Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1020: Hoắc nhị gia



Nhà họ Hoắc.

Tống Tình được đưa tới căn biệt thự của Hoắc Dịch Dung, sau khi bị sét đánh, trí nhớ của cô ta bị rối loạn, nhưkng Tống Tình vẫn có cảm giác quen thuộc từ sâu trong xương tủy với hoàn cảnh nơi này.

Hai loại ký ức trong đầu va chạm lẫn cnhau, ký ức hỗn loạn kích thích khiến khuôn mặt cô ta vặn vẹo dữ tợn. Trong thời gian ngắn, những ám vệ đều bị Tống Tình đánh nằm lăn ra đất.

Hoắc Dịch Dung ngồi trên ghế sô pha nhìn thấy cảnh này, sắc mặt trầm như nước, ánh sáng nguy hiểm trong mắt anh ta càng thêm đáng sợ.

Hoắc Dịch Dung đứng dậy bước tới gần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tống Tình!”
Bây giờ anh ta đã có thể chạy như bay, không cần phải ngồi xe lăn như một người tàn tật nữa.

Hai tay của Tống Tình dùng sức nắm tóc, ảnh hưởng của những ký ức trong đầu khiến đầu cô ta đau như búa bổ, Tống Tình không hề phát hiện có người đang đứng trên lầu, nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén và âm trầm.

Sắc mặt Hoắc Dịch Dung như bị mây đen bao phủ, đáy mắt lóe lên tia sáng khiếp người, anh ta bước từng bước vững chãi đi xuống cầu thang.
Bây giờ Tống Tình không còn ký ức, cô ta chỉ biết tự bảo vệ mình.

Đối mặt với sự tấn công của những ám vệ khác, Tống Tình lập tức thả Hoắc Dịch Dung ra rồi quay sang chiến đấu với họ.

Vũ lực của Tống Tình rất mạnh, các ám vệ đều biết điều đó, ngay cả Hoắc Chi cũng không phải đối thủ của cô ta, chứ đừng nói gì đến vài ám vệ trong đại sảnh.
Tống Tình dường như thật sự không biết anh ta.

Ánh mắt của đối phương không còn nhìn anh ta như nhìn một vị thần như trước đây, đôi mắt trong veo tràn đầy tự tin và tự do, cùng với sự hoang dã phóng khoáng.

Khí chất của đối phương cũng thay đổi, sự tự do bị kìm nén bấy lâu nay của Tống Tình đã bộc phát một cách thoải mái.
Đêm đó, Tần Nguyễn được Tần Cảnh Sầm và Tần Muội đã băng bó vết thương đưa về nhà họ Hoắc.

Vừa bước vào biệt thự riêng, ám vệ của khu hình phạt đã tới báo cáo và nói với cô rằng Nhị gia cho nhốt Tống Tình vào khu hình phạt.

Tần Nguyễn không ngờ Tống Tình bị bắt về nhanh như vậy, trên mặt cô lộ vẻ kỳ quái.
Những ám vệ khác đang đứng trong phòng khách đều cúi đầu khi nhìn thấy bóng dáng của anh ta.

Chỉ có Tống Tình đang đắm chìm trong thế giới của mình, cô ta cúi đầu nhìn chằm chằm tấm thảm dưới chân, trong mắt lộ ra vẻ mê mang.

Đột nhiên, một bóng đen bao phủ tầm mắt cô ta.
“Vâng, Nhị gia!”

Ám vệ nhanh chóng từ dưới đất đứng dậy, kéo Tống Tình đang ngất xỉu ra cửa.

“Khoan đã!”
Trong những ký ức đó, Tống Tình không hiểu sao mình laại nằm trên vai một người đàn ông xa lạ, cô ta khóc vì những cơn đau ập tới.

Tiếp đó là cảnh cô ta hiên ngang leo núi trong đêm để tìm kiếm Thần Quân, trên đường đi miệng còn chửi rủa.

“Để lại tờ giấy làm gì, trở về, trở về cái rắm ấy!”
Tống Tình vô thức ngước mắt lên, đập vào mắt cô ta là khuôn mặt u ám của Hoắc Dịch Dung.

Tống Tình chớp mắt, nhìn Hoắc Dịch Dung bằng ánh mắt của một người xa lạ.

Hoắc Dịch Dung cau mày, trong mắt lóe ra tia sáng lạnh như băng: “Tống Tình?”
Tần Nguyễn lấy điện thoại di động từ trong túi chiếc áo khoác đã cởi ra, ném quần áo lên ghế sô pha rồi hỏi: “Nhị gia có nói sẽ xử lý Tống Tình thế nào không?”

Ám vệ cung kính thưa: “Nhị gia nói chờ một tuần nữa, sau khi bác sĩ Trần khám cho cô ấy thì sẽ quyết định có xử lý hay không.”

Tần Nguyễn vừa nghe thì biết nỗi băn khoăn của Hoắc Dịch Dung.
Tần Nguyễn nói xong bèn đi lên lầu.

Vào buổi đêm, Tần Nguyễn không nhìn thấy Tống Tình.

Cô cũng không nhận được cuộc gọi báo bình an từ Hoắc Tam gia, theo tính toán thì thời gian này hẳn là anh đã tới nước Fuluo rồi.
“Khi nào cơ thể khỏe lại thì sẽ trở về” cái rắm ấy, Hoắc Dịch Dung thấy Tống Tình rõ ràng là muốn rời khỏi nhà họ Hoắc!

Hoắc Dịch Dung đưa tay lên lau những giọt nước mắt mà Tống Tình đã nhỏ lên mặt mình, sau đó ghét bỏ vẩy tay.

Bảy ngày sau, chỉ cần xác nhận Tống Tình không có thai, Hoắc Dịch Dung nhất định phải để đối phương lột một lớp da.
Thật không may, Tống Tình không thể làm bất cứ điều gì, cơ thể cô ta mềm nhũn ngã xuống.

Hoắc Dịch Dung nhìn Tống Tình ngã xuống đất nhưng không hề đỡ cô ta.

Anh ta âm trầm liếc nhìn ám vệ đang nằm trên mặt đất, trầm giọng ra lệnh: “Nhốt cô ta vào khu hình phạt cho nhớ lâu!”
Tờ giấy nào?

Tống Tình ngồi trên ghế sô pha, dùng hai tay vò tóc, trong đầu có cảm giác như hai người đang đánh nhau.

Khi biết Tống Tình đã bị bắt về, Hoắc Dịch Dung lập tức xuống lầu.
Không biết nhớ tới cái gì, Hoắc Dịch Dung cau mày, dùng giọng điệu khó chịu gọi đám người dừng lại.

Anh ta lại ra lệnh cho ám vệ: “Trước tiên đừng tra tấn Tống Tình, một tuần nữa hãy để bác sĩ Trần khám cho cô ta, để xem có thành công thụ thai hay không!”

Bọn họ quan hệ với nhau đã lâu, nếu Tống Tình bất ngờ có thai, Hoắc Dịch Dung cũng không thể tự tay giết chết máu mủ của mình.
Giọng nói của Hoắc Dịch Dung trầm thấp, giống như sự nguy hiểm trước cơn bão.

Trên người Tống Tình bây giờ, hoa yêu A Tình đang chiếm gần hết cơ thể, cô ta cau mày hỏi: “Anh là ai?”

Hoắc Dịch Dung nghĩ rằng Tống Tình giở trò, anh ta cúi người bóp cổ Tống Tình, đè lên thành ghế sô pha, một đầu gối ép lên người cô ta, lạnh giọng chất vấn: “Sợ tôi giết cô nên giả vờ ngốc à?”
Tất cả mọi sự vụ của khu hình phạt đều phải báo cáo cho thiếu phu nhân, bọn họ chỉ có thể báo cho thiếu phu nhân về chuyện này càng sớm càng tốt.

“Rõ!”

Người cầm đầu các ám vệ gật đầu đáp lại, sau đó đưa Tống Tình rời đi.
Mấy ám vệ nghe vậy thì lộ vẻ kinh ngạc và nhẫn nhịn.

Bọn họ không thể ngờ lại có chuyện như vậy.

Vậy chẳng phải họ không thể đánh hay mắng Tống Tình, lại còn phải coi cô ta như linh vật ở khu hình phạt hay sao.
Tống Tình trợn mắt, đôi mắt nhòe đi vì ngạt thở, khát vọng sống sót bùng lên khiến cô ta vô thức chống trả.

Tống Tình vừa khóc vừa dùng sự nhanh nhẹn để đè Hoắc Dịch Dung xuống ghế sô pha, sau đó uất ức nói: “Sao anh lại bắt nạt tôi, tôi đâu có quen anh!”

Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt Tống Tình rồi nhỏ xuống khuôn mặt kinh ngạc của Hoắc Dịch Dung.
Mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát, Hoắc Dịch Dung không biết phải làm gì với Tống Tình bây giờ.

Cô gái này tính kế anh ta, sau đó phủi mông rời đi.

Nhìn cảnh tượng chiến đấu vừa rồi giữa Tống Tình và ám vệ, có vẻ như cơ thể của cô ta không hề yếu ớt.
Tống Tình chậm rãi xoay người lại.

Khoảng khắc tiếp theo, cô ta bị Hoắc Dịch Dung dùng tay chém vào cổ.

Sự khó tin và tức giận hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp mê hồn của Tống Tình, trong mắt cô ta còn hiện lên sát khí.
Cô cụp mắt suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Trước tiên cứ đưa Tống Tình về, việc này đừng nói với Nhị gia.”

“Vâng, phu nhân.”

Sau khi ám vệ rời đi, Tần Nguyễn sai người hầu dưới lầu dọn dẹp một căn phòng, lúc Tống Tình được đưa tới thì sắp xếp cho cô ta nghỉ ngơi.
Hôm sau.

Hoắc Kỳ tới thủ đô.

Biết Hoắc Kỳ đã đến, Tần Nguyễn tự mình ra đón.

Tần Nguyễn thấy Hoắc Kỳ không đến một mình mà còn có một đôi nam nữ đi cùng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.