Hắn dựa sát người vào ghế, cả cơ thể mệt mỏi, ánh mắt nhìn vào khoảng không trung vô định. Không biết từ lúc nào trên tay đã cầm một điếu thuốc lá, hắn rít nhẹ một hơi sau đó từ từ thả từng tầng từng tầng khói vào trong không khí
-" Có gì nói nhanh đi, tôi không rảnh nói chuyện dư thừa"
Ngôn Dực nhìn vẻ mặt Triết Kiên, hắn biết Triết Kiên tới đây hôm nay không phải mỗi chuyện Kiều Nghiễm, hắn ta muốn nói thêm gì đó. Nhưng nếu anh ta đã không muốn nói, không sao, không nói thì không ép :
-"Anh Kiên nếu không còn gì nữa, tôi đi trước"
Điếu thuốc Ngôn Dực đang cầm trên tay được thả xuống mặt đất, dùng chân đạp mạnh lên cho lửa tắt đi. Đôi chân tiêu soái lại ung dung rời đi :
-" Kiều Trương, ông ta chết rồi"
Bước chân đang đi tới cửa bỗng khựng lại một chút, sau đó hắn vẫn thong thả, hai tay đút túi quần, bước đi trước con mắt ngơ ngác của Triết Kiên
Anh đã suy nghĩ ra rất nhiều biểu cảm của hắn sau khi nghe tin này nhưng không ngờ lại nhận được sự thờ ơ lạnh lùng này, thật ngoài dự đoán mà
Không gian xung quanh giờ chỉ còn lại một mình anh, bỗng chốc sự im lặng bao trùm cả căn phòng tĩnh mịch đến rợn người
Triết Kiên dời tầm mắt từ phía cánh cửa nhìn ra bên ngoài. Vậy mà 13 năm rồi, thời gian trôi nhanh như vậy. Mới ngày nào anh còn nhớ cùng nhau chơi đùa, nhảy múa, hát reo inh ỏi vậy mà giờ đây trở mặt tất cả đều là kẻ thù, thật khó lường trước cuộc sống sau này sẽ thế nào
Cái chết của Kiều Trương có lẽ vẫn chưa đủ để trả hết lỗi lầm ông ta đã gây ra cho người khác. Triết Kiên thở dài một cách mệt nhọc, ánh mắt vẫn nhìn ra phía khung cửa kính. Đằng sau lớp kính này dòng người tấp nập qua lại, xe cộ inh ỏi, cuộc sống nơi đô thị thật ồn ào
Bên ngoài trời bắt đầu mưa, những hạt mưa rơi nhỏ đều nhỏ đều rồi to dần. Mưa to ào xuống như thác nước
-" Cậu đã biết trước được cái chết của ông ta sao ?" Triết Kiên nói nhỏ
Rời khỏi công ty hắn liền tức tốc lái nhanh xe về nhà, hắn không thể chờ được cảm giác báo cho cô tin vui này. Môi khẽ nhếch lên thành nụ cười nửa miệng, cuối cùng ông trời cũng đứng về phía hắn
Về đến nhà, không kịp để cửa mở hết hắn đã vội nhấn ga tông mạnh vào, chiếc xe vừa tắt máy hắn đã vội mở cửa bước nhanh vào nhà. Khuôn mặt không không kìm nổi sự vui sướng, hắn không thể chờ đến lúc nói cho cô nghe tin này, Ngôn Dực nhìn xung quanh nhà sau đó hét lớn :
-" Quản gia...Quản gia"
Không để hắn gọi quá ba lần, vị quản gia già đã đứng trước mặt hắn cung kính đáp lời :
-" Dạ cậu gọi tôi"
-" Tháng này, tháng sau kể cả tháng sau nữa tăng lương hết cho tất cả mọi người "
-" Dạ vâng thưa cậu" Mặc dù hơi khó hiểu nhưng thấy cậu vui như vậy ông ta cũng chẳng dám cãi vội vâng lời đi ngay
Căn phòng chỉ có bốn bức tường đèn bao xung quanh, tiếng nước chảy to trong phòng tắm. Kiều Nghiễm ngồi bệt dưới sàn nhà, bàn tay không ngừng dùng xà phòng chà mạnh để kéo chiếc còng ra
Ngôn Dực từ tốn đi lên , tiếng bước chân khiến càng lúc càng gần, trái tim cô như bị bóp nghẹn lại chặt đến khó thở
Hắn mở cửa bước nhanh vào, hàng lông mày khẽ nhíu lại, cô ta đâu rồi. Bước chân đi xung quanh tìm kiếm, cuối cùng cũng dừng lại trước cửa phòng tắm, cô ta đang tắm sao?
Hắn nắm chặt khóa cửa kéo ra nhưng bị khóa bên trong không cách nào mở được:
-" Mẹ Kiếp, cô làm gì trong đó"
-" Kiều Nghiễm cô nghe tôi nói không mau mở cửa"
-" Kiều Nghiễm cô mau mở cửa "
Không một tiếng đáp trả. Một người bên ngoài một người bên trong, mội người cố hết sức kéo cửa, người kia lại hết sức giữ chặt cửa lại
Kiều Nghiễm sợ hãi, bàn tay nhanh chóng dùng sức kéo mạnh ra khỏi chiếc còng, cô nghe rõ từng khớp xương mình như muốn gãy ra, cả bàn tay sưng đỏ bầm tím đến đau. Kiều Nghiễm không kìm được vội bật ra tiếng hét nhỏ :
-" A "
Tiếng hét chỉ nhỏ như vậy nhưng khiến tim hắn như ngừng đập một nhịp, hắn xoay người đạp mạnh vào cánh cửa
Cửa được mở hắn lao nhanh vào bên trong, Kiều Nghiễm ngồi dưới mặt đất lạnh, tà váy trắng thắm đẫm nước lộ ra từng tấc da tấc thịt trắng ngần. Chiếc còng lúc nãy bị cô cưa đứt một vòng, một cái ở trên tay cô, cái kia thì ở đầu giường
Kiều Nghiễm cúi gầm mặt xuống, đôi tay nhỏ bị cô dùng sức kéo hành hạ đến sưng đỏ
Hắn hít thở một hơi lạnh cố kiềm chế mình không phát điên lên :
-" Cô muốn bỏ trốn sao ?"
-" Cô muốn thoát khỏi tôi sao ? "
-" Cô muốn chạy đi sao ?"
Cô nghe hắn nói xong, gương mặt ngước lên đối diện hắn, đôi mắt mệt mỏi muốn nhắm chặt nói không nên lời. Cô ngồi đó dưới nền đất lạnh lẽo, chiếc còng sắt không ngừng va vào bồn tắm phát ra những tiếng kêu chói tai đến thê lương
Ngôn Dực lao lên chỗ cô, hắn nắm chặt bả vai khiến cô đau đớn phát ra tiếng nói nhỏ :
-" Đau"
-" Kiều Nghiễm, Kiều Nghiễm ông ta chết rồi, ông ta đã chết rồi" Hắn vừa nói vừa cười một cách man rợ, bàn tay không ngừng nắm chặt bả vai cô
-" Ông ta chết rồi" Hắn buông thả từng câu chữ thật nhẹ nhàng, nét mặt vui sướng không kìm được khi nói ra bốn chữ đó. Hắn đã chờ rất lâu rồi, rất lâu rồi
-" Kiều Nghiễm, cha cô chết rồi haha ông ta cuối cùng cũng chết rồi"
-" Cuối cùng ông ta cũng chết rồi"
-" Ông ta chết rồi "
Hắn cười một cách điên loạn, đúng vậy hắn điên rồi, hắn vui đến phát điên lên rồi
-" Haha ông ta chết rồi, cái chết ông ta đã giải thoát được một nửa linh hồn của em ấy rồi, Kiều Nghiễm..." Hắn nói nửa chừng xong dừng lại, bàn tay liền di chuyển lên cổ cô bóp chặt :
-" Còn mỗi mình cô thôi"
Hắn bóp chặt cổ cô nhấn xuống nước, Kiều Nghiễm sợ hãi điên cuồng vùng vẫy một cách kịch liệt, cô vung tay chân đá loạn xạ. Mặc kệ cô có khóc lóc gào thét đến thế nào hắn ta vẫn tàn nhẫn như một con quỷ nhấn chìm cô xuống mặt nước.