Hắn mệt mỏi đứng dậy, bước chân nặng nề như đeo gồng xích . Tiếng khóc của Kiều Nghiễm vẫn không ngừng ám ảnh tâm trí hắn
Đã lâu như vậy rồi, hắn vẫn còn hận cô sao ? Câu hỏi này hắn cũng muốn hỏi chính bản thân mình, có phải hắn từ lâu đã tha thứ cho cô
Đột nhiên sợi dây chuyền rơi xuống cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, dây chuyền rơi xuống mạnh va với mặt sàn lạnh ngắt phát ra tiếng kêu thê lương đến chói tai
Tắm ảnh bên trong mặt dây chuyền văng ra xa . Hắn lao nhanh tới nhặc nhanh tấm ảnh dưới nền nhà, cầm nó lên nâng niu nó như chính mạng sống mình, tới cầm cũng không dám cầm mạnh , sợ chỉ cần chạm nhẹ cũng khiến bức ảnh tan ra trăm mảnh
Ngôn Dực say đắm ngắm nhìn cô gái trong tắm ảnh. Cô gái ấy mặc chiếc đầm đỏ rực, khuôn mặt u buồn sầu thảm, hàng lông mi cong vút khẽ nhắm nhẹ nhàng
Không gian ảm đạm, u sầu bao trùm xung quanh bức ảnh . Nhưng điều đặc biệt nhất chính là nét mặt của cô gái đó dù có u sầu buồn rầu đến cỡ nào vẫn xinh đẹp một cách kiều lệ
-" Em là muốn đánh thức anh không được để cô ta dụ dỗ sao "
Ngôn Dực cười buồn, nét mặt hắn nhăn nhó trông thật khó coi
-" Nếu anh không trả thù được cho em thì em có thất vọng về anh không "
-" Anh thật sự rất nhớ em"
-" Anh muốn quay lại thời gian đó, anh hận chính anh tại sao lại không nhận ra sớm một chút"
-" Anh thật sự sai rồi "
Hắn cầm tắm ảnh cô trên tay, ngồi nói một lúc lâu thì tiếng chuông điện thoại vang lên kéo hắn về thực tại
Sau khi nghe xong, hắn liền lao nhanh dậy . Đôi chân dài tiêu soái bước nhanh xuống nhà. Quản gia thấy hắn xuống thì niềm nở :
-" Cậu...cậu"
Hắn đang đi nghe tiếng quản gia bỗng dừng lại:
-" Lát nữa cho người đem cháo lên phòng cô ta, lúc đi xuống nhớ xem đã xích cô ta vào giường kĩ chưa , xong việc thì khóa cửa lại"
Hắn nói xong không cần biết ông ta nghe hiểu không, bản thân đã lao nhanh lên chiếc xe mercedes phóng nhanh đi
Quản gia thấy vậy chỉ biết lắc đầu, đứa nhỏ này sao lại hành hạ mình như vậy . Đứng trầm ngâm một lúc, ông ta cũng không dám cãi lời vội xuống sắp xếp người làm
Ngôn Dực nhấn ga xe lao nhanh về phía trước, hắn mặc kệ có bao nhiêu xe tất cả bọn họ nếu không muốn chết thì né đường . Hắn trong mắt người khác giống như một thằng điên lái xe bất kể sống chết
Hắn mặc kệ người khác nói hắn điên cỡ nào cũng không sao , ai bảo hắn điên thật người khác nói vậy cũng không phải không đúng
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước một công ty lớn. Hắn bước nhanh ra khỏi xe đi vào thang máy, nhân viên khắp công ty thấy vị tổng giám đốc cả năm mới xuất hiện một lần thì bất ngờ, ai ai cũng thắc mắc tò mò hắn đến đây làm gì nhưng không một ai dám hỏi chỉ dám cung kính cuối chào
Nghe nói vị tổng giám đốc này tính tình thất thường, chả may chọc giận hắn thì cả đời này khó lòng sống xót
Thang máy từ từ đi lên , đến tầng cuối cùng thì dừng lại hắn theo thói quen đi thẳng về phía trước đến cuối đường
Đôi chân dừng lại trước phòng làm việc của chính mình, không kiêng nể liền đẩy cửa bước vào
Hai tay đút vào túi quần ung dung tiêu soái bước vào bên trong
Vừa bước vào đã thấy có người ngồi sắn trên ghế chờ hắn, nụ cười nhàn nhạt khẽ cong lên :
-" Ngôn Dực, đã lâu không gặp . Tôi tới đây gặp cậu là muốn đòi người "
-" Mới gặp đã muốn đòi người với tôi, cậu từ khi nào đã có bản lĩnh như thế " Hắn ung dung bước đến ngồi đối diện với Triết Kiên
-" Cậu hãy buôn tha cho cô ấy đi"
-" Cô ấy là vợ tôi" Hắn cười nhạt , nhẹ nhàng nói vài chữ xem như đánh dấu chủ quyền
-" Tôi sẽ mang cô ấy đi"
-" Vậy cậu cứ mang cô ấy đi, tôi sẽ mang xác cô ấy về" Hắn cười lạnh, bàn tay không ngừng xoay quanh chiếc nhẫn . Một câu nói đơn giản như vậy nhưng hàm ý lại không giản đơn một chúc nào
Ý hắn đã rõ như vậy, dù có ngu thế nào Triết Kiên cũng hiểu rõ hắn là muốn nói " Nếu cậu mang cô ấy đi được thì tôi cũng sẽ mang cô ấy về dù bất cứ giá nào . Kể cả giết chết cô ấy cũng phải đem xác cô ấy về bên cạnh tôi"
Triết Kiên lạnh sống lưng, tên này hắn không còn là con người nữa rồi. Hắn chính là thần kinh, đồ thần kinh bệnh họan
Ngôn Dực thích thú quan sát vẻ mặt con mồi , muốn cướp người của tôi, trình chú còn non lắm.