Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1017: Giới hạn giữa minh giới và nhân gian ngày càng suy yếu, ma quỷ ẩn hiện



Gã tóc đỏ bị Tần Nguyễn nắm cổ áo há miệng run rẩy nói xin lỗi: “Tôi, tôi sai rồi.”

Lúc này mà còn không xin lỗi, gã s1ợ mình khó lòng giữ được cái mạng nhỏ này. Tuy nhiên, kính xe bị vỡ vụn, tiếng rầm rầm vang lên bên tai khiến gã tóc đỏ run rẩy như bị điện giật vậy.

Cảnh tượng này hấp dẫn Tần Nguyễn và những người khác đang ngồi trong xe.
“Được!”

Ân Thiên Lâm đứng ở phía đối diện, trên người hắn mang hơi thở lạnh lùng khốc liệt, hắn không hề do dự mà đồng ý ngay.
“Ầm ầm!”

Một luồng sét to tướng đánh trúng chiếc xe của gã tóc đỏ.
Hoắc Chi khởi động xe, lái xe chậm rãi rời khỏi nơi thị phi này.

Chuyện kỳ lạ xảy ra với gã tóc đỏ đã thu hút rất nhiều người đến xem, có người còn gọi điện thoại cho cấp cứu.
Có lẽ là vì sốt ruột cứu người nên cậu ta vô thức thốt ra tiếng Ý.

Gã tóc đỏ làm sao nghe lọt, mà có lẽ căn bản là gã chẳng hiểu gì nên vẫn liều mạng xông về phía trước, bước chân càng lúc càng nhanh.
Không biết vì sao gã lại có cảm giác Tần Nguyễn sẽ thật sự giết mình.

Gã tóc đỏ khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, mặt mũi chật vật cầu xin tha thứ: “Là tại tôi có mắt mà không biết Thái Sơn, cô là người lớn xin tha cho tôi một mạng, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ bài học này, sau này không bao giờ dám tái phạm nữa!”
“Tao cũng đi, lát nữa mà xảy ra chuyện thật thì tao không biết phải ăn nói như thế nào với nhà tao đâu!”

Gần như ngay lập tức, năm, sáu người đi riêng phần mình tỏa ra theo các hướng khác nhau, chạy vội rời đi.
Đôi mắt sắc bén của Tần Nguyễn nhìn gã, cô đánh giá đối phương bằng ánh mắt vô cùng bắt bẻ: “Tôi nhìn mặt cậu thấy ấn đường biến thành màu đen, hai mắt đờ đẫn, chẳng mấy chốc sẽ gặp phải họa lớn, xem ra cậu cũng không nhớ lâu đâu nhỉ.”

Gã tóc đỏ tưởng Tần Nguyễn đang giễu cợt mình, ánh mắt của gã lóe lên.
Giao tiếp với loại người này đúng là đàn gảy tai trâu.

Vẻ mặt Tần Nguyễn lạnh nhạt, trên đôi môi đỏ mọng hiện lên một nụ cười khinh bỉ, cô quay người đi về phía đám Lục Dịch Trần và Kiều Hi.
“Anh hai, anh ngồi yên đi, chân lại chảy máu rồi kìa!”

Tần Muội cúi đầu nhìn, thấy trên ống quần của mình lại thấm ra một chút máu.
Tần Nguyễn ôm mèo bước nhanh chân đuổi theo, Phó Tử Thu và Ân Thiên Lâm liếc nhìn nhau, sau đó cũng đi theo.

Những người xung quanh vô thức nhường đường cho bọn họ, và cả nhóm rời đi dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.
Tay thanh niên bị đánh tức giận nói: “Ai mà biết anh ta lại trúng cái gió gì!”

Nhưng chỉ một giây sau, bọn họ đã biết gã tóc đỏ muốn làm gì.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mấy người bọn họ, cô mỉm cười và nói: “Vừa rồi cảm ơn mọi người.”

Lục Dịch Trần có khí chất ôn hòa nhẹ nhàng, khẽ mỉm cười: “Em Tần khách sáo quá.”
Kiều Hi làm vẻ mặt nghịch ngợm, cười đùa tí tửng nói: “Chị dâu út không cần phải cảm ơn, chúng ta là người một nhà mà.”

Dung Kính thong dong nói: “Dù sao chúng ta cũng là người quen, nói cảm ơn như thế thì khách sáo quá.”
Mặc dù còn chưa trải qua, nhưng cái chân kia của Phó Tử Thu đã bắt đầu đau.

Tần Nguyễn đi đến bên cạnh Tần Muội, đỡ lấy cánh tay của anh ta.
“Rầm!”

Cây ngô đồng không ngoài dự đoán nện vào người gã.
Đây là anh trai ruột của Hoắc tam phu nhân đấy, nếu bọn họ thật sự đánh nhau mà để Tần nhị thiếu rơi mất một sợi tóc nào, thì hắn chết chắc.

Tần Muội trông rất vô lại, cười không hề có ý tốt: “Vậy thì chờ anh khỏi rồi chúng ta đánh một trận công bằng, vừa hay để anh cũng được thể nghiệm cảm giác gãy xương hai lần là như thế nào.
Kiều Hi bước nhanh tới, miệng hả hê nói: “A Muội, cậu bảo cậu đến đây là để tìm lại mặt mũi mà sao lại khiến mình thảm như vậy hả.”

Nghe thấy cái tên A Muội này, Tần nhị thiếu lập tức xù lông.
Gã loạng choạng chạy về phía khu vực an toàn.

Ở phía trước gã có một cây ngô đồng hình như cũng bị sét đánh, đang từ từ đổ xuống.
Tần Muội khẽ hừ một tiếng, quay ra nói với Tần Nguyễn đang đỡ mình: “Em gái, em giúp anh bế Bóng Tuyết đi, trên mặt đất toàn là rượu, đừng làm bẩn lông của nó, để anh về đỡ phải tắm rửa lại cho nó.”

Bây giờ anh ta đang làm thương binh, sợ là mấy ngày tới không thể tắm rửa cho Bóng Tuyết rồi.
“Đệt! Hắn không muốn sống nữa à?!”

“Mẹ kiếp, tao rút lui trước đây, hôm nay tao chẳng nhìn thấy cái gì hết!”
Tần Nguyễn nhìn theo chỗ Bóng Tuyết vừa nhìn, lông mày cô khẽ nhíu lại.

Nơi đó có mấy bóng đen lơ lửng, trên thân đám ma quỷ đó có chút sát khí nhàn nhạt, để cho người ta không thấy rõ được diện mạo thực sự của chúng.
Gã tóc đỏ điều khiển chiếc Mercedes G, đạp lút chân ga, hai mắt đỏ au lao thẳng vào chiếc xe mà Tần Nguyễn đang ngồi.

Ngay khi chỉ còn cách chiếc Rolls-Royce mấy mét, một luồng sấm sét từ trên trời giáng xuống.
Ở thủ đô đầy rẫy các gia đình quý tộc và chức sắc, những người giàu có và thương nhân càng nhiều vô số kể.

Khí chất toát ra từ trong xương của nhóm người Tần Nguyễn không phải là tiểu thư hay thiếu gia nhà giàu bình thường có được.
Nghe thấy tiếng kêu quen thuộc, Tần Muội bắt đầu đau đầu: “Lại nữa rồi, bà cô ơi mày yên tĩnh một chút đi!”

Anh ta ôm Bóng Tuyết đang định cào cửa sổ vào lòng, cấm nó lại nhìn ra bên ngoài.
Lúc này hắn đã quên mất rằng, đợt trước ở thành phố Hải, hắn còn kiêu ngạo hơn cả gã tóc đỏ kia.

Tần Nguyễn khẽ gật đầu với hai người, sau đó nói với giọng xa cách, khách sáo: “Hôm nay anh hai tôi đã gây thêm phiền phức cho hai người rồi, chân của anh ấy đang bị thương, tôi xin phép đưa anh ấy đi bệnh viện trước, ngày khác tôi mời mọi người ăn cơm.”
Tần Nguyễn cũng không nghe lời từ chối của Phó Tử Thu, cô lại gật đầu với hai người họ rồi đi về phía Tần Muội đang tỏ ra không hài lòng dựa người trên ghế sô pha.

Vị thiếu gia này rất không vui, hôm nay anh ta đến đây là để tìm lại mặt mũi, nhưng cuối cùng lại thành để em gái phải mất một bữa cơm.
Gã tóc đỏ nghe vậy thì tát một phát vào mặt người thanh niên, gã tức giận quát: “Không biết nói chuyện thì câm mẹ nó mồm đi, không ai nghĩ mày là người câm đâu!”

Tay thanh niên trẻ tuổi trợn tròn mắt, lấy tay che mặt không thể tin nổi.
Gã đè xuống tất cả ý nghĩ đen tối trong lòng, trưng vẻ mặt thảm thương ra mà khóc lóc, nói: “Tôi thật sự nhớ kỹ rồi, sau này tôi tuyệt đối sẽ không nói năng linh tinh nữa, cũng không dám bắt nạt người khác hay đánh lén sau lưng nữa.”

Gã nói rất chân thành, nhưng cặp mắt hung ác nham hiểm kia lại bại lộ nội tâm không cam lòng của gã.
Tần Nguyễn khẽ nhíu mày, nói với Hoắc Chi đang ngồi ở ghế lái: “Lái xe, đến bệnh viện.”

Tà ma có ở khắp mọi nơi, hiện giờ việc quan trọng hơn là cô phải đưa anh hai đến bệnh viện đã.
Đối phương lái chiếc Mercedes G với tốc độ cực nhanh, lao thẳng về phía chiếc Rolls-Royce mà Tần Nguyễn và Tần Muội đang ngồi.

Nhìn thấy hành vi cực đoan của gã tóc đỏ, những người bạn đồng hành của gã đều bị sốc.
“Meo meo meo!!!”

Bóng Tuyết bị Tần Muội đè vào trong ngực vẫn kêu không ngừng.
Gã tóc đỏ bỗng dưng được tham gia một lớp giáo dục pháp luật sống động nên đã khóc.

Gã bị sát khí trong mắt Tần Nguyễn dọa cho sợ hãi, ánh mắt của người phụ nữ này thật hung tàn!
Tần Nguyễn đáp: “Để em bế nó, anh đi ra ngoài trước đi.”

Cô vừa ôm lấy con mèo thì Lục Dịch Trần cũng đi lên, cùng Kiều Hi đỡ Tần Muội đi ra bên ngoài quán bar.
Những người khác ở xung quanh đã tập mãi thành thói quen, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn gã tóc đỏ thoáng hiện ra vẻ xem thường.

Gã tóc đỏ không hề cảm thấy mình làm sai cái gì, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn theo đám người Tần Nguyễn đã lên xe.
“Cút mẹ cậu đi! Còn gọi thế nữa là tôi trở mặt đấy!”

Kiều Hi tiến lên đỡ lấy Tần Muội, miệng tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Hình như chúng ta chưa bao giờ là bạn tốt của nhau ấy nhỉ, cậu thích trở mặt thì trở mặt thôi, cứ kéo hết mặt mũi xuống đi, tôi cũng không ngại đâu!”
Trên gương mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn lộ ra biểu cảm mỉa mai, cô lạnh giọng nói: “Hắn muốn đụng vào xe của chúng ta, tự gây nghiệt thì không thể sống.”

Kiều Hi nhẹ tặc lưỡi một cái: “Ồ, vậy thì đúng là hắn chết chưa hết tội rồi.”
Phó Tử Thu lại xua tay: “Hoắc phu nhân khách sáo quá rồi, tôi cũng không làm gì cả!”

Hắn cũng không dám lại trêu chọc Tần Nguyễn nữa, có thể tránh được thì nên tránh, nếu không tránh, sợ là sẽ gặp phải phiền toái.
Tần Nguyễn lau bàn tay vừa vỗ mặt của gã tóc đỏ vào chỗ quần áo sạch sẽ trên người gã.

Cô khẽ nhíu mày, tỏ vẻ ghét bỏ.
Nói thế nào thì Tần Nguyễn cũng là người phụ nữ mà hắn từng có cảm tình, còn là vợ của thần tượng của hắn, nhìn thấy cô bị người ta quấy rối thì rất tức giận.

Phó Tử Thu cũng bày tỏ thái độ: “Tôi không làm gì cả, nhưng tôi cũng không thể nhìn nổi cái thái độ kiêu ngạo ngông nghênh của đám người kia, chúng là cái thá gì chứ!”
Ngoài miệng cậu ta nói kiểu ghét bỏ, nhưng khi đỡ Tần Muội lên thì động tác cũng nhẹ nhàng hơn nhiều: “Cậu đừng đè sang bên phía chị dâu út nữa, chị ấy là phụ nữ làm sao chịu nổi sức nặng của cậu?

Tần Muội mạnh miệng nói: “Ai cần cậu lo!”
Càng nghĩ càng khó chịu, Tần Muội chống cái chân bị thương đứng lên, chỉ tay vào mũi Phó Tử Thu và nói thẳng toẹt: “Chuyện lúc trước giữa chúng ta chưa xong đâu, tôi biết hết những chuyện mà anh đã làm ở thành phố Hải rồi, đợi khi nào chân tôi khỏi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ cho anh mấy trận.”

Phó Tử Thu nghe vậy thì mặt tái đi: “Tần nhị thiếu à, cậu tha cho tôi đi mà, cái chân này của tôi không mất ba, bốn tháng thì không lành hẳn được.”
Vị trí cây ngô đồng đổ xuống chính là khu vực an toàn mà gã tóc đỏ đang chạy tới.

Thấy cảnh này, Kiều Hi vội hạ kính cửa sổ xuống, hét to: “Mau tránh đi, nguy hiểm!”
Gã tóc đỏ mặt tái nhợt, hai mắt nhìn chằm chặp vào bóng lưng của bọn họ, trong đáy mắt gã lóe lên ánh nhìn tàn nhẫn.

Sau khi mấy người Tần Nguyễn rời đi, đám bạn của gã tóc đỏ nhanh chóng từ dưới đất bò dậy đi đến bên cạnh gã và đỡ gã đứng dậy.
Kiều Hi nhìn chiếc xe của gã tóc đỏ mà trợn mắt há hốc cả mồm: “Ôi mẹ ơi, có chuyện gì vừa xảy ra vậy?”

Tần Nguyễn nghiêng đầu liếc nhìn, vừa vặn nhìn thấy gã tóc đỏ chật vật bò ra khỏi xe.
Dưới ánh mắt của Tần Nguyễn và những người khác, gã tóc đỏ bị thân cây to đè xuống đất.

Kiều Hi ngồi ở trong xe, chống cánh tay trên cửa sổ xe và nhìn thảm trạng của gã tóc đỏ chưa biết sống chết thế nào, cậu ta mắng: “Đã bảo là nguy hiểm rồi, sao lại ngu thế hả!”
Cái mũi của Kiều Hi chỉ cần khẽ ngửi là biết ngay chất lượng rượu như thế nào.

Đối với cậu ta mà nói, nếu phải ngửi mùi rượu kém chất lượng trong một thời gian dài thì chẳng khác gì là bị ai đó bóp mũi và bắt nuốt hết thứ rượu này vậy.
Tần Nguyễn đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống đối phương, nói bằng ngữ điệu chậm rãi: “Lần này tôi tha cho cậu, lần sau mà còn tiếp tục phách lối như vậy thì cho dù cậu phách lối với ai, tôi cũng cam đoan đó sẽ là ngày xui xẻo của cậu.”

Gã tóc đỏ vội vàng gật đầu lia lịa: “Tôi biết, tôi biết rồi!”
Có rất nhiều người đứng xem náo nhiệt, nhìn mấy người bọn họ xám xịt rời khỏi quán bar.

Gã tóc đỏ đứng ở ngoài cửa hít thở không khí trong lành, vẻ mặt gã hung ác và nham hiểm đến cực đoan.
Hai mắt gã lập lòe, không biết nghĩ tới điều gì mà lao thẳng về phía chiếc Mercedes G của mình.

Đám người nhìn hành vi của gã mà vẻ mặt khó hiểu: “Anh ta làm sao vậy?”
Chỉ có hai người Phó Tử Thu và Ân Thiên Lâm có chút xấu hổ.

Ân Thiên Lâm xoa xoa đầu ngón tay, bắt gặp ánh mắt dò xét của Tần Nguyễn, cậu ta nói, giọng có chút căng thẳng: “Tôi, tôi nhìn bọn họ không vừa mắt.”
Luồng trường điện từ mạnh trong nháy mắt tạo ra các cảm ứng điện tích giữa kim loại và mặt đất, tức thời tạo thành điện trường cao áp.

Bản thân chiếc xe ô tô đã có một lớp vỏ hoàn toàn bằng kim loại, khi bị sét đánh, gã tóc đỏ ngồi trong xe có cùng điện thế với chiếc xe nên gã sẽ không bị điện giật.
Đôi mắt u ám của gã nhìn chằm chằm vào đám người Tần Nguyễn đang lên xe, xe của những người này đều là siêu xe sang trọng có tiền mà không mua được.

Người thanh niên đỡ gã tóc đỏ lên tỏ vẻ sợ hãi, trong lòng hắn cảm thấy thật may mắn, hắn nói: “May mà chúng ta không làm lớn chuyện lên, nếu không thì xui xẻo rồi.”
Cậu chủ của gia tộc Doyle từ nhỏ đã được ăn ngon mặc đẹp, mọi thứ tiêu dùng đều là tốt nhất.

Ở tầng một đa phần là khách hàng tầm trung, đồ uống ở đây tuy không thể nói là tệ, nhưng không bằng được với đồ uống ở câu lạc bộ trên lầu.
Nhưng cơ thể của anh ta lại rất thành thật mà chuyển trọng tâm sang phía Kiều Hi.

Kiều Hi cũng đã quen với cái kiểu nghĩ một đằng nói một nẻo của Tần Muội, gương mặt đẹp trai của cậu ta nhăn nhó: “Đừng lằng nhằng nữa, mau rời khỏi đây thôi, khắp nơi toàn là mùi rượu kém chất lượng làm tôi ngửi mà thấy đau cả đầu.”
Tần Nguyễn quay đầu nhìn về phía sau xe, trong mắt hiện lên một tia sáng vàng.

Cô nhìn thấy rõ linh hồn của gã tóc đỏ khi vừa rời khỏi cơ thể đã bị những tà ma quanh người phủ đầy sát khí màu đen kia nuốt chửng.

Tần Nguyễn nhíu mày hô to: “Dừng xe!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.