Dưới ánkh đèn đường lờ mờ, tốc độ của chiếc xe cực nhanh và bá đạo. Đôi mắt băng giá của Hoắc Vân Tiêu tản ra ánh sáng lạnh lẽo, anh liếc nhìn Hoắc Chi rồi dùng chất giọng đặc biệt hỏi: “Phu nhân đâu?”
Hoắc Chi cúi đầu, run run trả lời: “Phu nhân và Nhị thiếu đua xe với người ta, không hiểu sao lại dừng ở giữa đường.” “Vâng, chủ nhân!”
Hoắc Khương vẫy tay với Hoắc Chi, một đoàn người nhanh chóng lên xe, dưới ánh mắt chăm chú của nhóm A Huy, đoàn xe hoành tráng lại lao vùn vụt rời đi với tốc độ nhanh nhất. Hoắc Diêu: “Con muốn đợi mẹ về nhà.”
Hoắc An Kỳ: “Con nhớ mẹ.” Ánh mắt của Hoắc Vân Tiêu đổi hướng, nhìn về phía nhóm A Huy.
Anh liếc mắt, Hoắc Khương ở bên cạnh lập tức hiểu phải làm gì tiếp theo, ông ta dẫn người của mình đi về phía nhóm thanh niên nam nữ. Hoắc Vân Tiêu nhìn dáng vẻ bị tức đến thẹn quá thành giận của Tần Muội ở bên trong màn hình, anh ta thiếu chút nữa nhảy dựng lên, chỉ tay vào Ân Thiên Lâm ở phía đối diện, tức giận hét lên: “Vậy bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết, đừng nói là em gái tôi đã kết hôn, cho dù con bé chưa kết hôn thì nhà họ Tần của tôi cũng sẽ không đồng ý để cậu theo đuổi con bé đâu!”
Những lời nói tức giận này không chỉ lọt vào tai Hoắc Vân Tiêu, mà ngay cả Hoắc Khương đang lái xe cũng nghe rõ. Tiếng cười nhạo của Tần Muội vang lên, giọng điệu của anh ta vô cùng phách lối.
Theo sau là một giọng nam trẻ tuổi xa lạ, hắn trầm giọng phản bác: “Đây là chuyện của tôi và Tần tiểu thư, không liên quan gì đến cậu!” Hai đứa con trai đồng thanh lên tiếng, bày tỏ sự nhớ nhung đối với Tần Nguyễn.
Hoắc Khương đang lái xe, tận mắt chứng kiến Tam gia kết nối cuộc gọi video ở nhà, dùng hai cậu chủ nhỏ đối kháng với kẻ theo đuổi phu nhân. Ông ta không dám thở mạnh, chỉ có thể tăng tốc độ xe lên mức cao nhất. Đúng lúc này, điện thoại di động của Ân Thiên Lâm đổ chuông.
Hắn lấy điện thoại ra, thấy người gọi là A Huy thì nhanh chóng nhận. Tần Nguyễn: “Được rồi, mẹ về luôn đây.”
Ân Thiên Lâm nhìn cô thì thầm giao lưu với hai đứa trẻ mà lông mày giật giật dữ dội. “Anh Lâm, xảy ra chuyện lớn rồi! Vừa rồi có một nhóm người tới cướp đồ của chúng ta, trông họ không dễ chọc đâu, anh nhất định phải chú ý an toàn đấy! Bọn em đang chạy tới rồi, nếu không phải bất đắc dĩ thì anh tuyệt đối đừng động thủ, trên người bọn họ có mang theo súng đấy! Đáng sợ quá, chúng ta ở thành phố Hải cũng chưa từng phách lối như vậy đâu!”
A Huy nói rất nhanh và tiếng gầm rú của những chiếc xe thể thao từ xa đến gần cũng lọt vào trong tai Ân Thiên Lâm. Hoắc Vân Tiêu cầm lấy điều khiển từ xa, nhìn thấy trên màn hình bóng dáng của Tần Nguyễn, khuôn mặt lạnh lẽo dần trở nên ôn hòa.
Anh rủ mắt xuống nhìn người trên màn hình, sau đó xoay người đi về phía chiếc xe mình đang ngồi, và trầm giọng ra lệnh cho Hoắc Khương: “Đi đón phu nhân.” Chỉ là chênh lệch về thời gian, có phải hơi nhanh không.
Cô còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp ứng đối, đối phương đã lặng yên không một tiếng động đến đây rồi. Chất lượng của chiếc máy bay này khá tốt, dù rơi xuống đất nhưng các bộ phận vẫn còn nguyên vẹn.
Đoàn xe nhà họ Hoắc vững vàng dừng ở giữa đường, cách Tần Nguyễn chỉ khoảng mấy mét. Còn có giọng đàn ông trưởng thành lúc đầu phát ra từ máy bay không người lái khiến hắn cảm nhận được sự áp bách nữa, để trong lòng hắn có dự cảm không lành.
Tại sao máy bay không người lái của A Huy lại rơi vào trong tay đối phương. Kể từ lúc cô từ chối trả lời cuộc gọi của Hoắc Tam gia, cô đã nghĩ về tất cả các khả năng.
Lúc trước mỗi lần cô chạy ra bên ngoài, Tam gia sẽ luôn kịp thời đón cô về nhà, nên lần này cô cũng cân nhắc đến khả năng này trước tiên. Sau khi nhà họ Phó vào thủ đô, nhà họ Ân của bọn họ xưng bá ở phía nam, và có thể nói là gia tộc có tiếng nói nhất.
Nhưng hắn không biết những lời nói này của mình đã chọc vào cái dây thần kinh nào của Tần Muội mà anh ta nổ tung ngay tại chỗ: “Tôi chẳng thèm quan tâm cậu chiếm được nửa giang sơn hay là có được cả thiên hạ, không đồng ý chính là không đồng ý!” “Tam gia!”
Nhóm Hoắc Chi cúi đầu, cung kính đồng thanh chào. Tần Nguyễn nhẹ giọng an ủi hai đứa bé: “Bây giờ mẹ về ngay.”
Hoắc Diêu cười vui vẻ, nói: “Vậy con và em trai chờ mẹ trở về.” A Huy đã bao giờ nhìn thấy thế trận như thế này, tay cậu ta khẽ run rẩy, suýt chút nữa đã làm rơi chiếc điều khiển từ xa xuống đất.
Nhìn thấy sự tàn nhẫn trên khuôn mặt rất phổ thông của Hoắc Khương, cậu ta chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, đi lên trước đưa ra chiếc điều khiển từ xa có gắn màn hình tinh thể lỏng của máy bay không người lái. Anh mặc bộ quần áo ở nhà, có vẻ như lúc đi rất vội vàng, thậm chí còn không kịp thay quần áo.
Anh có khuôn mặt tuấn tú quyến rũ, đôi mắt sâu thẳm thoạt nhìn có vẻ dịu dàng mà lại lạnh lùng, khí chất thong dong cao quý, khiêm tốn tao nhã, giống như quý công tử bước ra từ bức họa. Tần Nguyễn bất đắc dĩ nói: “Ngoan, con với em trai đi ngủ sớm đi.”
Hoắc Diêu cố chấp nói: “Con muốn chờ mẹ cơ.” Hoắc Chi càng thêm cung kính: “Phu nhân không cho phép chúng tôi đi theo.”
Ngay lập tức, cô ta chỉ tay về phía nhóm A Huy: “Bọn họ đang điều khiển máy bay không người lái theo dõi tình hình của phu nhân và Nhị thiếu ạ.” Tần Nguyễn Giọng nghe thấy giọng nói thân mật của con trai, khiến cả trái tim cô mềm nhũn.
Cô đến gần chiếc máy bay không người lái đang bay thấp và nhẹ nhàng hỏi: “Sao hai đứa còn chưa đi ngủ?” “Đúng đấy, định giở cái trò gì vậy...”
Hoắc Khương nhanh chóng lấy từ thắt lưng ra một thứ vũ khí đen sì sì, ông ta đưa họng súng hướng lên trên rồi bóp cò. “Đoàng!”
Tiếng súng vừa vang lên, những tiếng ồn ào ngay lập tức lắng xuống. “Nguyễn Nguyễn, tại sao không nói chuyện? A Diêu và An Kỳ đều rất nhớ em.”
Tiếng nói cười dịu dàng của Hoắc Vân Tiêu vừa vang lên, thì bên trong máy bay không người lái đã phát ra giọng nói non nớt của Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ. “Bọn em đến ngay đây, anh Lâm nhất định phải giữ vững, chờ bọn em tới...”
Không đợi A Huy nói hết câu, Ân Thiên Lâm đã cúp điện thoại. “Ơ này, các người muốn làm gì?”
Mấy người A Huy nhìn thấy người đến không thân thiện, bèn vội vàng lùi lại phía sau. Ông ta nắm chặt tay lái, đề phòng xe bị trượt.
Khá lắm, là ai có lá gan dám nhớ thương nữ chủ nhân của nhà bọn họ vậy. Nhà họ Hoắc là gia tộc nổi tiếng nhất ở phía Đông, nhà họ Tần không thể cứng đối cứng được, vả lại Tam gia thật sự tốt với Tần Nguyễn, làm bọn họ không tìm ra được chỗ sai nào.
Trái lại, thằng nhóc ở trước mắt này đã kiêu căng lại còn phách lối, mũi hếch lên trời, nhìn thế nào cũng thấy không ưa nổi. Trong đó, A Huy bảo vệ chặt chẽ chiếc điều khiển từ xa có thể điều khiển máy bay không người lái.
Hoắc Khương đứng ở trước mặt mọi người, vươn tay ra với A Huy: “Đưa thứ đó đây.” A Huy và những người khác bị thu hút bởi những đường nét gợi cảm và duyên dcáng của chiếc Koenigsegg mở đường, mắt của ai cũng tỏa sáng.
Nhóm Hoắc Chi nhìn thấy Tam gia đến thì nhanh chóng xếp hàng để chào đón cahủ nhân. Bọn họ đều là một đám thanh niên nam nữ trẻ tuổi nóng tính, làm sao có chuyện ngoan ngoãn nghe lời như vậy, cả đám làm ầm lên: “Tại sao chúng tôi phải đưa? Các người là ai vậy?”
“Tưởng lái mấy chiếc xe sang là chúng tôi phải sợ mấy người à, sao không hỏi thăm xem chúng tôi là ai.” Cảm giác bị theo dõi khiến cô có chút khiếp sợ, giống như có chuyện không hay sắp xảy ra vậy.
Tần Nguyễn nhíu mày, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào máy bay không người lái. Lời chất vấn của Hoắc Tam gia cứ như vậy truyền vào trong tai ba người ở đây.
Nghe thấy âm thanh của đối phương, suy nghĩ nhanh chóng lượn vòng trong đầu Tần Nguyễn, cô đang nghĩ xem nên ứng đối ra sao. Ân Thiên Lâm vẫn không biết rằng có người đang theo dõi mình, mặt mũi của hắn tràn đầy sự cố chấp, hắn hếch cằm và nói với giọng điệu ngạo nghễ: “Nhà họ Ân của tôi hiện đang chiếm giữ một nửa giang sơn phía nam, chỉ cần em gái cậu gật đầu, tôi sẽ dốc hết sức của gia tộc để cô ấy được nở mày nở mặt vào làm dâu nhà họ Ân. Dù sao nhà họ Tần cũng chỉ là gia tộc kinh doanh, sao cậu lại không đồng ý?”
Hắn hoàn toàn không hiểu vì sao Tần Muội lại có phản ứng bài xích như vậy. Hắn quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh thì thấy một đoàn xe vô cùng phách lối và hoành tráng đang lao vùn vụt về phía bọn họ.
Khóe môi Ân Thiên Lâm cong lên thành nụ cười lạnh, hắn trầm giọng nói: “Tôi đã thấy bọn họ rồi.” Đôi mắt vốn hờ hững của Hoắc Vân Tiêu càng thêm sắc bén, khóe môi cong lên thành nụ cười không có chút tình cảm nào: “Tim của các người cũng rộng nhỉ.”
Giọng nói tuyệt đẹp và lạnh lẽo của anh mang theo sự mỉa mai khó diễn tả. Đột nhiên, một giọng cười trầm thấp quen thuộc phát ra từ máy bay không người lái.
“Nguyễn Nguyễn, tại sao không nghe máy?” Hoắc Vân Tiêu ngồi trên xe điều khiển máy bay không người lái chậm rãi tới gần Tần Nguyễn, muốn nghe xem bọn họ đang nói cái gì.
“Tôi thấy cậu đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga rồi đấy, không tự biết cân lạng của mình à.” Ý tứ đằng sau lời nói của đối phương như thể nhà họ Tần không đủ sức nuôi nổi Nguyễn Nguyễn, nghe như hắn đang dùng tài sản và xuất thân của mình để chèn ép người khác vậy.
Cứ làm như nhà họ Tần bọn họ dễ bị bắt nạt, là quả hồng mềm để cho người khác bóp ấy. Hoắc Khương cầm được đồ vật bèn đưa đến ngay cho Hoắc Vân Tiêu.
Trên màn hình đang quay cảnh giằng co giữa Tần Nguyễn, Tần Muội và một người đàn ông tóc vàng. Trong lúc Tần Muội đấu võ mồm với Ân Thiên Lâm, Tần Nguyễn hơi ngước mắt lên và lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chiếc máy bay không người lái đang ở rất gần.
Cô bỗng có trực giác rằng, có người đang theo dõi mình. Hoắc Diêu: “Mẹ ơi, khi nào thì mẹ về nhà?”
Hoắc An Kỳ: “Con buồn ngủ lắm, muốn mẹ dỗ ngủ cơ.” Hai tay hắn đút túi, ánh mắt lạnh lùng nhìn đoàn xe lao vun vút tới.
Máy bay không người lái trước mặt Tần Nguyễn bỗng rơi bịch xuống đất.