Dù tốc độ chạy trốn của bọn chúng có nhanh đến đâu c1ũng không thể so được với roi vàng, hồn thể mỏng manh của chúng gần như ngay lập tức bị roi vàng trói chặt. Bàn tay nắm vô lăng của Ân Thiên Lâm lại nắm chặt: “Có phải là tin tức giả không.”
Phó Tử Thu lắc đầu: “Không đâu, nghe nói năm ngoái Hoắc Tam gia đã từng giận dữ vì hồng nhan, nhưng không nhiều người tin, họ đều cho rằng ngài ấy lợi dụng chuyện đó để thanh trừng nhà Nam Cung thôi.” Tuệ Thành từng nói rằng, Đại Đế Phong Đô, Thiên tử của Bắc Âm có năng lực quay ngược thời gian, nhưng cái giá phải trả cũng rất lớn.
Mà thay đổi lớn nhất là ranh giới giữa Minh giới và Nhân giới sẽ ngày càng yếu đi, những ác quỷ dưới mười tám tầng Địa Ngục của Minh giới và Luyện Ngục Phong Đô sẽ có hành động, rất có thể Nhân Gian sẽ nghênh đón một thảm họa sinh tử. Một cảm giác cực kỳ vi diệu chạm vào dây thần kinh của hắn, khiến hắn cảm thấy vô cùng không chân thực.
Phó Tử Thu đưa mắt nhìn Tần Nguyễn đi về phía chiếc xe của nhà họ Hoắc, hắn thu tầm mắt lại, quay sang và nghiêm nghị nói với Ân Thiên Lâm: “Nói nhảm, em không nhìn xem cô ấy là ai à, Tần Nguyễn là đại sư Huyền học nổi tiếng nhất ở thủ đô hiện nay đấy, thậm chí còn là đối tượng mà tất cả các môn phái đều muốn lôi kéo!” So với bị hồn phách tan biến, thì bọn chúng thà quay trở về Minh giới chờ đợi vào luân hồi chuyển kiếp còn hơn.
Tần Nguyễn nheo lại đôi mắt lạnh như băng, sát khí tỏa ra quanh người: “Nếu có lần sau nữa, bọn mi có thoát khỏi Địa Phủ không?” Trong số7 đó có một con quỷ bị lực Minh Thần trên người cô dọa sợ, kinh hãi cầu xin tha thứ: “Đại sư tha mạng, chúng tôi chưa hề làm tổn thương đến sinh 2linh!”
Bọn chúng chỉ nuốt chửng linh hồn của người đã chết, để tu luyện quỷ lực mạnh mẽ hơn. Ân Thiên Lâm nhíu mày: “Là sao ạ?”
Phó Tử Thu dựa vào lưng ghế và chậm rãi nói: “Trước khi đi đăng ký kết hôn với Hoắc Tam gia, Tần Nguyễn đã mang thai rồi. Mà con cháu dòng chính đời thứ ba của nhà họ Hoắc chỉ có mình Hoắc Tam gia, sau khi ông cụ Hoắc biết được mình có cháu đích tôn đời thứ tư thì tự mình quyết định, mặc kệ Tần Nguyễn có thân phận như thế nào thì đều muốn cưới cô ấy về.” Nghe thấy chuyện ranh giới giữa Minh giới và Nhân giới đang suy yếu, gương mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn khẽ biến sắc.
Cô nhớ tới lời đại sư Tuệ Thành đã từng nói với cô, và những nghi ngờ về thân phận của Tam gia. Phó Tử Thu đập vào đầu Ân Thiên Lâm một cái.
Ân Thiên Lâm vừa mới gặp tai nạn xe nên bị chấn động não, giờ lại bị đánh nên tai như ù đi. Phó Tử Thu thấp giọng nói với hắn: “Hoắc Tam gia sống không được bao lâu nữa, đây là chuyện mà tất cả các gia tộc ở thủ đô đều biết rõ, ngài ấy chỉ còn sống được mấy năm nữa thôi.”
Ân Thiên Lâm khẽ mím môi, vẻ mặt không tin tưởng lắm: “Mấy ngày trước em có nhìn thấy Hoắc Tam gia, trông ngài ấy không giống người sẽ chết sớm.” Bây giờ làm quỷ cũng không dễ dàng 0gì, thực lực yếu là sẽ trở thành bữa ăn trong miệng của người khác ngay.
Trong đôi mắt lạnh lẽo của Tần Nguyễn tản ra tia u ám, cô lên tiếng chất vấn bọn chúng: “Bọn mi vốn là quỷ trong Luyện Ngục, tại sao lại trốn ra đây? Có biết hậu quả của việc làm nhiễu loạn trật tự Nhân Gian không?” “Đa tạ đại sư đã nương tay!”
Mấy con quỷ vội vàng chắp tay nói xin lỗi, trên mặt lộ rõ vẻ mừng rỡ. Bàn tay nắm chặt vô lăng của Ân Thiên Lâm hơi buông lỏng, đầu ngón tay gõ nhẹ lên đường viền của tay lái bọc da, vẫn không hiểu nói: “Tại sao cô ấy lại có quan hệ với Hoắc Tam gia? Rõ ràng cuộc sống của hai người đó không hề có điểm giao thoa nào mà.”
Phó Tử Thu ra vẻ mình là người từng trải, nghiêm túc nói: “Em đừng vội coi thường người phụ nữ kia, nghe nói cô ấy mượn bụng của mình để trèo lên đấy.” Cảnh tượng này đập vào trong mắt vô cùng đáng sợ, khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại.
Ân Thiên Lâm nắm tay lái chặt hơn, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ nghi hoặc: “Anh Tử Thu, Hoắc Tam phu nhân thật sự chữa khỏi bệnh cho anh cả sao?” Phó Tử Thu hơi nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ thần bí kiểu cậu chẳng biết cái gì cả.
“Em có biết tại sao gia tộc Nam Cung sụp đổ không?” Lúc này, bọn chúng làm sao dám nói có.
Lực Minh Thần đâm xuyên qua hồn thể của bọn chúng, giống như bị nướng trên lửa Địa Ngục vậy, đau đớn không chịu nổi. Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn cong lên thành một nụ cười khinh thường và giễu cợt, toàn thân cô tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, cô trầm giọng nói: “Nếu các người đã không muốn quay về Địa Phủ, vì để tránh việc các người làm liên lụy đến người vô tội, bây giờ tôi sẽ cho hồn phách của các người tan biến, như thế cũng tiết kiệm một lần tôi phải gọi Âm sai đi lên!”
Vừa dứt lời, cô kéo roi vàng trong tay, phần roi đang trói mấy con quỷ siết chặt lại đến cực hạn. Tay cô nắm chặt chuôi roi vàng, lực Minh Thần đang trói buộc đám quỷ siết chặt lại.
Cảm nhận được đau đớn, đám quỷ kêu lên: “Đại sư! Những gì chúng tôi nói đều là sự thật! Hiện tại, hàng vạn vong hồn đang bị giam cầm ở Địa Phủ đều biết rằng ranh giới giữa Minh giới và Nhân giới đang ngày một yếu đi.” Lực Minh Thần trên thân roi xâm nhập vào hồn thể của đám quỷ, làm cho toàn thân chúng đau đớn như bị xé nát, có thể so sánh với cực hình trong Luyện Ngục.
Từng con quỷ vội vàng cầu xin tha thứ: “Đại sư tha mạng!” Mấy con quỷ này cũng không p2hải là những linh hồn lang thang trên trần gian trong thời gian dài, trên người bọn chúng có khí âm sát ở dưới Luyện Ngục của Địa Phủ.
T7ần Nguyễn nhìn chằm chằm vào đám quỷ bị roi vàng trói chặt đang bay tới chỗ cô, ánh sáng vàng quanh người cô càng lúc càng đậm. Cách đó không xa, Phó Tử Thu đang ngồi trong chiếc Aston Martin của Ân Thiên Lâm, tận mắt nhìn thấy Tần Nguyễn vung tay loạn xạ về phía khoảng không trống rỗng.
Vẻ mặt của cô vô cùng lạnh lùng hung tàn, miệng thỉnh thoảng còn nói điều gì đó. “Làm sao lại kỳ lạ ạ?” Ân Thiếu Lâm che đầu, cảm thấy khó hiểu.
Phó Tử Thu nhìn hắn bằng ánh mắt như đang nhìn đứa đần. Tần Nguyễn lập tức gọi Âm sai đi lên.
Vì lo lắng cho vết thương của anh hai, nên sau khi giao đám quỷ cho Âm sai, cô quay người rời đi. Đám quỷ thân hình gầy gò run giọng nói: “Chúng tôi bị giam trong Luyện Ngục gần trăm năm, có một ngày ranh giới giữa Địa Phủ và Nhân Gian biến mất, tất cả chúng ta mới mơ mơ hồ hồ đi lên.”
Tần Nguyễn liếc xéo con quỷ vừa lên tiếng, cô cười lạnh: “Địa Phủ có trăm vạn Âm sai, mi nói ta có nên tin lời của mi không?” “Không dám ạ!”
“Chúng tôi cũng không dám lại đi lên nữa...” Một lần nữa nhìn thấy dáng vẻ lải nhải của Tần Nguyễn mà trong lòng hắn vẫn không thể nào tiếp thu được.
Sẽ bất giác so sánh đám đạo sĩ trong các bộ phim truyền hình và điện ảnh với Tần Nguyễn. Bọn chúng vừa mới lên Nhân giới thôi, làm sao muốn quay trở về chứ.
Nhân giới tốt bao nhiêu, đâu đâu cũng là hơi thở sự sống, gần trăm năm rồi họ chưa được hít thở bầu không khí trong lành như vậy. Ân Thiên Lâm lại lắc đầu.
Phó Tử Thu nhìn chiếc xe sang trọng của nhà họ Hoắc ở trước mặt, hắn nghiêng người lại gần Ân Thiên Lâm, đè thấp giọng nói: “Nam Cung đại thiếu, cũng chính là Nam Cung Sưởng nhớ thương Tần Nguyễn, thậm chí gia tộc của bọn họ còn cấu kết với tộc Pháp Sư, mà cũng chính tộc Pháp Sư để lộ ra việc Tam gia không sống được mười năm nữa, và các gia tộc lớn ở thủ đô đều biết việc này.” Vả lại, trong lòng Ân Thiên Lâm biết rõ, Tần Nguyễn chướng mắt hắn.
Phó Tử Thu liếc xéo hắn: “Vâng, đúng là em không nói gì, nhưng cặp mắt kia của em khi nhìn Tần Nguyễn chỉ hận không thể dính ở trên người cô ấy thôi. Người bình thường không thể khống chế được loại phụ nữ này đâu, tuy tin đồn năm ngoái Tam gia giận dữ vì hồng nhan còn có điểm cần nghi ngờ, nhưng đúng là ngài ấy rất nghe lời Tần Nguyễn, kỳ lạ thật đấy!” Ngay sau đó, hắn lại dặn dò Ân Thiên Lâm: “Chuyện này em chỉ cần nghe một chút rồi chôn ngay trong bụng đi, đừng gây rắc rối cho gia đình. Tần Nguyễn là một người không thể khinh thường được, không chỉ vì cô ấy có năng lực Huyền học thần bí khó lường, mà còn vì đến ngày Hoắc Tam gia thật sự nhắm mắt xuôi tay, hai đứa con sinh đôi của cô ấy chính là người cầm quyền đời tiếp theo của nhà họ Hoắc, đến lúc đó toàn bộ nhà họ Hoắc đều nằm trong lòng bàn tay của cô ấy.”
Nghe đến đó, không biết vì sao trong lòng Ân Thiên Lâm hơi hồi hộp một chút. Hắn nghiêng đầu hỏi Ân Thiên Lâm ở bên cạnh: “Em có biết là tại sao không?”
Ân Thiên Lâm thành thật lắc đầu. “Anh Tử Thu này, anh nói xem nếu như Hoắc Tam gia thật sự không còn nữa, thì Tần Nguyễn có khả năng tái giá không?”
“Bốp!” Lam Án nói thứ Tam gia đeo trên tay chính là tràng hạt Khôn Thiên Minh, là pháp bảo bản mệnh của Đại Đế Phong Đô.
Bây giờ cô cực kỳ nghi ngờ rằng hai thứ này có liên quan đến Tam gia. Hắn ai oán nhìn người bên cạnh: “Anh Tử Thu!”
Phó Tử Thu trợn mắt, lên tiếng cảnh cáo: “Thằng nhóc thối này, thu lại ý đồ kia ngay lập tức cho anh, cô ấy không phải là người mà em có thể đụng vào đâu!” “Chúng tôi trở về! Xin trở về ngay!”
“Xin tha mạng cho tôi! Tôi chỉ còn hai mươi năm nữa là có thể vào luân hồi chuyển kiếp rồi, cầu xin đại sư tha mạng!” Ánh mắt Tần Nguyễn lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn chằm chằm đám quỷ trước mắt: “Bọn mi tuy chưa giết hại sinh linh, nhưng trên người lại mang theo khí âm sát của Địa Phủ, quanh quẩn ở Nhân Gian một thời gian dài chắc chắn sẽ làm liên lụy đến người vô tội. Bây giờ ta gọi Âm sai đến mang bọn mi trở về, bọn mi có phục không?”
Vong hồn cầm đầu cố gắng chịu đựng cảm giác áp bách mà nhỏ giọng hỏi: “Đại sư, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cô coi như không nhìn thấy chúng tôi có được hay không?” Nếu thằng này không phải là em trai của gã thì gã đã đá nó ra ngoài xe rồi, đỡ nhìn thấy lại ngứa mắt.
Nhưng nhắc đến việc này, trông hắn nghiêm túc hơn nhiều, hắn lấy ra một gói thuốc lá từ ngăn chứa đồ bên trong xe.
Phó Tử Thu châm một điếu thuốc không có nhãn hiệu gì, hắn hít một hơi thật sâu và nhả ra làn khói xanh lượn lờ trong không trung.