Vu Phạm đi 1tới trước mặt Tần Nguyễn, dùng giọng điệu quen thuộc nói: “Hoắc phu nhân, mặc dù sư đệ tôi trông cũng khá đẹp trai đấy, như2ng cô là phụ nữ đã có chồng rồi, tuyệt đối đừng bị vẻ ngoài của nó lừa gạt.” Tần Nguyễn suy nghĩ rồi hỏi: “Mấy ngày tới hai người có dự định gì không?”
Vu Phạm: “Lần này chúng tôi đến thủ đô còn phải đi thăm những môn phái khác, hôm nay gần như có thể làm xong.” Hoắc Dịch Dung tức đến bật cười, không ngờ Tần Nguyễn lại coi trọng Tống Tình đến thế.
Anh ta chuyển sang chính sách nhẹ nhàng hơn: “Em dâu, chúng ta mới là người một nhà, em thật sự muốn vì một người râu ria mà uy hiếp anh sao?” Hoắc Kỳ đứng ở bên cạnh, sắc mặt phờ phạc, nhìn hai sư tỷ và sư đệ cà khịa lẫn nhau, trên mặt thoáng hiện lên nụ cười.
Tần Nguyễn nhìn Hoắc Kỳ rồi hỏi thăm: “Đoàn tiểu thư sao rồi?” Cô cầm lấy chiếc điện thoại, thuần thục vuốt màn hình kết nối cuộc gọi.
Tần Nguyễn không nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, cũng không biết đó là cuộc gọi từ tận nước ngoài. Người đàn ông trung niên thở phào sau khi sống sót sau tai nạn, cúi người nhặt tài liệu vương vãi trên mặt đất.
Hoắc Dịch Dung cầm một tài liệu khác trên bàn, đưa cho Hoắc Kỳ đang ngồi bên cạnh: “Trước khi đi, em ba đã sắp xếp chức vụ cho cậu trong công ty, là giám đốc của Tập đoàn HEA. Xuất phát điểm rất cao, nhưng anh muốn xem năng lực của cậu có đủ để đảm nhiệm công tác này hay không. Đây là đơn hàng mới nhất của công ty, cậu trước tiên hãy sắp xếp đi, có chỗ nào không hiểu có thể hỏi trợ lý của anh.” Lần đầu tiên gặp Tống Tình, Tần Nguyễn đã cảm thấy khí chất của đối phương không phù hợp, cô ta không nên là một người hèn mọn.
Đôi mắt đen của Hoắc Dịch Dung lạnh như băng, để lộ một tia âm trầm, anh ta lạnh lùng nói: “Cô ta dám tính kế sau lưng anh, cho dù em có bênh vực thì cô ta cũng không thể thoát khỏi sự trừng phạt của khu hình phạt.” “Không có gì.”
Tần Nguyễn đánh giá chú chó con trẻ tuổi đẹp trai, sáng sủa và dễ thương trước mắt, cô nhận thấy có thể mình đã sai. Đôi mắt của cô nhìn đi nhìn lại giữa Vu Phạm và người thiếu niên.
Cơ thể của thiếu n2iên được bao phủ bởi một lớp sát khí màu đen, giống với Vu Phạm, không phải âm sát mà là một luồng khí giống như linh lực. 0Hoắc Kỳ ôm tài liệu rời đi, cậu ta khẽ gật đầu khi đi ngang qua Tần Nguyễn.
Trong phòng khách rộng lớn rất nhanh chỉ còn lại Hoắc Dịch Dung, Tần Nguyễn và vài ám vệ canh giữ xung quanh. Dưới ánh mắt chăm chú của hai người, Tần Nguyễn khẽ lắc đầu nói với Vu Phạm: “Tôi không chắc có thể làm được không, năng lượng trên người sư đệ của cô gấp mấy lần cô, hơn nữa nó đã đạt đủ điều kiện để bùng nổ.”
Trong mắt Vu Phạm hiện lên tia sáng, cô ấy không thất vọng vì lời nói khiêm tốn của Tần Nguyễn, ngược lại tràn đầy chờ mong, nói: “Thử một lần cũng được, cậu ấy là Pháp sư trời sinh, tuổi còn trẻ như vậy thì không nên chết như thế này.” Hoắc Kỳ không muốn nhắc nhiều đến Nhạc Điềm, cậu ta hỏi Tần Nguyễn: “Anh họ hai có nhà không ạ?”
Thấy Vu Phạm và sư đệ vẫn đang tranh cãi, Tần Nguyễn chỉ vào phòng khách và nói với Hoắc Kỳ: “Anh ấy đang ở trong đó bàn chuyện của công ty, cậu vào trước đi.” Tần Nguyễn ung dung ngồi đối diện, bình tĩnh nói: “Cô ấy đang ở chỗ em, đã hôn mê một ngày, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh.”
Trong lời nói của Tần Nguyễn toát lên sự lo lắng đối với Tống Tình. Tần Nguyễn đang nhắm mắt dựa vào đầu giường thì chuông điện thoại reo lên.
Cô không mở mắt ra, ngón tay thon dài mò mẫm trên giường. Vu Phạm cười ngượng ngùng nói: “Hoắc phu nhân, hôm nay tôi dẫn Diễm Hiên tới đây là vì muốn nhờ cô một việc.”
Tần Nguyễn mỉm cười, trên mặt lộ ra biểu cảm đùa giỡn: “Cô nói đi.” Trong đôi mắt trầm tĩnh của Tần Nguyễn hiện lên một ánh sáng mờ, cô hỏi: “Anh Dung hi vọng chuyện này có kết quả thế nào?”
Câu hỏi khó này khiến Hoắc Dịch Dung rơi vào yên lặng một lúc lâu. Tần Nguyễn vươn ngón trỏ rồi đung đưa trước mặt anh ta: “Không phải uy hiếp, Tống Tình rất hợp ý em, anh Dung nể mặt em được không?”
Lời cầu khẩn lơ đãng này của Tần Nguyễn khiến Hoắc Dịch Dung hiểu ngay. “Chưa chắc đâu, anh Dung có còn nhớ anh vẫn nợ em một lần không?”
Vẻ tự tin của Tần Nguyễn khiến Hoắc Dịch Dung kinh ngạc: “Cái gì cơ?” Cô út nhà họ Hoắc nói rằng, để Kiều Hi đi theo học hỏi nhiều hơn từ Tam gia và Hoắc Dịch Dung.
Tối hôm đó, sau khi dỗ Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đi ngủ, Tần Nguyễn lê cơ thể mệt mỏi trở về phòng ngủ. “Vậy để tối nay đi, hai người có thể báo trước một tiếng để tôi sắp xếp thời gian.”
“Được, cảm ơn Hoắc phu nhân.” Tần Nguyễn lạnh lùng nhìn anh ta: “Bây giờ khu hình phạt do em quản lý.”
Ý nghĩa ẩn của câu nói này là, có phải hai chuyện khác nhau hay không là do cô quyết định. Trong phòng khách, Hoắc Dịch Dung đang nổi giận trước đại diện các phòng ban của công ty.
Anh ta ném tài liệu trong tay vào người người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt mình: “Sai lầm cấp thấp như vậy mà cũng mắc phải, tôi thấy anh không muốn ở lại công ty nữa rồi!” Tần Nguyễn mấp máy môi: “A lô?”
Giọng cô khàn khàn, như thể vừa ngủ thiếp đi thì bị ai đó đánh thức. Vu Phạm tỏ vẻ tùy ý, xua tay nói: “Không sao, không sao, cho dù thành công hay không thì phái Trường Sinh cũng cảm ơn sự giúp đỡ của cô.”
Vu Phạm vừa nói vừa kéo Nguy Diễm Hiên tới, nghiêm giọng nói với tư thế đàn chị: “Mau cảm ơn Hoắc phu nhân đi.” Một tuần này có rất nhiều chuyện xảy ra, hai ngày trước Hoắc Vân Vân đã trở về Ý.
Hoắc Vân Vân nhận thấy sau lần ở lại trong nước một thời gian vào năm ngoái, tính tình của Kiều Hi đã được kiềm chế hơn trước rất nhiều, nên lần này Kiều Hi lại bị bỏ lại. Cho đến tận lúc rời đi, anh ta vẫn chưa cho Tần Nguyễn câu trả lời.
Đêm đó, Vu Phạm và Nguy Diễm Hiên đã đồng ý sẽ đến nhưng cuối cùng lại không thấy đâu. “Không có gì.”
Sau khi Tần Nguyễn đồng ý, Vu Phạm và Nguy Diễm Hiên lập tức rời đi. Hơi thở do thiếu niên vô ý phóng ra rõ ràng là một con chó sói nhỏ, khi đối phương nhìn Vu Phạm, trong mắt toàn là sự ham muốn chiếm hữu, toàn thân tràn ngập cảm giác áp bách.
Vu Phạm hỏi: “Mỗi khi màn đêm buông xuống, sư đệ của tôi đều phải chịu đau đớn về thể xác, Hoắc phu nhân sẽ bắt đầu khi cậu ấy lên cơn hay là một lúc nào khác tuỳ theo lịch trình của cô?” “Vâng.”
Hoắc Kỳ dùng hai tay nhận hồ sơ và mở ra, cẩn thận xem xét. Nụ cười trên mặt Hoắc Kỳ càng hiện lên rõ hơn, cậu ta nhẹ giọng nói: “Nhạc Điềm rất ngoan, mọi người trong nhà em cũng rất thích con bé, em tìm bảo mẫu chăm sóc cho con bé, ngày nào cũng hết ăn thì lại ngủ.”
Tần Nguyễn gật đầu: “Vậy thì tốt.” “Vậy ý của em là dùng anh để đổi lấy cô ta à?”
Tần Nguyễn cười lắc đầu: “Lúc Tam gia phụ trách khu hình phạt, anh ấy luôn công bằng chính trực, em không thể để những trưởng lão kia nói xấu, nhưng em có thể nhường anh.” Hình ảnh Tần Nguyễn vung roi đầy tàn nhẫn hiện lên trong đầu Hoắc Dịch Dung, toàn thân anh ta cảm thấy không được tự nhiên.
Hoắc Dịch Dung nói: “Đó là hai chuyện khác nhau.” Nghe thấy lời nói của Vu Phạm, thiếu n7iên giơ tay kéo chặt chiếc mũ trên đầu, che đi gương mặt vô cùng nổi bật.
Trong mắt Tần Nguyễn lộ vẻ ngạc nhiên: “Đ7ây là sư đệ của cô à?” Tuy nhiên, sát khí trên người thiếu niên còn dày đặc hơn cả Vu Phạm, thậm chí còn mạnh hơn cả ma quỷ.
Vu Phạm tỏ vẻ ghét bỏ, nói: “Đây là Nguy Diễm Hiên, sư đệ của tôi, cậu ta chưa đến mười chín, là một đứa trẻ nhỏ hơn tôi sáu tuổi.” “Em đang ngủ à?”
Giọng nói dịu dàng mang theo ý cười truyền đến tai Tần Nguyễn. Cơn tức giận của Hoắc Dịch Dung biến mất, anh ta thả lỏng người dựa vào ghế sô pha, ngước mắt nhìn Tần Nguyễn rồi cười hỏi: “Em dâu, nghe nói Tống Tình đang ở chỗ em?”
Đôi mắt của Hoắc Dịch Dung hếch lên, trông vừa tà ác vừa lạnh lùng, khiến người khác có cảm thấy rất khó gần. Hoắc Dịch Dung khẽ cau mày, hỏi: “Em thích cô gái đó đến thế cơ à?”
Trong ấn tượng của Hoắc Dịch Dung, Tần Nguyễn đã hơn một lần giữ gìn Tống Tình, cô đối xử với cô ta rất khác. Hoắc Dịch Dung sờ cằm, vẻ mặt trầm ngâm: “Anh sẽ suy nghĩ.”
“Không sao, em thấy anh Dung đang hồi phục rất tốt, em nghĩ sau khi ông nội xong việc, chắc sẽ nhắc đến chuyện trừng phạt này thôi.” Bọn họ bị môn phái giao cho nhiệm vụ đột xuất, và phải mất một thời gian mới có thể hoàn thành.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua một tuần. Thiếu niên khẽ cắn môi, xìu xuống nói: “Sư tỷ rõ ràng có thành kiến với tôi.”
Vu Phạm khoanh tay, kháy khỉa: “Tôi đâu dám, cậu là đệ tử mà sư phụ tự hào nhất…” Hoắc Kỳ đi ngang qua Tần Nguyễn rồi bước vào hành lang phía sau lưng.
Hoắc Kỳ vừa đi, Vu Phạm và Nguy Diễm Hiên lập tức dừng lại, hai đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn. Dưới ánh mắt khó hiểu của Hoắc Dịch Dung, Tần Nguyễn thong thả nói: “Anh vẫn còn nợ một trận đòn ở khu hình phạt.”
Hoắc Dịch Dung tái mặt khi nghe câu đó. Vu Phạm cười khẩy: “Tôi nói sự thật thôi mà, cậu có một bộ mặt lừa tình thế này, nếu tôi không nhắc đến tuổi của cậu, có lẽ những người phụ nữ chỉ quan tâm đến khuôn mặt sẽ bị cậu làm hại mất.”
Dù sao cậu ta còn nhỏ như vậy, nếu những người phụ nữ đó thật sự muốn ra tay, bọn họ cũng phải xem có vượt qua được khảo nghiệm tâm lý của mình hay không. Nhìn thấy Tần Nguyễn đi vào, vẻ mặt tức giận của Hoắc Dịch Dung biến mất, anh ta phất tay với đám người: “Tất cả biến đi, trước đêm nay nếu tôi không có được câu trả lời thoả đáng thì các người cứ liệu hồn!”
Khi mọi người rời đi, Hoắc Kỳ cũng đứng dậy: “Anh hai, em vẫn chưa hiểu rõ lắm về công ty, em qua đó làm quen trước.” Tần Nguyễn biết Hoắc Kỳ đến thủ đô lần này để làm việc trong Tập đoàn HEA.
Công việc của công ty năm nay vô cùng nhiều, Hoắc Dịch Dung thật sự cần người nhà giúp đỡ. Tài liệu vương vãi khắp nơi, tất cả mọi người theo bản năng căng thẳng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Người đàn ông trung niên bị trách cứ cúi người, không dám giải thích mà chỉ run sợ nhận lỗi: “Nhị gia, xin hãy bớt giận.” Hoắc Dịch Dung đương nhiên biết Tần Nguyễn có ý gì, cô sợ anh ta đổi ý.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Dịch Dung hiện lên một tia lạnh lùng, anh ta lạnh giọng nói: “Tuy anh sợ đau, nhưng càng không thích bị lừa gạt, chuyện của Tống Tình sẽ phụ thuộc vào kết quả kiểm tra của bác sĩ Trần sau một tuần nữa.” Tần Nguyễn vắt tréo chân, cái chân ở trên khẽ đung đưa, trông cô có vẻ khá vui.
Tay của Tần Nguyễn rảnh rỗi nghịch vài cái tua trên thành ghế sô pha, cô nói: “Em thích khí chất và tính cách của cô ấy.” Khóe môi Nguy Diễm Hiên thoáng hiện lên một nụ cười xấu xa.
Nguy Diễm Hiên đứng trước mặt Tần Nguyễn, lộ ra nụ cười ngoan ngoãn tươi rói: “Cảm ơn Hoắc phu nhân đã cứu giúp.” Vu Phạm kéo ống tay áo của Nguy Diễm Hiên, đi đến trước mặt Tần Nguyễn rồi nói thẳng vào vấn đề: “Pháp lực của sư đệ tôi tăng lên rất mạnh, nó sắp mất kiểm soát rồi. Sư phụ tôi cũng không có cách nào áp chế, cô xem có thể đè pháp lực của cậu ấy xuống được không? Nếu cứ tiếp tục tăng mạnh thế này, rất có khả năng Nguy Diễm Hiên sẽ nổ tung mà chết.”
Tần Nguyễn rũ mắt xuống, đánh giá thiếu niên đứng trước mặt. “Sư tỷ.” Thiếu niên ngẩng đầu lộ ra một đôi mắt trong suốt, cậu ta dài giọng than thở: “Đừng lần nào cũng lôi tuổi của tôi ra được không?”
Nỗi bất bình vô tình bộc lộ trong lời nói của chàng trai trẻ khiến người khác phải thương cảm. Hoắc Dịch Dung gật đầu: “Được, anh sẽ sai người đưa cậu đi.”
“Cảm ơn anh hai.” Hoắc Kỳ gật đầu, nhìn về phía Vu Phạm và Nguy Diễm Hiên rồi nói với Tần Nguyễn: “Vu Phạm đến tìm chị, sư đệ của cô ấy không đơn giản, tên nhóc này có địch ý rất lớn với em, chị nên cẩn thận hơn khi tiếp xúc với cậu ta.”
Tần Nguyễn gật đầu: “Tôi biết rồi, cậu đi vào đi.” Hoắc Dịch Dung tràn đầy bực tức, vẻ mặt âm trầm, anh ta lạnh giọng nói: “Tôi cho anh nửa ngày để sửa lại hồ sơ, nếu còn xuất hiện bất kỳ sai lầm nào nữa thì trực tiếp cút đi!”
Mồ hôi từ trên trán người đàn ông trung niên nhỏ xuống, anh ta không dám lấy tay lau, run giọng nói: “Cảm ơn Nhị gia đã nương tay.” Hoắc Tam gia đã rời thủ đô được một tuần, có lẽ do quá bận rộn, nên đây là cuộc gọi đầu tiên mà Tần Nguyễn nhận được sau khi anh vắng nhà lâu như vậy.