Cậu ta nhắc Ân Thiên Lâm: “Cô nàng đó tới rồi.”
Âm nhạc bên trong chiếc xe bùng nổ, Tần Nguyễn thảnh thơi lái xe, thân thể thỉnh thoảng lắc lư theo tiếng nhạc, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ nhõm. “Đua!”
Ân Thiên Lâm nghiêng đầu đầy phong cách với A Huy. Phía sau lưng Liêu Du còn có hai Âm sai, bọn họ dùng xích khóa hồn để còng tay chân Tề Lăng, làn da của Tề Lăng đã bị lột sạch, máu thịt be bét, nếu không dựa vào linh hồn thì không biết người đó là ai.
Hai Âm Sai toàn thân tràn đầy sát khí, vẻ mặt trắng bệch, khi nhìn thấy Tần Nguyễn thì cung kính cúi người chào. Ân Thiên Lâm đi tới bên cạnh Tần Muội, dùng khuỷu tay chạm vào tay anh ta, khó hiểu hỏi: “Em gái của cậu đang nói chuyện với ai thế?”
Khóe miệng Tần Muội cong lên thành một nụ cười xấu xa, mấp máy môi nói: “Quỷ.” Đứng trên đường núi yên tĩnh, Tần Nguyễn trông rất nổi bật, toàn thân tỏa ra khí chất tự nhiên và lười biếng.
Đôi môi mỏng của cô khẽ hé mở, giọng nói lạnh lùng: “Chị Liêu Du?” A Huy đột nhiên hoảng sợ hô: “Máy bay không người lái! Nhanh lên! Dùng máy bay không người lái đuổi theo!”
Trên con đường núi, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, ba chiếc xe sang trọng lao rất nhanh, khoảng cách giữa chúng cũng không xa. Trong ấn tượng của Tần Muội, Tần Nguyễn lái xe tương đối hoang dã, nhưng anh ta không rõ thực lực thực sự của cô.
Tuy nhiên, ở trong mắt của Tần Muội thì em gái anh ta có thể làm được mọi thứ, anh ta không hề chột dạ khi mạnh miệng tuyên bố như vậy. Tần Nguyễn nâng mặt Tần Muội lên, quay đầu nhìn Liêu Du đang bay giữa đường: “Anh hai, anh nhìn đi, đó là chị Liêu Du, đừng gào nữa.”
“Chị Liêu Du?” Tần Muội trợn mắt nhìn con quỷ bị sát khí dày đặc bao quanh, toàn thân đầy máu me vô cùng thê thảm, nhìn một lúc lâu cuối cùng cũng nhận ra đối phương. Đối diện với Tần Nguyễn là ba bóng người màu đen.
Tay Ân Thiên Lâm khẽ run rẩy, hắn trực tiếp ném Bóng Tuyết ra ngoài, trong tiềm thức cho rằng con mèo này rất ma quái. Nhạc chuông điện thoại di động của Tần Nguyễn không ngừng kêu, sau khi tự động ngắt máy, nó lại vang lên một lần nữa.
Tần Nguyễn đặt những ngón tay thon thả trên vô lăng bọc da cao cấp, bấm một nút trên bảng điều khiển trung tâm, tiếng nhạc sôi động lập tức vang lên, át đi tiếng chuông điện thoại. Ân Thiên Lâm không nhìn thấy bóng dáng Liêu Du, hắn ta cảm thấy lời nói và cử chỉ của Tần Nguyễn và Tần Muội vô cùng kỳ quái.
Tần Nguyễn buông Tần Muội ra, bước về phía Liêu Du. Ân Thiên Lâm đang định vượt ở khúc cua thì lại bị rơi vào bẫy, tiếng còi xe liên tục vang lên trên con đường núi.
Tần Nguyễn vẫn “ung dung” đi theo phía sau, quan sát bầu không khí căng thẳng giữa hai chiếc xe. Những người đứng tại chỗ chỉ thấy một cái bóng lao vút đi, nếu bọn họ chớp mắt vài cái thì còn chẳng kịp bắt được nó.
“Mẹ kiếp! Nhanh quá!” Phía trước bắt đầu tiến vào khúc cua, ánh mắt Tần Nguyễn dán chặt vào xe của Tần Muội.
Tính năng của chiếc Mclaren Speedtail cao cấp rất tốt, Tần Muội cua một góc 90 độ để ngăn Ân Thiên Lâm từ phía sau vượt lên, ngoại trừ phần đầu xe hơi nghiêng, chiếc xe vững vàng tiến vào khúc cua với tốc độ nhanh nhất. Tần Nguyễn lướt qua Ân Thiên Lâm, lao đến trước xe Tần Muội, cô nhìn thấy một con ma đang lơ lửng ở giữa đường, trông dáng vẻ rất quen.
Tần Nguyễn lạnh lùng liếc nhìn đối phương, sau đó mở cửa xe lôi Tần Muội ra ngoài. Tần Nguyễn nhìn chằm chằm phía trước, đạp ga không thương tiếc, tốc độ xe cực kỳ dữ dội.
Cô sắp vượt lên sánh ngang với Tần Muội và Ân Thiên Lâm. Ân Thiên L2âm thò đầu ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vô tình liếc nhìn Tần Nguyễn ở xe phía sau, rồi nói với Tần Muội đang khởi động: “Tao đã chạy đường này 0rồi, ai về đích trước sẽ là người thắng nhé?”
“Tao cũng không có vấn đề.” Tần Muội lạnh lùng nhìn Ân Thiên Lâm, cau mày hỏi: “Mày vừa nhìn gì thế?” Biết đây là sân khấu của hai người, Tần Nguyễn thả lỏng chân ga để giảm tốc độ xe.
Trong lúc chiếc Rolls-Royce chạy chậm lại, đầu xe hơi nâng lên, Tần Nguyễn ngồi trên ghế lái hơi lắc lư, nhưng rất nhanh đã ổn định lại. Tần Muội bùng nổ: “Cút mẹ mày đi!”
Tần Muội giơ ngón giữa với Ân Thiên Lâm: “Em gái tao không dễ trêu đâu, mày cứ cẩn thận, có khi thua cả con bé đấy.” Bóng Tuyết bị ném ra ngoài, tứ chi nhẹ nhàng tiếp đất, nó phát ra tiếng mèo kêu ai oán.
Nó có trêu chọc ai đâu, vậy mà bị ném đi ném lại nhiều lần trong ngày. Tiếng kêu thảm thiết vang vọng đường núi, âm nhạc bên trong xe cũng không thể che giấu được, âm thanh khiến người khác đau tai.
Tần Nguyễn tắt nhạc, mở cửa xuống xe. Tần Nguyễn cau mày dừng xe, vừa hạ cửa kính xuống thì nghe thấy Tần Muội gào lên thảm thiết.
“A a a… Có quỷ! Có quỷ!” Cùng với tốc độ của chiếc xe đua, tâm trạng của cô cũng rất thoải mái, cứ như thể quay về khoảng thời gian tự do có thể làm mọi thứ mình muốn ở khu Tây.
Mặc dù khi đó Tần Nguyễn phải sống cuộc sống đầy lo lắng, chắc chắn sẽ có rắc rối tìm đến, nhưng mỗi lần giải quyết rắc rối bằng nắm đấm, sau mỗi trận chiến thì cô lại thấy cơ thể và tâm hồn được thăng hoa. Tần Muội cảm thấy thương xót khi nghe tiếng kêu ai oán của Bóng Tuyết.
Anh ta bước tới ôm Bóng Tuyết vào lòng, vỗ về dọc theo bộ lông của nó: “Bóng Tuyết ngoan, đừng tủi thân nữa, về nhà sẽ cho mày ăn ngon, mày có thể chọn bất kỳ đồ ăn vặt nào trong tủ, muốn ăn bao nhiêu cũng được.” “Chẳng lẽ độ xe?”
“Không thể nào.” Đã lâu lắm rồi Tần Nguyễn mới được hưởng thụ cảm giác kích thích thoải mái khi adrenalin dâng trào, sự khát máu từ sâu bên trong khiến Tần Nguyễn muốn bùng nổ.
Màn hình của chiếc điện thoại ở ghế phụ lái vẫn lóe lên, tiếng chuông bị những bản nhạc sôi động trong xe lấn át. Bị ném thứ gì đó vào người, Ân Thiên Lâm vô thức bắt lấy.
Bóng Tuyết sợ bị rơi xuống đất, vì vậy móng vuốt của nó móc vào quần áo hắn. A Huy lập tức đẩy cửa xe bước xuống, sau đó chạy tới giữa đường, trong tay cầm một lá cờ nhỏ, một tay đút túi đứng trước mặt mọi người.
Tần Nguyễn liếc nhìn A Huy, lấy kẹo cao su trong chiếc hộp sắt ra, cầm lấy hai viên kẹo rồi ném vào miệng nhai. Liêu Du khom người cảm ơn: “Tần tiểu thư, tôi phải đi rồi, cảm ơn cô đã giúp tôi hôm nay.”
Trong đôi mắt hồ ly của Tần Nguyễn thoáng hiện lên nụ cười, cô cố hạ giọng, nói: “Chỉ là tiện tay mà thôi, em cũng không làm gì.” Thấy là người quen, cơ thể run rẩy của Tần Muội mới bình tĩnh lại, cơ thể mềm như sợi bún của anh ta dựa vào thành xe để chống đỡ.
Tần Muội lau mồ hôi trên trán, sợ hãi nói: “Làm anh sợ chết đi được!” Tần Muội phát hiện thằng nhãi này cứ lén nhìn Tần Nguyễn, ánh mắt của đối phương đáng ghét một cách khó tả.
Vẻ mặt Ân Thiên Lâm không biểu cảm, hắn nói với kiểu rất muốn ăn đòn: “Tao với mày đấu với nhau, chẳng lẽ em gái của mày cũng muốn tham gia, mày sợ à?” Nụ cười trên mặt Ân Thiên Lâm hơi nham hiểm, trong đáy mắt hiện lên một ý đồ khác.
Tần Muội rất không thích Ân Thiên Lâm, anh ta luôn cảm thấy gã đàn ông này đang tính toán điều gì đó, anh ta bực bội nói: “Đừng câu giờ nữa, có đua hay không?” Theo đuổi phụ nữ thì được, nhưng không thể nhường khi đua xe, đó là điểm mấu chốt nên Ân Thiên Lâm nhất quyết không nhường.
<7br>A Huy giơ ngón tay cái lên, đạp ga tạo ra tiếng gầm đinh tai nhức óc.
Tần Nguyễn dừng xe phía sau xe Tần Muội. Nhìn thấy biểu cảm quen thuộc trên mặt hắn, làm Tần Muội như nhìn thấy chính mình năm ngoái.
Tần Muội quay người đi đến trước xe, bế Bóng Tuyết đang ngồi ở ghế phụ lái lên, sau đó ném thẳng vào lòng Ân Thiên Lâm. Rõ ràng trước đó phía đối diện Tần Nguyễn không có gì, sau khi ôm con mèo, hắn đã nhìn thấy một số thứ mà khoa học không thể giải thích được.
Meo!” Lá cờ nhỏ trong tay A Huy run lên bần bật, cậu ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Người bên cạnh lộ vẻ ngạc nhiên, nghi hoặc nói: “Chiếc xe của cô ấy sao có thể mạnh bằng xe của anh Lâm và chiếc xe thể thao đỉnh cao Speedtail kia.” Khi một người một mèo tiếp xúc thân thể, Tần Muội khẽ hếch cằm về phía Liêu Du rồi nói với Ân Thiên Lâm: “Mày lại nhìn về phía đó đi, có phải nhìn thấy bóng ai đó không?”
Ân Thiên Lâm ngoan ngoãn quay đầu nhìn về phía Tần Nguyễn. “Ừm.”
Trên mặt Liêu Du lộ ra nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt nhẹ nhõm. Tần Muội như nhìn thấy cứu tinh, hai tay nắm chặt tay Tần Nguyễn, khuôn mặt đẹp trai tái nhợt.
“Em gái, có quỷ, có quỷ a a a!” A Huy cười làm lành: “Được được được, rốt cuộc t2hì anh có muốn nhường hay không? Mau quyết định đi.”
Ân Thiên Lâm siết chặt vô lăng, nghiến răng, hai má cũng căng ra: “Không nhường7!” Ân Thiên Lâm: “…”
Khóe môi hắn giật giật, lộ rõ vẻ không tin. Chiếc điện thoại đặt trên ghế lái phụ đột nhiên vang lên, Tần Nguyễn liếc nhìn thì thấy người gọi là Tam gia.
Khóe môi Tần Nguyễn cong lên, cô đạp chân ga, chiếc xe trong nháy mắt lao ra ngoài, tốc độ còn nhanh hơn Tần Muội và Ân Thiên Lâm. Cùng lúc đó, Ân Thiên Lâm cũng xuống xe, vẻ mặt rất khó coi, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào đuôi xe của Tần Muội.
Suýt chút nữa hắn đã va chạm với chiếc Mclaren, đường rất hẹp, nếu không kiểm soát được va chạm rất có thể sẽ lật xe. Liêu Du đứng thẳng dậy, trên mặt lộ vẻ cảm kích, chân thành nói: “Nếu không có cô, tôi sẽ không thể báo thù, sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ báo đáp ân tình của cô.”
Tần Nguyễn đút một tay vào túi, khẽ tặc lưỡi nói: “Không cần đâu, chị hãy đi với Âm sai đi, cố gắng chịu án dưới Địa Ngục, tranh thủ sớm ngày đầu thai.” “Meo meo!” Lỗ tai của Bóng Tuyết rung một cái, có vẻ rất hài lòng.
Ân Thiên Lâm há hốc mồm nhìn Tần Muội đang nói chuyện với mèo, sau đó lại nhìn Tần Nguyễn, vẻ mặt hắn vô cùng ngạc nhiên và sợ hãi.