Chuỗi tràng hạt này đã đồng hành c1ùng anh gần ba mươi năm, nhưng Hoắc Vân Tiêu chưa bao giờ biết tên của nó.
Nhưng mỗi khi gặp nguy hiểm, anh đều2 được bảo vệ bởi một sức mạnh bên trong chuỗi hạt. Lúc trước anh ta không hề biết chuyện Phó Tử Thu quấy rối Nguyễn Nguyễn ở thành phố Hải.
Đêm hôm đó, do không biết chuyện này nên Tần Muội vẫn còn có thái độ tốt với Ân Thiên Lâm, người nhớ thương em gái mình. Bây giờ nghĩ lại, anh ta cảm thấy mình đúng là đồ ngốc.
Em gái của anh ta chọc phải ổ thân thích của nhà họ Phó à, tại sao cả đám đều nhớ thương con bé vậy chứ. Nhưng ở đây có một số lượng lớn quỷ quái có hình dạng khác nhau, bọn chúng mở to cái miệng đầy máu, phát ra những tiếng kêu gào khủng khiếp với Tam gia đang đứng sau lưng Hoắc Khương và Hoắc Xuyên.
Các ám vệ không nhìn thấy sự tồn tại của lũ quỷ quái này, nhưng Hoắc Vân Tiêu lại nhìn thấy rất rõ.
Khi nhóm Hoắc Khương và Hoắc Xuyên chuẩn bị đi qua, anh lên tiếng gọi họ lại và trầm giọng cảnh cáo rằng độ nguy hiểm ở nơi này đạt đến cấp S. Thấy Tần Muội đi về phía câu lạc bộ Dạ Tước, Lục Dịch Trần và Dung Kính liếc nhìn nhau, cả hai xuống xe và đi theo.
Cùng lúc đó, Hoắc Vân Tiêu mang theo ám vệ của nhà họ Hoắc đang gặp phải nguy hiểm ở núi Kỳ thuộc thành phố Vân.
Sau hai giờ, cuối cùng họ cũng đến lối vào thung lũng. Con người có thể đạt được tới tốc độ này à?
Chỉ mất có mấy giây mà Lục Dịch Trần đã chạy thoát khỏi nơi nguy hiểm, anh ta nên khen đối phương vì tốc độ chạy trốn quá nhanh, hay là nên mắng đối phương gặp nạn không biết đồng cam cộng khổ với mình.
Lục Dịch Trần ngồi ở trong xe, cách lớp cửa kính, giơ ngón tay giữa lên với Tần Muội. Lục Dịch Trần đang đứng dựa vào thân chiếc McLaren Speedtail, trên người anh ta có khí chất ôn tồn nho nhã, anh ta rủ mắt xuống nhìn Bóng Tuyết rồi lên tiếng chế nhạo: “Này Tần Muội, con mèo này nhà cậu bị làm sao vậy? Sao nó cứ kêu mãi, có phải là đang đói không? Cậu cho nó uống sữa đi.”
Ánh mắt trêu tức của anh ta chậm rãi di chuyển xuống dưới, nhìn vào chiếc áo khoác da thời thượng mà Tần Muội đang mặc, như thể anh ta có thể nhìn xuyên qua lớp quần áo thấy được bên trong vậy.
Tần Muội cũng không ngẩng đầu lên mà đốp chát lại: “Anh cút đê!” “Em không nói, là cậu ấy chủ động hỏi em.”
Kiều Hi vội vàng phủi sạch quan hệ, chưa đánh đã khai.
Tần Nguyễn đẩy cửa phòng tắm, quay đầu trừng mắt với Kiều Hi: “Mấy người không thể nghĩ đến chuyện khác à, chỉ giỏi ngáng chân tôi thôi!” Anh ta đưa tay lên che mắt Bóng Tuyết, cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai nó: “Bà cô của tôi ơi, chúng ta có thể đừng nhìn nữa được không? Ông đây sắp bị mày làm cho sợ tè cả ra quần rồi đây này.”
“Meo!!!”
Bóng Tuyết phát ra một tiếng kêu chói tai, nó không thích bị bịt mắt, bèn giơ hai chân trước lên cào vào tay của con sen. Tình huống hỗn loạn nhiều năm trước gây ra là gì, đủ loại nghi vấn khiến Hoắc Vân Tiêu không có đầu mối.
Hoắc Khương đi tới, nghiêm túc nói: “Chủ nhân, mọi người đã được triệu tập.”
Hoắc Vân Tiêu mím môi, ngừng suy đoán lung tung, có một số việc chỉ có thể tìm được Tiêu Vân Sâm, Lam Án, Trường Uyên thì anh mới biết được rõ ràng. Tần Nguyễn ngồi trước gương, vỗ má, không quay đầu lại mà bảo: “Vào đi.”
“Chị dâu út.”
Kiều Hi đẩy cửa, người vẫn chưa vào trong mà âm thanh đã vang lên trước. Kiều Hi nói với vẻ đương nhiên: “Đi đòi lại thể diện đương nhiên phải dẫn theo người, nếu không mất mặt lắm.”
Tần Nguyễn tháo lớp mặt nạ trên mặt, đôi mắt hồ ly linh động híp lại, hỏi: “Ai là người đã nói với anh hai tôi?”
Hỏi xong, Tần Nguyễn đứng dậy đi tới phòng tắm. Kiều Hi lắc đầu: “Chuyện đó khác, có câu nói là có đi có lại, bọn họ đã làm thì phải tiếp nhận sự đáp lễ của chúng ta chứ.”
Tần Nguyễn không nói lại Kiều Hi, cô thở dài rồi đi vào phòng tắm, sau đó đóng cửa lại.
Bên ngoài khách sạn Hoàng Đình. Tần Nguyễn cau mày: “Sau đó thì sao?”
Kiều Hi xoa lòng bàn tay, trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên vẻ bỉ ổi.
Cậu ta nói: “Nếu chị vẫn chưa ngủ, hay là đi cùng cho vui? Nghe nói ở đó còn có những con em các gia tộc khác.” Tần Muội ngồi trên ghế lái chiếc McLaren Speedtail, ôm Bóng Tuyết vào lòng.
Kể từ khi đến nơi này, hai chân trước của Bóng Tuyết vẫn luôn chống vào cửa sổ xe, đôi mắt màu xanh ngọc nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, không chớp mắt.
Nếu nó chỉ nhìn chăm chú thì cũng thôi đi, nhưng đằng này chiếc đuôi của nó lại vểnh lên, lông xù ra như cái ô, miệng còn phát ra những tiếng gầm gừ đe dọa. Dung Kính ngồi ở một chiếc xe khác, nghe thấy hai vị thiếu gia cãi vã bèn vội vàng thò đầu ra làm người hòa giải: “Chúng ta đợi ở đây nửa tiếng rồi, còn bao lâu nữa thiếu gia Kiều Hi mới đến?”
Tần Muội cũng muốn biết lắm, anh ta bị tiếng kêu của Bóng Tuyết làm cho bực bội.
Im lặng vài giây, anh ta ôm Bóng Tuyết xuống xe, nói với hai người: “Không đợi cậu ta nữa, chúng ta đi vào trước!” Tần Nguyễn cười: “Bữa tiệc của người ta, mấy người tham gia vào làm gì?”
Sắc mặt Kiều Hi hơi thay đổi, cậu ta nói rất nghiêm túc: “Không thể nói như vậy được ạ, hai tên em họ của nhà họ Phó đều nhớ thương người mà họ không nên nhớ, bọn họ đã gây chuyện rồi lại muốn phủi mông rời đi, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Lúc này Tần Muội cũng đã dẫn người tới bên kia rồi, khi biết những gì hai anh em nhà kia đã làm, cậu ấy vô cùng tức giận, chỉ chờ đến hôm nay để xử lý bọn họ, nếu chị dâu đi thì còn có thể ngăn cản cậu ấy.”
Tần Nguyễn cau mày: “Anh hai tôi còn dẫn theo người à?” Đầu ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo nhẹ nhàng xoa hạt châu, Hoắc Vân Tiêu khẽ cau mày.
Nếu chuỗi tràng hạt đã đeo nhiều năm này thật sự thuộc về Đại Đế của Phong Đô, vậy tại sao nó lại được sinh ra cùng với anh.
Tại sao Lam Án lại nhiều lần nhắc đến thân phận của anh, đồng thời còn thề rằng anh ở bên cạnh Nguyễn Nguyễn là sai lầm, mối quan hệ giữa họ là tử địch. Màn đêm đến, trong rừng cây tràn ngập một bầu không khí âm u đè nén, đám ma quỷ ẩn nấp trong bóng đêm đang muốn hành động.
Bọn chúng sống ở núi rừng quanh năm, đã lâu không ăn thịt, bây giờ thấy nhiều đồ ăn đưa tới cửa như vậy, cả đám đã thèm nhỏ rãi.
Nhưng trong đám nhân loại này có một người tỏa ra ánh sáng vàng khiến bọn chúng nao núng, không dám hành động liều lĩnh. Nhiều năm như vậy, Hoắc Vân Tiêu đã cùng chuỗi hạt có một mố7i liên hệ, anh biết ngày mà tràng hạt này bị phá hủy thì cũng chính là ngày sinh mệnh của anh kết thúc.
Lam Án 7nói tên của nó là tràng hạt Khôn Thiên Minh.
Hoắc Vân Tiêu đã tìm kiếm thông tin và tìm thấy một số lời đồn.
Nghe đồn tràng hạt Khôn Thiên Minh là pháp bảo bản mệnh của Đại Đế Phong Đô, chuỗi hạt có thần lực của vị Đế Quân0 Địa Ngục Phong Đô.
Tần Muội còn chưa nói xong, Lục Dịch Trần đã nhảy phắt một cái chạy luôn.
Tần Muội ngừng nói, nhìn Lục Dịch Trần trốn vào trong xe của anh ta mà trợn tròn cả mắt. …
Tần Nguyễn không biết Tam gia vẫn còn ở trong nước.
Tối hôm đó khi cô đang đắp mặt nạ ở nhà thì có người gõ cửa. Tần Muội bất đắc dĩ bỏ tay ra khỏi mắt nó, ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt kiểu sống không còn gì luyến tiếc: “Bà cô ơi, rốt cuộc là mày nhìn thấy cái gì hả?”
Lục Dịch Trần đang ở rất gần hai chủ tớ nhà này nên nghe rất rõ lời Tần Muội nói.
Ý thức được có chuyện không ổn, anh ta thu lại nụ cười trên mặt: “Làm sao vậy?” Tay anh ta vẫn không ngừng vuốt ve bộ lông của Bóng Tuyết, cố gắng làm nó bình tĩnh lại.
Nói thật, cứ mỗi khi Bóng Tuyết nhìn chằm chằm vào một chỗ là trong lòng anh ta lại phát hoảng lên, đầu óc hiện ra đủ thứ linh tinh huyễn tưởng không thể giải thích được bằng khoa học.
Anh ta luôn cảm thấy Bóng Tuyết đang nhìn mấy thứ bẩn thỉu. Tần Nguyễn quay đầu nhìn về phía cửa, Kiều Hi với mái tóc vàng cực kỳ bắt mắt lọt vào mắt cô.
Tần Nguyễn tò mò hỏi: “Đã muộn thế này rồi, cậu có việc gì không?”
Kiều Hi tươi cười bước vào, nói thẳng vào vấn đề: “Đêm nay nhà họ Phó tổ chức tiệc chia tay cho tên họ Ân kia, chính là cái tên thiếu niên mà anh họ ba đã cứu đêm hôm trước ấy ạ. Sau khi bữa tiệc kết thúc, Phó Tử Thu và tên họ Ân đi tới quán bar Dạ Tước. Tần Muội vừa gọi cho em, bảo muốn dạy cho họ một bài học, vì vậy em đến xem chị dâu ba đã ngủ chưa.” “Mẹ! Lục Dịch Trần, ông đây phải giết anh!” Tần Muội tức điên, trả đũa lại bằng một cử chỉ tục tĩu khác, miệng tiếp tục chửi: “Tên khốn khiếp này, chờ đấy, lần sau tôi sẽ tìm cơ hội hù chết anh!”
Nhìn thấy vẻ mặt tức điên của Tần Muội, Lục Dịch Trần hạ cửa kính xe xuống, khẽ hừ một tiếng và bảo: “Người bình thường ai lại đi tiếp xúc với những thứ kia hả, tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa nhé. Cậu cũng thế, ra ngoài đường mà còn mang theo con mèo có thể nhìn thấy thứ kia, tôi bảo này, cậu không thích sống lâu thêm mấy năm nữa sao? Em Tần cũng đã nói rồi, thường xuyên tiếp xúc với những thứ đó sẽ ảnh hưởng đến vận khí và tuổi thọ, lần sau cậu mà còn như vậy nữa là tôi sẽ không tìm cậu đi chơi nữa!”
Tần Muội trợn trắng mắt nhìn Lục Dịch Trần, anh ta ôm chặt Bóng Tuyết vào trong ngực, không cho nó tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, miệng lẩm bẩm: “Nói hay lắm, cứ như tôi không biết sợ thứ đó ấy.” “Xuất phát!”
Hoắc Vân Tiêu xuất phát, toàn thân tỏa ra khí thế cao quý.
Núi Kỳ rất lớn, lớn đến mức dưới sự dẫn đường của ám vệ nhà họ Hoắc, khi màn đêm buông xuống, bọn họ vẫn không đến được khe núi. Nghe thấy mức độ nguy hiểm cao như vậy, các ám vệ cấp tốc triển khai đội hình phòng thủ.
Còn có một người có thể nhìn thấy những ma quỷ đầy âm khí kia, chính là Lâm Hạo được Tần Nguyễn sắp xếp để đi cùng Tam gia đến nước Fuluo, khi quỷ khí quá mạnh, Thiên Nhãn của anh ta sẽ xuất hiện.
Vừa nhìn thấy bóng dáng của lũ quỷ quái là Lâm Hạo lập tức nhảy dựng lên.
Thân hình cao lớn của anh ta đứng chắn trước mặt Hoắc Khương và Hoắc Xuyên, xây dựng một tấm lá chắn để bảo vệ sự an toàn của Tam gia.
Lâm Hạo tỏ ra đầy cảnh giác, trên người anh ta tỏa ra sát khí hung tàn, gương mặt căng lên nhìn chằm chằm hàng trăm con quỷ phía đối diện.
Trước khi xác định chúng sẽ không xông lên như ong vỡ tổ, anh ta thấp giọng nói với Hoắc Khương và Hoắc Xuyên: “Ở đây có rất nhiều ma quỷ, hai người hộ tống Tam gia rời đi mau.”
Ánh mắt Hoắc Vân Tiêu sắc bén như mũi tên nhìn Lâm Hạo, đôi môi mỏng không vui mím lại, anh nói: “Không cần, mọi người cứ đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích.”