Những ma quỷ kia có hành động.
Bọn chúkng giống như đang phải đối mặt với một mối đe dọa khủng khiếp nào đó, vội vàng dịch chuyển lùi lại mấy mét. Hoắc Vân Tiêu mặc trang phục huấn luyện tỏa ra một loại khí chất sắc bén, nhưng khuôn mặt tuấn tú của anh vẫn toát lên vẻ nho nhã ôn hòa như trước đây.
Anh có thể cảm nhận được Tiêu Vân Sâm không thích mình, người này nhìn thấy anh không giống như lần đầu tiên gặp mặt, mà giống như kẻ thù truyền kiếp đã lâu không gặp hơn, điều này làm cho anh càng thêm chắc chắn rằng trên người đối phương có bí mật.
Bên trong đôi mắt ôn hòa của Hoắc Vân Tiêu phủ một tầng xa cách lạnh lẽo, anh nở nụ cười nửa miệng nhìn Tiêu Vân Sâm: “Nguyễn Nguyễn nói, ở bên cạnh anh có một con hung thú thượng cổ tên là Trường Uyên đúng không?” Lâm Hạo nuốt một ngụm nước bọt, trả lời: “Hình như lũ ma quỷ này rất sợ Tam gia, bọn chúng đang lùi lại.”
Mấy người Hoắc Khương nghe vậy thì liên tục thở phào nhẹ nhõm, họ nhìn lên phía trước, nhìn theo bóng lưng dần đi xa của chủ nhân.
Hoắc Khương giơ tay lên với thuộc hạ ở phía sau, làm động tác tiến lên, ông ta trầm giọng nói: “Chúng ta cũng đuổi theo.” Bọn họ không thể cứ ngồi chờ chết ở đây được, mặc kệ phía trước có bao nhiêu yêu ma quỷ quái vô hình, thì chủ nhân cũng không nên mạo hiểm một mình.
Được Hoắc Vân Tiêu mở đường, ám vệ của nhà họ Hoắc theo sát phía sau.
Những ngọn đèn pin chiếu rọi xung quanh khu rừng tối, thỉnh thoảng lại có những âm thanh kỳ lạ phát ra từ bóng tối. Âm thanh lanh lảnh như tiếng trẻ con khóc, kinh khủng khiếp, ai nấy đều căng thẳng, đề cao cảnh giác, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Hoắc Vân Tiêu bước từng bước vững vàng đi vào trong thung lũng, chân anh giẫm lên khúc gỗ mục, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Một cơn gió lành lạnh thổi qua, phía trước đột nhiên có ánh sáng lập loè, một bóng người chậm rãi hiện ra. Sau khi xác định được thân phận của đối phương, vẻ mặt Hoắc Vân Tiêu bình tĩnh trở lại, mang theo vẻ lạnh nhạt.
Anh vẫy tay với đám thuộc hạ bảo vệ xung quanh, rồi nhấc chân đi về phía trước vài bước, ánh mắt chưa từng rời khỏi Tiêu Vân Sâm, anh nói với giọng hờ hững: “Xin lỗi vì đã đến quấy rầy vào lúc đêm khuya thế này, nhưng tôi có một số việc không rõ nên muốn đến hỏi anh Tiêu.”
Giọng nói trầm ấm dễ nghe rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo sự uy nghiêm không thể nghi ngờ của kẻ bề trên. Gương mặt và khí thế của Tiêu Vân Sâm ở trước mắt càng thêm xuất chúng, so với lúc trước người đàn ông này giống như là đạt được sự thăng hoa vậy, toàn thân tản ra hơi thở hung hãn cực kỳ nguy hiểm.
Rõ ràng đối phương đang đứng đối diện, nhưng trên người lại như bị một tầng sương mù bao phủ, khiến cho người ta không thể thăm dò được.
Tiêu Vân Sâm khẽ gật đầu với anh: “Hoắc Tam gia.” Tiêu Vân Sâm mặc bộ áo xanh, khuôn mặt tuấn tú nho nhã đẹp như thần tiên giáng trần, mái tóc dài như thác nước ngoan ngoãn buông xuống sau lưng anh ta.
Chân anh ta đạp lên tảng đá cao, mọi cử động trên người đều toát ra khí chất cao quý bất phàm tự nhiên, như thể những người khác đều chỉ là giun dế.
Đôi mắt đen láy của anh ta xuyên qua các ám vệ của nhà họ Hoắc, nhìn Hoắc Vân Tiêu được bảo vệ ở giữa. Hoắc Vân Tiêu khẽ cười, khuôn mặt mê người dưới ánh sáng lờ mờ hiện ra nét ôn hòa.
Anh tiếp tục nói: “Lần trước, lúc Nguyễn Nguyễn sinh con, Lam Án, cũng chính là tên yêu tinh cây kia đã đến bảo vệ cô ấy. Cách đây mấy ngày hắn lại đột nhiên xuất hiện ở nhà họ Hoắc, nói mấy câu khó hiểu khiến trong ký ức của tôi chợt lóe lên một hình ảnh mơ hồ, hắn cũng là người của anh phải không?”
Giọng điệu của anh vô cùng chắc chắn, không cho Tiêu Vân Sâm cơ hội phản bác. Thấy cảnh này, Lâm Hạo ckhông khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, trái tim cũng dần thả lỏng.
Tuy nhiên, biểu cảm của anh ta rất kỳ lạ, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêam túc xuất hiện vẻ vặn vẹo.
Hoắc Khương và Hoắc Xuyên biết Lâm Hạo có thể nhìn thấy quỷ, thấy vẻ mặt của anh ta như vậy thì thấp giọng hỏi: “Cậu nhìn thấy cái gì?” Đón lấy ánh mắt dò xét của đối phương, khóe môi Hoắc Vân Tiêu hơi cong lên, vẻ mặt anh vừa có vẻ hài lòng lại có chút kinh ngạc, đôi mắt sâu như giếng cổ của anh nhìn chăm chú vào đối phương, đôi môi mỏng có hình dáng tuyệt đẹp hé mở, anh nói: “Tiêu Vân Sâm?”
Anh chỉ mới nhìn thấy ảnh của Tiêu Vân Sâm trong phần tài liệu do cấp dưới điều tra, và đây là lần đầu tiên bọn họ chính thức gặp mặt.
Người đàn ông ở trước mặt anh đây có sự khác biệt long trời lở đất so với nam minh tinh đẹp trai ôn hòa trong bức ảnh. Nếu như không phải nắm giữ một chút tin tức thì anh đã không tới tìm Tiêu Vân Sâm.
Tiêu Vân Sâm cau mày, trầm giọng nói: “Phải!”
Khóe miệng Hoắc Vân Tiêu khẽ nhếch, gợi lên một nụ cười không hề có độ ấm: “Trường Uyên là hung thú thượng cổ cực kỳ hung tàn, Lam Án thì toàn thân từ trên xuống dưới đều là độc tố bá đạo, còn một tên thuộc tộc thần thú Cửu Vĩ Hồ nữa. Tôi muốn biết anh Tiêu rốt cuộc là ai, một con người bình thường làm sao có thể khống chế loại yêu thú hung tàn như thế, mà những yêu thú này lại hay xuất hiện ở bên cạnh vợ của tôi, có phải tôi có lý do để nghi ngờ rằng anh Tiêu đây đang có ý đồ bất chính với vợ của tôi không?” Tiêu Vân Sâm phát giác ra đối phương đang cố ý khắc chế khí tràng trên người, gương mặt anh ta lộ ra vẻ cảnh giác: “Anh muốn hỏi cái gì?”
Anh ta tự hỏi không biết người này đã khôi phục trí nhớ chưa.
Với thủ đoạn của Lam Án mà muốn đánh cắp ký ức của Đại Đế Phong Đô thì đúng là mơ mộng hão huyền. Tiêu Vân Sâm nhìn gương mặt quen thuộc của người đàn ông trước mắt, nghĩ đến cái chết bi thảm của em gái mình, anh ta không khỏi tức giận: “Tôi là ai thì có liên quan gì đến anh? A Nguyễn vốn là em gái của tôi, sao lại nói tôi có ý đồ bất chính?!”
Đáy mắt Hoắc Vân Tiêu u ám, đôi mắt thâm thúy quét qua một lượt trên mặt Tiêu Vân Sâm, anh nói bằng giọng điệu vẫn giữ sự ôn hòa: “Thứ nhất, nếu như bọn họ không đến quấy rầy vợ của tôi, thì đúng là chẳng có liên quan gì đến tôi cả, nhưng mọi hành động của họ đã làm ảnh hưởng đến tình cảm của vợ chồng chúng tôi. Thứ hai, vợ tôi có hai người anh trai tên là Tần Cảnh Sầm và Tần Muội, trong số các anh chị em họ của cô ấy không có người nào họ Tiêu cả.”
Tiêu Vân Sâm khẽ xì một tiếng và nói: “Có thể bị người khác làm ảnh hưởng đến tình cảm, có lẽ là do bản thân hai người xảy ra vấn đề, chẳng trách ai được. Còn nhà họ Tần mà anh nói đến, bọn họ chẳng qua chỉ là một đám loài người cấp thấp, làm sao có thể sinh ra được A Nguyễn mang dòng máu được ông trời ưu ái như vậy.”
Hoắc Vân Tiêu xoay xoay chuỗi hạt trên cổ tay, trong đầu lại hiện lên một số ký ức mơ hồ, lần này rõ ràng hơn rất nhiều so với lần trước.
Đột nhiên, một tiếng cười khẽ thoát ra khỏi đôi môi mỏng của anh, anh gật đầu với Tiêu Vân Sâm: “Vậy sự thù địch của anh đối với tôi đến từ đâu? Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng ánh mắt anh nhìn tôi lại như nhìn kẻ thù mà anh không gặp trong một thời gian dài, chẳng lẽ kiếp trước tôi móc tim của anh ra à.”