Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1023: Mới thế mà đã sợ rồi? tôi còn chưa làm gì anh đâu đấy



Nhìn tư thế uy hiếp của Tần Nguyễn, tên đứng phía sau gã đàn ông cao gầy tiến lên nhắc nhở: “A Dũng, chúng ta có nên báo cho sư phụ biết khôkng?”

Gã cao gầy tên A Dũng lạnh lùng nói: “Sư phụ đang bế quan, lúc này không thể quấy rầy ông ấy.” “Ô!”

A Dũng bị trúng roi, máu chảy ra từ cái miệng bị vỡ ra, rất nhanh mặt đất dưới chân gã đã hình thành một vũng máu nhỏ.
Đôi mắt xấu xa nham hiểm của gã nhìn Tần Nguyễn, hai tay nhanh chóng bấm quyết, miệng lẩm bẩm.

Ngay sau đó, một đám sương mù màu đen tuôn ra từ cơ thể gã, sát khí ngưng kết lại thành hình dạng dã thú, hóa ra là một con yêu báo.
Tôi để hắn lại cho bọn Tử Lan trút giận.”

Tần Nguyễn đưa cục gạch cho Hoắc Chi, sau đó cô đi đến chỗ A Dũng, kéo cổ áo của gã rồi lôi vào bên trong phòng bi-a.
So sánh với thực lực của Từ chân nhân và đạo trưởng Ô, thì đám cặn bã trước mắt này kém xa.

Tần Nguyễn vung roi lên quật vào bọn chúng này, phát ra tiếng xèo xèo, giống như tiếng đồ ăn trong chảo dầu nóng vậy.
Nhưng ít nhất, vẻ ngoài của con yêu báo này không làm mắt bị ô nhiễm như con rắn mặt người của đạo trưởng Ô.

A Dũng bỏ ra yêu thú bản thể và nghĩ rằng mình sắp chiến thắng đến nơi, trong mắt gã hiện lên sự đắc ý, ánh mắt tham lam dán chặt vào khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn.
Sắc mặt vốn lạnh lẽo của cô càng thêm âm trầm, cô hỏi: “Các người là người của môn phái Âm Dương!”

Giọng khẳng định, lộ ra sát khí.
Tần Nguyễn bước từng bước một đi tới gần đối phương: “Sợ à? Đừng sợ, tôi còn chưa làm gì anh mà.”

Giọng nói của cô nhẹ nhàng êm dịu, nhưng mọi người có thể nhìn thấy sát khí trong mắt cô.
Cửa không khóa, cô ta đẩy nhẹ là mở ra.

Nhưng, một giây sau, một đòn tấn công từ trong phòng lao thẳng đến mặt của Hoắc Chi.
Hoắc Chi đứng bên cạnh chỉ tay vào cánh cửa gỗ trong góc: “Phu nhân, ở đó có một cánh cửa.”

Tần Nguyễn tiện tay vứt A Dũng xuống đất, chân đạp lên lưng gã để phòng ngừa gã trốn thoát.
Cô nhận cục gạch từ trong tay Hoắc Chi, ra lệnh: “Cô đi xem thử đi.”

Hoắc Chi gật đầu, bước nhanh đến cánh cửa gỗ.
Cây roi vàng đột nhiên xuất hiện trong tay cô, thân roi chứa đầy lực Minh Thần vung về phía đám người A Dũng.

Nếu như trước đó, những người này còn biết che giấu sát khí trên người, thì bây giờ lại như chỉ sợ người khác không biết thân phận thuật sĩ của mình, từng người bị sát khí nồng đậm bao phủ toàn thân.
Khi Tần Nguyễan đến gần đám người này, đột nhiên cô phát hiện trên người của chúng tỏa ra thứ hơi thở rất quen thuộc.

Giống hệt với hai thầy trò bị cô tiêu diệt năm ngoái.
Tần Nguyễn liếc cô ta một cái, cười nói: “Cô cho rằng tôi định làm gì hả?”

Hoắc Chi mở to mắt, hỏi: “Không phải phu nhân muốn dạy cho người này một bài học sao?”
Quả cầu lửa nhỏ nhẹ nhàng bắn ra, chạm vào người con yêu báo toàn thân đầy mùi máu tanh.

Ngay lập tức, con quái vật có kích thước to bằng một người trưởng thành biến thành tro và rơi lả tả xuống đất.
Lần này bọn chúng đến tchủ đô là vì có nhiệm vụ, không tiện làm lộ thân phận.

Vả lại, A Dũng thấy giết gà thì cần gì đến dao mổ trâu.
Có một ít tro tàn không kịp rơi xuống đã bị gió thổi bay khắp các ngóc ngách trong con phố này, cho đến khi chúng hoàn toàn biến mất giữa đất trời.

A Dũng nhìn thấy con yêu báo mà mình tỉ mỉ tinh luyện và nuôi dưỡng bằng vô số máu tươi, xác chết cứ như vậy bị tiêu diệt thì trong mắt toát ra vẻ đau xót.
Những người dám làm nhục cô như vậy, mộ đều đã xanh cỏ hết cả rồi.

Đám người này quả nhiên không biết chữ “chết” viết như thế nào!
Hai chân gã mềm như sợi bún, quỳ trên mặt đất.

Tần Nguyễn theo bản năng tránh người sang một bên, tàn nhẫn giễu cợt: “Lúc này cầu xin tha thứ? Muộn rồi!”
Gã che phần miệng và khuôn mặt bị đánh rớt, dùng ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, vẫn còn không biết sợ mà dọa dẫm: “Giết, báo… Sẽ, giết mày!”

“Muốn giết tôi?”
Trước đây Tam gia bị những người này tính kế, bây giờ bọn chúng còn dám đụng vào Tử Lan, Tô Vọng và Thẩm Nhiên, vậy thì chúng phải sẵn sàng gánh chịu hậu quả.

A Dũng thấy cảnh này là sợ đến mức suýt tè cả ra quần.
Hai tay Hoắc Chi ôm cục gạch bẩn thỉu, cúi đầu nhìn vết máu trên mặt đất, không hiểu phu nhân đang định làm gì.

Cô ta nhấc chân bước qua vết máu, đi nhanh vào trong phòng bi-a.
Một tiếng gầm đinh tai nhức óc, kèm theo mùi máu tươi đập vào mặt.

Mặt Tần Nguyễn lộ ra vẻ chán ghét, cô hơi nín thở.
A Dũng cho rằng cô sợ, trên mặt gã nở nụ cười nham hiểm, gã ngạo nghễ nói: “Nếu biết rồi, cô còn dám đắc tội với chúng tôi!”

Sắc mặt Tần Nguyễn chậm rãi trầm xuống, ánh sáng bên trong đôi mắt thâm thúy càng thêm đáng sợ.
“Bọn chúng làm nhiều việc ác, dùng tà thuật hại người, tội đáng chết vạn lần!”

A Dũng tức giận đến mức toàn thân phát run, gã giơ một tay lên, tức giận nói: “Lần này sư phụ dẫn chúng ta ra ngoài chính là để báo thù cho thầy trò Từ chân nhân, lên hết cho tao, giết con ả này!”
Tần Nguyễn cũng không quay đầu lại, từ ngón tay mảnh khảnh ngưng tụ ra một quả cầu lửa màu xanh đậm, ném về hướng phát ra âm thanh.

Những nơi lửa Địa Ngục đi qua, không còn một ngọn cỏ nào.
Những tiếng kêu thảm thiết cũng vang lên theo.

A Dũng kịp thời né tránh nên không bị roi vàng chứa đầy lực Minh Thần quất trúng.
Mặt mũi đầy vẻ mỉa mai, cô ngạo nghễ nói: “Chẳng qua chỉ là một lũ côn đồ mà thôi, các người bắt nạt người của tôi, lại còn xuất thân từ môn phái Âm Dương bàng môn tà đạo. Vậy thì hôm nay tôi đưa các người cùng xuống Địa Ngục với Từ chân nhân và đạo trưởng Ô đi!”

Cô không hề sợ bại lộ thân phận, có khi còn sợ những người này không biết chính là mình đã ra tay giết cặp thầy trò tà đạo kia.
Con ngươi trong mắt gã đột nhiên co rút lại, giọng gã run rẩy, nói: “Chính cô đã giết Từ chân nhân và Ô sư huynh?”

Ánh mắt Tần Nguyễn u ám, khí tràng quanh người trở nên sắc bén, cảm giác áp bách tràn ra.
Tần Nguyễn làm sao có thể bỏ qua bọn chúng, cây roi vàng rời khỏi tay cô, lực Minh Thần trên thân roi dùng tốc độ cực nhanh trói bọn chúng lại.

Thấy cây roi vàng uy hiếp mình đã biến mất, con yêu báo cong người, há cái miệng đầy máu lao về phía Tần Nguyễn.
Gã giơ tay che cái miệng và khuôn mặt bị đánh vỡ của mình, miệng rú lên đau đớn.

Yêu báo căn bản không để ý đến sự an nguy của chủ nhân, tứ chi của nó nằm rạp trên mặt đất, sẵn sàng tấn công Tần Nguyễn bất cứ lúc nào.
Hành vi hung tàn thô bạo như vậy đã dọa được A Dũng, lần này gã thật sự sợ hãi.

Bất chấp máu chảy khắp người và vết thương trên mặt, gã loạng choạng lùi lại.
Gã đệ tử lên tiếng kia cũng hóa thành tro tàn bị gió thổi bay, đi theo những sư huynh đệ kia của hắn.

Cô chẳng quan tâm cái gì mà đại sư Từ Ân nay Ân Từ, chỉ dựa vào mấy chữ môn phái Âm Dương thôi, thì đã là kẻ thù không đội trời chung với cô rồi.
Cô cúi người nhặt một cục gạch dưới đất lên, ước lượng trong tay, trên mặt lộ ra biểu cảm hài lòng.

Sau khi đám người Hoắc Chi đuổi những người xung quanh đi, cô ta ra lệnh cho thuộc hạ của mình canh gác mọi lối ra vào của con phố này để đảm bảo không có ai lui tới, lúc này cô ta mới quay người đi bộ trở lại phòng bi-a.
“Cả em nữa, cô nàng này có cái eo nhỏ như thế kia, làm người ta nhìn thấy mà ngứa ruột ngứa gan!”

Trong đó có một gã đệ tử nhìn thẳng vào eo Tần Nguyễn bằng ánh mắt thèm muốn.
Hai mắt yêu báo đỏ tươi, hung ác nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, nó nhe nanh gầm lên.

“Gào!”
Những đệ tử khác thấy vậy thì đều lộ ra vẻ sợ hãi.

Bọn chúng liếc nhìn nhau rồi co cẳng chạy trốn.
Bây giờ chính bọn chúng tự đưa tới cửa, sao có thể buông tha được!

Gã đàn ông cao gầy tên A Dũng nghe Tần Nguyễn nói thế thì không kìm nén được mà lộ sát khí màu đen ra ngoài.
Không có roi vàng trong tay, Tần Nguyễn còn có lửa Địa Ngục.

Khi con yêu báo chuẩn bị tiếp cận, cô nhanh chóng giơ hai tay lên, một ngọn lửa Địa Ngục màu xanh đậm xuất hiện trong lòng bàn tay.
Khi quay lại, cô ta nhìn thấy Tần Nguyễn đang cầm một cục gạch trong tay, vô cùng tức giận và đằng đằng sát khí đi về phía A Dũng đang quỳ trên mặt đất.

Hoắc Chi lập tức tiến lên, cung kính khuyên nhủ: “Phu nhân, loại chuyện này sao có thể để cô tự tay làm được ạ, xin cứ giao cho tôi.”
Lúc này, một gã đệ tử bị roi vàng đánh vào người lúc đầu, tê liệt ngã xuống đất, cảnh cáo Tần Nguyễn: “A Dũng là đệ tử của đại sư Từ Ân, cô dám làm anh ấy bị thương, đại sư Từ Ân sẽ không bỏ qua cho cô!”

“Ồn ào!”
Tần Nguyễn cười lạnh một tiếng, đưa tay điều khiển một tên đệ tử môn phái Âm Dương bị roi vàng trói chặt bay đến trước mắt.

Dưới ánh mắt giận dữ của A Dũng, cô khẽ rung bàn tay đang cầm roi vàng, và tên đệ tử kia cũng bị biến thành tro bụi.
Trong phòng bi-a đầy khói, bên trong không có khách hàng, bàn ghế lộn xộn, máy chơi game trong góc còn đang phát ra tiếng nhạc.

Đôi mắt hồ ly xinh đẹp của Tần Nguyễn quét qua căn phòng, nhưng không thấy ba người Lý Tử Lan.
Đám người phía sau nghe thấy vậy đều tỏa ra sát khí màu đen, rồi ùa lên.

Lúc bọn chúng xông lên, Hoắc Chi đã dẫn theo ám vệ đi xua đuổi đám đông đang vây xem.
A Dũng còn muốn mở miệng tiếp tục làm nhục cô, thì một giây sau roi vàng trong tay Tần Nguyễn đã vung lên, hung hăng quất vào mặt gã.

Một nửa khuôn mặt, bao gồm cả miệng, bị xé toạc và máu phun ra ngay tại chỗ.
Thái độ của bọn họ khá hung hăng, nhưng lại không hề ra tay đánh người.

Cũng tại lúc này, Tần Nguyễn ra tay.
Gã rất ngông nghênh, miệng nói ra những lời không sạch sẽ: “Tôi trông dáng dấp cô em không tệ, đợi sau khi tôi nếm qua mùi vị rồi sẽ đưa cô em đi gặp sư phụ tôi, để ông ấy tự mình luyện hóa cô em thành con rối, sau đó để cô em hầu hạ tất cả các đệ tử của môn phái Âm Dương, coi như cũng giữ lại được mạng cho cô em đấy!”

Những đệ tử môn phái Âm Dương không bị roi vàng quất trúng, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa: “Sư huynh, bọn em cũng muốn có phần!”
Thân thủ của Hoắc Chi cũng không phải loại mèo ba chân, phát giác được nguy hiểm, cô ta lập tức giơ cánh tay lên làm tư thế phòng ngự, rồi nhấc chân đá vào trong phòng.

“Hoắc Chi, nương chân!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.