thầy trò mà cô đã giết năm ngoái là người của môn phái Âm Dương bàng môn tà đạo.
Khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của Tần Nguyễn lạnh lùng, đôi môi đỏ mọng cong lên thành một nụ cười băng giá, cô lạnh giọng nói: “Nghe nói các người là thuật sĩ đến từ Nam Dương?”
Bị cô dùng một câu nói toạc ra lai lịch, sắc mặt của gã đàn ông cao gầy hơi khựng lại. Đó là sát khí âm hàn của người đã từng giết người, từng nhìn thấy máu và tiếp xúc lâu dài với thứ cực kỳ tà ác mới có thể nhiễm phải.
Tần Nguyễn gần như đoán được chỗ dựa phía sau bọn họ là cái gì.
Nam Dương có rất nhiều thuật sĩ, cũng có một đám thuật sĩ không phải danh môn chính phái, mà là loại cặn bã bàng môn tà đạo. Trong một tuầcn qua, nếu nói cô không nhớ đối phương thì không phải là sự thật, nhưng đó là nhớ chứ không phải loại muốn kia.
Tần Nguyễn tò mò về bí mật củaa Tam gia, nhưng cô không thể hiểu được.
Đợi một lúc lâu không thấy Tần Nguyễn trả lời, Hoắc Vân Tiêu cười hỏi: “Tại sao em không nói gì?” Lần trước khi cô đến đây, nơi này không có phòng bi-a, mà là một quán net với những chiếc máy lỗi thời.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, một nhóm người thân hình gầy gò, trên người mang theo hơi thở kỳ quái bước ra khỏi phòng bi-a.
Gã đàn ông cao gầy đi đầu sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn đứng ở cửa, gã trầm giọng quát: “Các người là ai?!” Tần Nguyễn lại dựa vào bên giường, ôm lấy cái gối của Tam gia, thuận miệng nói: “Hai ngày trước em nhìn thấy lễ đăng quang của Nữ hoàng nước Fuluo trên chủ đề nóng, em còn nhìn thấy chị dâu nữa.”
Lúc đó Long Vi đang đứng bên cạnh Nữ hoàng, mặc bộ quần áo của hoàng thất nước Fuluo.
Nghe thấy giọng điệu không cảm xúc của Tần Nguyễn, Hoắc Vân Tiêu cố tình hỏi: “Em không nhìn thấy anh nên thất vọng lắm hả?” Đám người Nam Dương kia ngoài miệng thì đồng ý, nhưng đêm qua lại chặn đường Lý Tử Lan, lúc ấy hai người Thẩm Nhiên và Tô Vọng cũng có mặt, ba người bọn họ bị chúng đánh đập thậm tệ.
Tần Nguyễn biết được đám bạn chơi thân từ nhỏ của mình bị người ta bắt nạt thì làm sao ngồi yên được, cô bèn ra lệnh cho Hoắc Chi chuẩn bị xe.
Hoắc Chi đứng yên lặng ở một bên, biết phu nhân muốn đi lấy lại mặt mũi thì gọi mấy ám vệ tinh anh đi cùng. Gã gắt lên: “Cô là ai?!”
Khuôn mặt Tần Nguyễn bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương: “Tai anh bị điếc? Tôi đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Tần Tiểu Ngũ, anh hỏi thử những người xung quanh xem, ở khu tây này có ai không biết tôi!”
Người xung quanh nghe thế là biết đã đến phần mình, bèn đồng loạt kêu lên: “Cô ấy là mỹ nhân rắn rết tàn nhẫn vô tình Tần Tiểu Ngũ đấy!” ...
Đoàn xe của nhà họ Hoắc hiên ngang lái xe tiến vào khu tây.
Địa điểm mà Lý Tử Lan nói với Tần Nguyễn là một phòng bi-a mới được cải tạo lại. Hơn mười chiếc xe sang trọng dừng lại ở trước cửa phòng bi-a thu hút sự chú ý của rất đông người dân xung quanh.
Trong đó có mấy người ánh mắt sáng ngời nhìn Tần Nguyễn xuống xe, họ nhận ra cô chính là mỹ nhân rắn rết Tần Tiểu Ngũ năm xưa, bọn họ nhanh chóng lui ra khỏi đám người, rẽ các hướng khác nhau rời đi.
Đối mặt với đám người quen thuộc xung quanh, trên người Tần Nguyễn toát ra khí chất lạnh lùng khốc liệt, ánh mắt cô hung ác nhìn khắp sảnh bi-a trước mặt. Sau đó Tần Nguyễn mới phát hiện, phản ứng vừa rồi của mình giống như chưa đánh đã khai.
Trong lòng nóng lên, Tần Nguyễn phàn nàn: “Không thèm nói chuyện với anh nữa, em đi ngủ đây.”
Thấy Tần Nguyễn có vẻ thực sự nổi giận, Hoắc Vân Tiêu vội vàng nói: “Anh không trêu em nữa, em đừng ngủ vội, anh nói cho em một chuyện.” Sau đó, cô làm nhiều hạng mục kiểm tra khác nhau, còn lấy vài ống máu.
Tần Nguyễn cũng không để ý lắm đến việc nhỏ này, cũng không có thời gian để phân tâm vì nó.
Cô nhận được cuộc gọi cầu cứu từ Lý Tử Lan. Tần Nguyễn cúp điện thoại, cơ thể trượt xuống lật người nằm ở trên giường, không biết vì sao trong lòng cô cảm thấy có chút vắng vẻ.
Hôm sau.
Tần Nguyễn thức dậy vào sáng sớm, Hoắc Chi thông báo với cô rằng bác sĩ Trần đã đến. “Ừm.”
Tần Nguyễn lí nhí đáp lại.
Dường như Hoắc Vân Tiêu rất hài lòng với sự thừa nhận của Tần Nguyễn, anh vui vẻ nói: “Anh đang ở Bắc Anh, mấy ngày nữa sẽ về.” Tần Nguyễn bình tĩnh nói: “A Diêu và An Kỳ đều nhớ anh.”
Hỏi một đằng trả lời một nẻo, rõ ràng Tần Nguyễn đang nói sang chuyện khác.
Hoắc Vân Tiêu không muốn để Tần Nguyễn mập mờ cho qua chuyện, anh cười hỏi: “Trong đó có cả em hả?” “Sức khỏe của em không tốt, trước đó lại gầy yếu suy dinh dưỡng. Sau khi sinh A Diêu và An Kỳ, em sụt cân quá nhanh, để bác sĩ Trần khám cho em thì anh mới yên tâm.”
Tần Nguyễn còn tưởng có chuyện gì, nghe anh nói như vậy, cô bật cười và bảo: “Em bây giờ sao có thể so với lúc mang thai được, em là tạng người ăn mãi mà không béo đấy.”
Hoắc Vân Tiêu nhẹ nhàng dụ dỗ: “Làm kiểm tra đơn giản thôi là được, Nguyễn Nguyễn nghe lời, đừng để anh lo lắng.” “Ha ha ha ha...”
Đám người phía sau gã cười phá lên, trên mặt đều lộ ra vẻ khinh thường.
Không phải là những người này không nhìn thấy đoàn xe sang trọng phía sau Tần Nguyễn, cũng không phải không nhìn thấy ám vệ của nhà họ Hoắc do Hoắc Chi dẫn đầu đang đứng phía trước xe. Nhắc đến chiến tích năm xưa của Tần Tiểu Ngũ, những người này nói ba ngày ba đêm cũng không hết.
Tần Nguyễn nhìn đám người đang nói chuyện, thấy mấy gương mặt quen thuộc, vẻ lạnh lùng trên mặt dần biến mất.
Gương mặt cô trở nên dịu dàng, trên gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười nhẹ: “Đây là nơi tôi lớn lên mà, sao thế, không chào đón tôi trở về à?” Tần Nguyễn vô thức phản bác: “Em đâu có tìm anh.”
Phản ứng của cô càng giống như chưa đánh đã khai.
Hoắc Vân Tiêu cười vui vẻ, mặc dù không nói gì, nhưng lại như đang biểu đạt điều gì đó. Giọng điệu của anh dịu dàng lại mập mờ, có chút lo lắng cưng chiều.
Tần Nguyễn làm sao có thể cự tuyệt nổi một người bình thường cao quý kiêu ngạo, sát phạt quyết đoán mà lại dùng giọng nói nhỏ nhẹ với cô như thế.
Cô gật đầu, nhưng nhớ ra là anh không nhìn thấy được, bèn lên tiếng nói: “Được rồi.” “Đúng! Lục gia cũng không làm gì được bọn chúng, cô mau đuổi bọn chúng đi đi, địa bàn của chúng ta không đến lượt chúng làm mưa làm gió.”
“Đúng thế đúng thế, mấy hôm trước có một tên đàn em của Lục gia bị chúng ném xuống dưới biển, hôm qua xác mới nổi lên đấy!”
“Sòng bạc của tôi cũng bị thiệt hại, đám người này chơi bạc thua không nhận nợ lại còn đánh tôi nữa!” Những người đứng xung quanh thoắt cái đã biến nơi này thành hiện trường cáo trạng.
Hết người này đến người khác tố khổ, bọn họ đã cảm thấy bất mãn với đám người Nam Dương này từ lâu.
Tần Nguyễn cảm thấy bất đắc dĩ với biến cố này, nghĩ đến Lý Tử Lan vẫn còn ở bên trong, cô thì thầm vài câu với Hoắc Chi đang đi đến bên cạnh mình.
Trong mắt Hoắc Chi hiện lên vẻ kinh ngạc, cô ta lập tức gật đầu.