Sắc mặt hắn đỏ lên, hắn nói bằng giọng vô cùng chính trực: “Em thật sự không 1có suy nghĩ gì cả mà, chỉ là em thấy tình cảm của hai người họ tốt như vậy, nếu sau này Hoắc Tam gia không còn nữa thì chẳng phải là Tần Nguyễn s2ẽ rất buồn à?”
Đêm đó, khi hắn nhìn thấy bóng dáng hai người đứng bên nhau, tuy không có kiểu thân mật tình cảm, nhưng lại mang đến cho n7gười ta cảm giác người thứ ba không thể chen chân vào được. Nhìn dáng vẻ chột dạ của cô, Tần đại thiếu làm sao lại không hiểu.
Anh ta bất đắc dĩ nhìn Tần Nguyễn: “Anh có ra tay đánh bọn họ đâu, em sợ cái gì?”
Tần Nguyễn tỏ vẻ không tin: “Vừa rồi nghe giọng của anh trong điện thoại cũng không giống như sẽ không động thủ.” Tần Nguyễn cũng không để trong lòng chuyện cô say rượu rồi có xích mích với Phó Tử Thu ở thành phố Hải, dù sao thì cô cũng đã trả thù ngay tại chỗ rồi.
Còn Ân Thiên Lâm, chẳng qua hắn tuổi trẻ bồng bột thôi.
Nếu như trước đó người này có hứng thú với cô, thì sau khi biết Tam gia là J thần, hắn ngay lập tức không khác gì một tên cặn bã mà bỏ rơi cô luôn. Tần Nguyễn kinh ngạc: “Anh cả, sao anh đến nhanh vậy?”
Tần Cảnh Sầm mặc trên người bộ vest, chân đi giày da, anh ta giơ những ngón tay mảnh khảnh giật giật cổ áo, bước nhanh tới: “Anh đang ở gần đây, A Muội thế nào rồi? Còn hai người kia đâu?”
Tần Nguyễn ho một tiếng, nói: “Bọn họ có việc nên đi trước rồi.” Nhìn thấy hai khuôn mặt ngoài cửa, Tần nhị thiếu lập tức thu lại vẻ mặt nhăn nhó méo xệch, và giơ ngón tay giữa ra với bọn họ.
Lục Dịch Trần khẽ nhướng mày: “Trông vẫn còn sinh long hoạt hổ lắm.”
Kiều Hi ác miệng nói: “Không giống kiểu sống dở chết dở như vừa rồi, bây giờ trông thuận mắt hơn một chút.” “Nguyễn Nguyễn!”
Sau lưng truyền đến tiếng gọi kèm theo tiếng thở dốc.
Là Tần Cảnh Sầm tới, đáng tiếc Phó Tử Thu và Ân Thiên Lâm đã rời đi rồi. Tần Nguyễn hiện tại đại biểu cho nhà họ Hoắc, một khi nhà họ Tần và nhà họ Phó xảy ra xung đột, sẽ làm cho bên ngoài sinh ra ảo giác rằng nhà họ Hoắc không thể khoan dung được cho nhà họ Phó.
Dung Kính vò đầu bứt tai, xen vào: “Mấy cái thứ cong cong quẹo quẹo này đúng là làm cho người ta nhức đầu, nhưng tôi thấy hai anh em nhà họ Phó kia cũng không phải là người không biết chừng mực đâu.”
Tần Nguyễn trầm ngâm nói: “Biết sai là sửa, co được duỗi được, có thể chơi được.” Thấy cảnh này, Kiều Hi vui vẻ: “Cũng coi như là trung thành và biết bảo vệ chủ đấy.”
Lục Dịch Trần: “Chứ còn gì nữa.”
Tần Muội bị giật mình trước tiếng kêu cảm xúc hóa đột ngột xuất hiện của Bóng Tuyết, anh ta nhịn đau nhìn theo ánh mắt của nó. Lục Dịch Trần nhìn cô, ôn hòa nói: “Em Tần khiêm tốn rồi, Tần nhị thiếu là đại trí giả ngu thôi.”
Hai mắt Tần Nguyễn nheo lại: “Anh xác định đây là đang khích lệ?”
Lục Dịch Trần tỏ vẻ chân thành: “Thật đến không thể thật hơn.” Trong lòng Ân Thiên Lâm không quá thoải mái, không biết là hắn cảm thấy tiếc cho thần tượng tuổi còn trẻ mà đã phải mất sớm, hay là ôm lòng đồng tình với Tần Nguyễn mà mình có cảm tình.
“Em biết rồi!”
Giọng hắn buồn bã, giẫm chân ga đuổi theo xe của nhà họ Hoắc. Mặc dù chuyện xảy ra với Tần Muội ngày hôm nay không phải do mâu thuẫn trực tiếp với hắn và Thiên Lâm tạo thành, nhưng chung quy cũng là do bọn họ.
Tần Nguyễn khẽ nhướng mày, cô nhẹ nhàng nói: “Một lát nữa anh cả của tôi sẽ tới, tính tình của anh ấy còn nóng hơn cả anh hai của tôi.”
Dù sao cô cũng quen với việc bôi đen anh cả của mình rồi, nên không hề chột dạ chút nào. Tần Nguyễn báo địa chỉ của bệnh viện và dặn dò: “Anh đừng lo lắng, anh hai bị thương không nghiêm trọng đâu, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe thôi.”
Tần Cảnh Sầm ôn hòa nói: “A Muội da dày thịt béo cần gì anh phải lo lắng, hai thằng nhãi nhà họ Phó kia có ở trong bệnh viện không?”
Tần Nguyễn báo cáo: “Bọn họ vừa mới tới.” Mà con mèo Bóng Tuyết ở bên cạnh Tần Muội hiếm khi ngoan ngoãn như vậy, lại đang liếm ngón tay của anh ta, trong miệng phát ra tiếng meo meo yếu ớt.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Bóng Tuyết ngoan như thế này, phải công nhận rằng con mèo này đúng là đặc biệt, quá có nhân tính.
Đột nhiên, Bóng Tuyết nâng cặp mắt xanh biếc kia lên và nhìn chằm chằm vào Lục Dịch Trần, ánh mắt của nó vừa cảnh giác vừa nguy hiểm. Tần Muội không nghe thấy hai người kia nói cái gì, nhưng nhìn vào nét mặt của họ cũng biết chắc chắn không phải là lời tốt lành gì.
Anh ta híp lại đôi mắt sắc bén, tức giận quát: “Hai người cứ chờ đấy cho tôi!”
Đứng ở một bên, Tần Nguyễn nghe được hai người đối thoại, cũng nghe thấy Tần Muội kêu gào ở bên trong, bèn xoa xoa trán, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Tính tình anh hai tôi hơi thẳng một chút, hai người đừng trêu chọc anh ấy nữa.” Tần đại thiếu nói chuyện không hề che giấu, rất thẳng bày tỏ ý muốn chăm sóc Phó Tử Thu và Ân Thiên Lâm.
Tần Nguyễn lập tức dở khóc dở cười: “Anh à, em không bị thiệt thòi gì đâu.”
“Tính chất hai chuyện không giống nhau, chờ anh, anh lập tức tới ngay!” Cô đi lên phía trước, hỏi: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, hai cậu có muốn về trước không?”
Cơ thể Phó Tử Thu vô thức căng thẳng, gã nghiêm túc nói: “Đợi Nhị thiếu băng bó xong, chúng tôi sẽ đi.”
Lúc này mà đi, nhỡ sau đó có chuyện gì thì chẳng phải là bọn họ lại phải chịu trách nhiệm à. Nếu không có thế lực nào đứng sau việc này, thì cần gì phải kinh động đến nhiều người như vậy.
Lục Dịch Trần đút hai tay vào túi quần, quay người nhìn về phía vị thương binh nào đó đang được băng bó ở trong phòng.
Nhìn dáng vẻ đau đến nhe răng trợn mắt của Tần Muội khiến mọi người muốn cười. Dùng một câu để khái quát thì là, trên đời này không có ai xứng với nhau hơn 7họ.
Phó Tử Thu lộ ra vẻ mặt khinh thường, cười nhạo nói: “Tần Nguyễn có chịu đựng nổi không anh không biết, nhưng anh biết chỉ cần cô ấy 2cố gắng chịu đựng tám năm hay mười năm nữa là cô ấy sẽ nắm được quyền thế trong tay. Cô ấy sẽ là người mà ba gia tộc lớn cùng sáu thế gia khác đề0u phải kiêng kị, tất cả quyền sinh quyền sát đều nằm trong tay cô ấy.”
Trong lời nói của hắn lộ rõ sự hâm mộ ghen tị. Vất vả lắm mới cân bằng được các thế lực, thủ đô không thể chịu được chuyện bị rung chuyển lần nữa đâu.
Nhìn thế giới có vẻ như đều yên bình và hòa bình, nhưng những chuyện bí ẩn và nguy hiểm vẫn thường xuyên xảy ra trên khắp thế giới.
Chuyện này thậm chí còn kinh động đến Nội Các, bên phía Nội Các đã phái rất nhiều người đi điều tra, các thành viên của đội Thiên Hành cũng chia ra rời khỏi thủ đô. Kiều Hi trầm ngâm, nhớ lại chuyện trên người Phó Tử Thu và Ân Thiên Lâm có khí chất giống với mình, cậu ta gật đầu: “Em cũng cảm thấy bọn họ không tệ lắm.”
Lục Dịch Trần mỉm cười, thầm nghĩ tối hôm nay nhà họ Tần và nhà họ Phó không xảy ra xung đột, anh ta cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ.
Khi biết thằng ngốc Tần Muội này muốn cho Phó Tử Thu và Ân Thiên Lâm biết tay, cha và anh cả của anh ta đã dặn đi dặn lại với anh ta rằng, nhất định không được để nhà họ Tần trở mặt với nhà họ Phó. Đến bệnh viện, sau khi kiểm tra các phương diện mới biết được chân của Tần Muội bị thương không nặng lắm, không đến mức bị gãy xương.
Tần Nguyễn biết được kết quả mà thở phào, và gọi điện thoại báo cho anh cả biết.
Sau khi biết chuyện chân Tần Muội bị thương, hiểu rõ chuyện đã xảy ra, vậy mà Tần Cảnh Sầm lại không nổi giận. Một Tần Muội lưu manh vô lại hết mực yêu thương em gái, bọn họ còn có thể chịu đựng được, chứ lại thêm một Tần đại thiếu tính khí nóng nảy đến nữa, thì chắc hai anh em bọn họ phải bỏ lại xác ở đây mất.
Lục Dịch Trần, Kiều Hi, Dung Kính nhìn thấy cảnh này mà mỗi người một vẻ mặt.
Chờ bóng dáng Phó Tử Thu và Ân Thiên Lâm biến mất ở góc cua, Kiều Hi đang đứng khoanh tay dựa vào tường bệnh viện, nói với giọng điệu bông đùa: “Chị dâu út, chị cũng bảo vệ bọn họ quá đấy, em thấy hai anh em nhà này vẫn còn kiêu ngạo lắm.” Nghe xong lời này, Phó Tử Thu hiểu ngay, mặt hắn biến sắc.
Sau khi hiểu được Tần Nguyễn có ý gì, bấy giờ hắn bèn kéo cánh tay Ân Thiên Lâm rồi vội vàng nói: “Tôi đột nhiên nhớ ra trong nhà còn có chút việc, ngày mai Thiên Lâm phải đi rồi, cậu ấy cũng nên về nhà nghỉ ngơi cho sớm.”
Tần Nguyễn cười tủm tỉm, nói: “Vậy tôi không tiễn hai cậu nhé.” Trong mắt Lục Dịch Trần hiện lên sự tán thưởng.
Nhà họ Phó đã được công nhận là một trong sáu thế gia, vậy thì các gia tộc khác cũng phải bày tỏ thái độ khoan dung.
Hiện giờ là thời điểm để nhà họ Phó tích lũy mối quan hệ, nếu đã là thế gia thì đương nhiên không thể để họ rơi vào cảnh xấu hổ vì thực không xứng với danh được. Kiều Hi chẳng biết đi đến từ lúc nào, khẽ cười một tiếng: “Con mèo này có vẻ có nhân tính quá nhỉ, lúc Tần Muội mới nuôi nó, nó còn ngang ngược hơn bây giờ nhiều.”
Lục Dịch Trần chỉ tay vào cục bông trắng trong phòng, cười nói: “Con vật nhỏ này rất có linh tính, nó đang thị uy với tôi đấy.”
Nhìn thấy hai người ngoài cửa, Bóng Tuyết nhảy lên chân Tần Muội, dùng hai chân trước ôm lấy chân của anh ta, sau đó quay đầu phát ra một tiếng gầm gừ đe dọa về phía Lục Dịch Trần và Kiều Hi. Thậm chí anh ta còn không quan tâm em trai bị thương mà hỏi Tần Nguyễn: “Nhà họ Phó đùa cợt với em? Rồi A Muội đánh chúng chưa?”
Tần Nguyễn sợ anh ta tức giận nên nói đỡ cho Tần Muội: “Anh cả yên tâm, động đất rung chuyển làm đèn chùm trong quán bar rơi xuống, anh hai bị thương nên chưa kịp ra tay đâu ạ.”
“Đúng là vô dụng, mất mặt đáng xấu hổ!” Trong lời nói của Tần đại thiếu để lộ ra sự bất mãn sâu sắc, anh t hỏi: “Hai đứa đang ở bệnh viện nào, giờ anh đi qua.” Tần Nguyễn quay đầu liếc cậu ta một cái, thản nhiên nói: “Tôi chẳng qua là thấy bọn họ nhận được một bài học và có lòng hối cải rồi mà thôi, ở đâu ra mà bảo vệ? Còn về chuyện kiêu ngạo, đó là bởi vì bọn họ có tư cách đó. Hơn nữa, thế lực của nhà họ Phó đang quật khởi ở thủ đô, chúng ta không thể để bên ngoài hiểu lầm rằng nhà họ Hoắc không dung thứ cho bọn họ.”
Lúc nói những lời này, khóe mắt cô nhìn về phía Lục Dịch Trần.
Bắt gặp ánh mắt của Tần Nguyễn, trên khuôn mặt ôn hòa ấm áp của Lục Dịch Trần nở một nụ cười nhẹ nhàng, anh ta gật đầu tán đồng: “Em Tần cân nhắc rất chu đáo.” Giọng Tần Cảnh Sầm hơi trầm xuống: “Bảo chúng nó đừng đi vội, chờ anh đến!”
Tần Nguyễn mở to mắt, không hiểu gì: “Anh muốn làm gì?”
“Anh cũng nên nhận mặt chúng, để nhìn xem là ai dám bắt nạt em gái của anh chứ.” Em biết rồi, anh lái xe chậm thôi đấy.”
Tần Cảnh Sầm đáp lời rồi cúp điện thoại.
Tần Nguyễn nhìn cuộc gọi đã bị tắt, bèn ngẩng đầu nhìn Phó Tử Thu và Ân Thiên Lâm đang đứng thì thầm trò chuyện trong hành lang bệnh viện. Tần Cảnh Sầm ra vẻ chính trực, vô cùng chân thành nói: “Anh là người làm kinh doanh, quân tử động khẩu chứ không động thủ.”
Ý là anh sẽ không ra tay đánh nhau, chỉ dùng miệng lưỡi để bắt nạt người ta thôi.
Tần Nguyễn nói: “Hai người bọn họ một người 19, một người 20, anh so đo với họ không sợ bị người ta nói là bắt nạt trẻ con à.”
Tần đại thiếu biết được tuổi của hai người kia thì không khỏi nhíu mày: “Em nói có lý, vậy để anh đi tìm phụ huynh của bọn họ.”
Lần này Tần Nguyễn không ngăn cản, thậm chí còn chủ động báo cáo: “Hiện giờ trong nhà họ Phó có Phó Dận Như hay hoạt động ở bên ngoài, nếu sau này anh gặp anh ta thì có thể nói chuyện nhiều một chút, nếu anh có thể nghiền ép anh ta hoặc làm cho anh ta thấy không thoải mái thì em sẽ rất vui đấy ạ.”
Lúc trước Tam gia xảy ra chuyện ở nhà họ Phó khiến cô mang thù đến tận bây giờ.