Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1000: Nếu tam gia vẫn không tới, thật sự sẽ bị gã ất ơ kia cạy góc tường



Không biết Tần Nguyễn nói với Liêu Du cái gì, chị ta nhìn Tần Muội bằng ánh mắt hoài niệm, sau đó vẫy tay với anh ta: “Nhị thiếu, tôi có hai câu muố1n nói với cậu.”

Tần Muội ôm Bóng Tuyết, sợ hãi bước tới. Hắn chỉ vào Tần Nguyễn, giọng điệu dịu đi: “Chỉ cần em gái của cậu đồng ý, tôi sẽ dốc hết sức mạnh của gia tộc để lấy cô ấy làm vợ, khiến cô ấy trở thành Ân phu nhân cao quý.”

“Phụt!” Sắc mặt vẫn đang cực kỳ xấu xa của Tần Muội, khi nghe thấy lời tuyên bố của Ân Thiên Lâm thì tức quá hóa cười.
Vẻ mặt hắn trở nên trang nghiêm, hắn trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc thì các người là ai?”

Tần Nguyễn cười khẽ: “Trước khi hỏi thân phận của chúng tôi, chẳng lẽ không phải là cậu nên tự giới thiệu à?”
Tần Muội chen mồm vào: “Thì đang nói chuyện với quỷ thôi, ê nhóc, nếu cậu sợ thì chúng ta hẹn hôm khác, miễn cho cậu lại nói chúng tôi bắt nạt cậu.”

Tần nhị thiếu nói ra những lời này cũng coi như là suy nghĩ cho đối phương.
Nhóm A Huy nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không hiểu vì sao ba người họ lại xuống xe giữa đường.

Bên cạnh có người lo lắng hỏi: “A Huy, thế này là sao?”
Nghĩ tới chuyện tên này có ý đồ với Tần Nguyễn, Tần Muội hoàn toàn xù lông.

Anh ta sắc mặt tái xanh đứng ở trước mặt Tần Nguyễn, mặt lộ ra vẻ không vui, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Ân Thiên Lâm.
Với thân phận và bối cảnh như vậy, những cô gái ở phía nam theo đuổi hắn xếp hàng dài, nhưng cũng chẳng thấy hắn liếc nhìn bọn con gái đó nhiều một chút, không ngờ đến thủ đô lượn một vòng lại nhìn trúng một người con gái chưa biết họ biết tên.

Một cậu thanh niên bên cạnh hỏi: “A Huy, cậu không nói đùa đấy chứ?”
Khi cả hai đang tranh cãi thì giọng nói rùng rợn của Âm sai vang lên: “Đến giờ lên đường rồi.”

Linh hồn của Liêu Du không tự chủ được bay trở về, chị ta vẫy tay với Tần Nguyễn và Tần Muội, sự nhẹ nhõm trong mắt đã bị thay thế bằng tiếc nuối.
“Tại sao anh Lâm lại xuống xe?”

“Không phải là hai anh em nhà kia định ra tay đấy chứ?”
Tần Muội ngửa đầu nhìn máy bay không người lái lấp lóe chấm đỏ trên bầu trời, sau đó quay đầu nhìn Ân Thiên Lâm: “Cái này là của các người à?”

Ừm.”
“Cô kết hôn? Còn có con luôn rồi?!”

Tần Nguyễn hất nhẹ mái tóc buộc đuôi ngựa, tóc xõa trên vai trái, cô dùng đầu ngón tay nắm đuôi tóc, ngẩng đầu nhìn máy bay không người lái đang hạ dần độ cao tới gần, tùy ý nói: “Hình như Ân thiếu gia rất tò mò về chuyện tôi kết hôn?”
Sau khi Âm sai và Liêu Du rời đi, không khí lạnh lẽo buổi đêm cũng trở lại như lúc ban đầu, không còn sự băng giá đáng sợ nữa.

Trên bầu trời, tiếng ồn rung động cơ học của động cơ máy bay không người lái và tiếng ồn khí động học do cánh quạt quay tạo thành vang lên, truyền vào tai ba người đang đứng giữa đường núi.
Tần Muội không sợ Liêu Du, nhưng nhìn thấy hai Âm sai đang bay phía sau ch2ị ta, trong lòng anh ta hơi run rẩy.

Liêu Du chậm rãi bay tới trước mặt Tần Muội, nhẹ giọng nói: “Hãy nói với anh trai cậu rằng tôi cảm ơn 7cậu ấy vì bao nhiêu năm qua, nếu năm xưa không phải anh cậu nể tình bạn học mà cho tôi gia nhập Tập đoàn Tần thị, tôi sẽ không có cuộc sống vẻ vang7 trong mười năm, đi đâu cũng được người ta khách sáo gọi là thư ký Liêu.”
Ân Thiên Lâm rất ít khi nghe thấy người khác gọi thẳng tên của anh họ mình, trong đôi mắt dữ tợn toát ra thần sắc dị dạng, hắn nói: “Anh ấy là anh họ của tôi.”

Tần Muội nghe vậy thì bật cười: “Thì ra là thân thích của nhà kia.”
Tần Nguyễn cực kỳ nhạy bén với ánh mắt khác thường của người khác nhìn chằm chằm vào mình, cô nhìn theo ánh mắt của hắn.

Đối mặt với ánh nhìn kiềm chế cảm xúc không kịp thu hồi lại của Ân Thiên Lâm, Tần Nguyễn nghi ngờ nhíu mày.
Tần Muội bị bóp đau kêu ầm lên.

Ân Thiên Lâm hoàn hồn vội hất tay Tần Muội ra, động tác giống như vứt bỏ thứ virus nào vậy.
Hắn nghi ngờ hai anh em nhà này chắc là không biết.

Tần Nguyễn khẽ nhướng mày, hỏi: “Phó Dận Như là gì của cậu?”
Đùa cái rắm, bọn họ có động tĩnh!”

A Huy nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động.
“Biết rồi biết rồi, lại hạ thấp máy bay xuống một chút đi.”

“Được rồi, cậu đừng có đẩy tôi...”
Đến ngay cả Tần Nguyễn cũng không nhịn được mà giơ ngón trỏ khẽ chạm nhẹ chóp mũi, che giấu nụ cười trên mặt.

Nụ cười này của cô làm Ân Thiên Lâm nhìn mà ngây người.
Tần Nguyễn thấy trạng thái tinh thần của Ân Thiên Lâm không tốt, sợ nếu tiếp tục chạy nữa sẽ xảy ra chuyện, bèn tiến lên hỏi thăm: “Cậu không sao chứ?”

“Tôi không sao.” Ân Thiên Lâm lắc đầu, không quá chắc chắn hỏi: “Vừa rồi các người làm cái gì vậy?”
Nghe hai người nói chuyện, Tần Muội đột nhiên nói tục.

Anh ta có ngốc hơn nữa cũng có thể nhận thấy, rõ ràng là Ân Thiên Lâm có hứng thú với em gái của anh ta.
Hắn thích kiểu phụ nữ như vậy, và muốn chiếm lấy cô làm của riêng.

Tại vạch xuất phát của đường vòng quanh núi, nhóm A Huy liên tục hạ thấp máy bay không người lái, và cuối cùng cũng nghe thấy cuộc trò chuyện giữa ba người.
Phải biết rằng lần đầu tiên gặp quỷ, anh ta suýt chút nữa đã sợ tè cả ra quần, nếu Ân Thiên Lâm tiếp tục thi đấu, lỡ như xảy ra chuyện gì thì anh ta sẽ không thoát được trận đòn song kích của cha và anh cả.

Ân Thiên Lâm vuốt mặt một cái, biểu cảm trên mặt rất khó coi, ánh mắt run rẩy của hắn nhìn Tần Nguyễn: “Thật sự có quỷ à?”
“Bảo sao nhìn tên nhóc nhà cậu cứ thấy có vấn đề, thì ra là có ý đồ như vậy. Này nhóc, đừng có nằm mơ nữa, cho dù em gái tôi chưa kết hôn thì cũng không đến lượt cậu nhớ thương đâu!”

Ân Thiên Lâm nhìn Tần Muội bằng đôi mắt dữ tợn lạnh lùng, hắn vô cùng phách lối bá đạo mà nói: “Cho dù đã kết hôn rồi thì sao, chẳng phải vẫn còn có thể ly hôn à.”
Mười năm làm bạn với nhau, tình cảm giữa họ đã sớm vượt qua tình bạn và trở thành tri kỷ.

Nghe Liêu Du nói như vậy, trong lòng Tần Muội cảm thấy hơi thương cảm, anh ta không đành lòng nghiêng đầu, thấp giọng nói: “Chị Liêu Du đừng nói như vậy, anh cả đã nói rằng toàn bộ công ty đều biết rõ năng lực của chị, ngay cả đàn ông cũng không thể sánh bằng chị.”
Nhà họ Phó đến thủ đô từ năm ngoái, cho dù họ là gia tộc có địa vị thì cũng không thể so sánh được với thế lực của nhà họ Hoắc.

Tần Nguyễn liếc mắt ra hiệu cho Tần Muội, anh ta bèn bĩu môi, bất đắc dĩ đi đến bên cạnh Ân Thiên Lâm.
Tần Muội nhận thấy được sự suy sụp trong giọng nói của Liêu Du, anh ta gật đầu chân thành và nói: “Em sẽ nói.”

Liêu Du lại nói: “Cuộc đời này có thể gặp được người nhà họ Tần là phúc của tôi, tôi ở dưới đó sẽ cầu phúc cho cả gia đình mình.”
Liêu Du vươn tay, muốn xoa đầu Tần Muội như thường lệ, nhưng khi thấy sát khí dày đặc trên tay mình, chị ta miễn cưỡng dừng lại giữa không trung.

Liêu Du thu tay lại, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, chị ta bình tĩnh nói: “Người giỏi hơn tôi còn rất nhiều, trong lòng tôi biết rõ, cậu cứ chuyển lời giúp tôi là được.”
Ân Thiên Lâm mím môi, nói thẳng: “Tôi họ Ân, tên Thiên Lâm, là họ hàng của nhà họ Phó.”

Ở phía nam, nhà họ Phó cũng là gia tộc đứng nhất nhì, cho dù ở thủ đô cũng là có chút nền tảng, chỉ cần là người trong giới thượng lưu thì không có khả năng không biết.
Có người tỏ vẻ trào phúng khinh thường: “Thì ra là hàng cũ rồi, lần này chắc anh Lâm sẽ bỏ cuộc nhỉ.”

A Huy đạp đối phương một cái, lạnh lùng nói: “Mồm miệng sạch sẽ một chút, không nghe thấy anh Lâm nói muốn chờ người phụ nữ kia ly hôn à!”
Bọn họ không thể ngờ được rằng cây vạn tuế nở hoa Ân Thiên Lâm, vậy mà lại yêu một cô gái ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Phải biết rằng Ân Thiên Lâm là cháu trai của gia chủ nhà họ Phó, là em họ của Đại công tử nhà họ Phó.
Tần Muội vuốt lông con mèo trong ngực, mặt mũi đầy vẻ trêu tức: “Không phải cậu vừa được tận mắt nhìn thấy đấy à.”

Nghĩ đến chuyện xảy ra với anh họ của mình trong những năm gần đây, Ân Thiên Lâm cảm thấy hơi bất an và bắt đầu nghi ngờ thân phận của hai anh em trước mặt.
Trong mắt Tần Nguyễn như tràn ra nụ cười nhẹ, hàng mi dài vì cười mà rung lên: “Cảm ơn cậu đã khen, trên thực tế tôi đã kết hôn, còn có hai đứa con trai rất ngoan.”

“Ôi đệch!”
Trên mặt hắn nở nụ cười thân thiện nhưng không được tự nhiên, nắm lấy bàn tay đang đưa ra của Tần Muội: “Thì ra là Tần thiếu gia và Tần tiểu thư, rất vui được làm quen.”

Tần Nguyễn phát giác ra vừa rồi Ân Thiên Lâm nhìn mình bằng ánh mắt vui sướng, bèn hờ hững nói: “Đừng gọi tôi là Tần tiểu thư, tôi đã kết hôn và có hai đứa con rồi.”
Hai đầu lông mày của A Huy nhíu lại gần như sắp chạm vào nhau, cậu ta nghi ngờ nói: “Chắc không đâu, anh Lâm thích cô bé kia, muốn theo đuổi cô ta mà.”

“Cái gì?!”
Tần Muội vội vàng xua tay: “Đừng, chị Liêu Du đừng làm to chuyện, ân tình không lớn như vậy đâu.”

Liêu Du: “Đối với tôi thì nó là một ân tình rất lớn.”
Đôi mắt cô hơi rủ xuống, nhìn về phía Ân Thiên Lâm, vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh.

Mặt Ân Thiên Lâm nghệt ra: “Nhìn cô không giống như người đã có gia đình.”
Ngay lập tức, trên mặt cô lộ ra vẻ kinh ngạc, trong mắt cũng hiện lên thần sắc dở khóc dở cười.

Ở vạch xuất phát trên đường vòng quanh núi.
Khuôn mặt của Ân Thiên Lâm nứt ra, bàn tay đang nắm tay Tần Muội cũng bất giác tăng thêm cường độ.

“Ái, đau! Đau đau! Cậu buông tay ra!”
“Ôi đệch!”

Mọi người xung quanh đều bùng nổ.
Liêu Du được khen ngợi, nụ cười trên khuôn mặt cũng trở nên rạng rỡ và xinh đẹp hơn.

Liêu Du nghiêng đầu nhìn Tần Muội, chị ta thích dáng vẻ này của Tần Muội, rõ ràng là một thiếu gia lông bông, nhưng ở trước mặt Liêu Du, Tần Muội giống như một đứa em trai, dáng vẻ rất ngoan ngoãn và đáng yêu.
Ân Thiên Lâm dùng giọng mũi đáp lại, hắn nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn với đôi mắt sáng ngời trong đêm tối.

Ánh mắt đó như chỉ muốn chiếm lấy cô làm của riêng.
Nghe lời tuyên bố bá đạo của Ân Thiên Lâm, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Thế này là anh Lâm khó lắm mới để ý một người phụ nữ, vậy mà đối phương lại đã kết hôn sinh con rồi, có cần xui xẻo như thế không.
Hắn vô thức liếm môi, không biết vì sao mà từ lần đầu tiên nhìn thấy Tần Nguyễn, hắn đã cảm thấy cô rất khác, cô không có vẻ mỏng manh như các danh viện ở phương nam, cũng không kiêu ngạo như những cô con gái nhà thế gia.

Cô giống như một con mèo cao quý kiêu ngạo khó thuần, nhưng vẻ ngoài lại ngoan ngoãn che giấu sự hung tàn bên trong, và giấu móng vuốt sắc nhọn của mình đi để không ai có thể nhìn thấy.
Anh ta đưa tay ra và nói với giọng điệu kiêu ngạo: “Tôi tên là Tần Muội, tôi không xuất thân từ danh gia vọng tộc gì, chắc cậu không biết đến Tập đoàn Tần thị, nhưng nhất định đã từng nghe nói đến công ty vàng bạc Bảo Thụy đúng không, đấy là nhà tôi.”

Biết được thân phận của bọn họ, Ân Thiên Lâm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải là người của bốn gia tộc lớn ở thủ đô thì hắn sẽ có cơ hội theo đuổi Tần Nguyễn.
Người kia bị đạp cũng không làm ầm ĩ, cười hì hì tiến lên: “Không phải chứ, cô ta có một đời chồng rồi mà anh Lâm cũng muốn à?”

Nhìn dáng vẻ này của anh Lâm thì sợ là muốn chơi thật rồi, các cậu nhớ giữ gìn cái miệng.”
Đoạn đối thoại của nhóm người này bị bọn Hoắc Chi nghe thấy rõ ràng.

Trong đó có một tên ám vệ lộ ra vẻ mặt ẩn nhẫn.

Đôi mắt lạnh lùng của Hoắc Chi nhìn về phía nhóm thanh niên nam nữ không biết trời cao đất dày là gì kia, đôi môi cô ta hơi mím lại hiện lên một nụ cười giễu cợt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.