Hắn dùng sức mạnh một chút, xé nhanh quần áo cô đang mặc trên người
Kiều Nghiễm nằm dưới thân hắn, bị xuân dược tác động cơ thể liền uốn éo ngứa ngáy khó chịu, liền thấp giọng van xin hắn :
-" Ngô...Ngôn mau tới đây "
Ngôn Dực nghe giọng Kiều Nghiễm mời gọi cộng thêm việc cô đang không một mảnh vải che thân, khiến cho cự vật của hắn ở phía dưới đã căng to bành trướng
Ngôn Dực nhanh chóng thoát quần áo ra, móc cây gậy thịt đã sớm cương cứng đặt trước tiểu huyệt của Kiều Nghiễm khẽ ma sát
Hắn để hai chân cô dang ra kẹp lấy thắt lưng mình, một tay nâng mông cô, tay còn lại đem quy đầu nhắm thẳng khe huyệt nhỏ đâm vào
Gậy thịt đâm mạnh vào bên trong khiến cho Kiều Nghiễm sung sướng cong người đón nhận. Cô mặc kệ hắn, để mặc côn thịt to lớn đang không ngừng thúc mạnh, điên cuồng xâm chiếm động nhỏ của mình
Hắn ra vào mỗi lúc một nhanh, mỗi lần đều đem côn thịt kéo ra gần hết sau đó lại bất ngờ nhét mạnh vào bên trong khiến cho tiểu huyệt của Kiều Nghiễm sung sướng mà ép chặt. Cực nhanh ở trong khe huyệt đâm vào chui ra, mang theo mật dịch trong suốt, từng giọt rơi trên sàn
-" Ngôn Dực, anh có hận em không ?" Kiều Nghiễm không biết cô đang nói gì nữa, thứ xuân dược chết tiệt này đang điều khiển cô buộc cô phải nói ra những điều mình nghĩ
Động tác ra vào của hắn bỗng dừng lại, Ngôn Dực khó hiểu nhìn cô:
-" Đừng nói nhảm làm tôi mất hứng"
-" Em là muốn hỏi, anh có hận em không ? "
Ngôn Dực xoay người cô lại , cái mông nhỏ hướng về phía hắn. Côn thịt từ đằng sau đâm mạnh vào tiểu huyệt của cô :
-"Ưm, a..."
Kiều Nghiễm giật mình, cô có thể cảm nhận được côn thịt to lớn đang chọc vào rút ra đem động nhỏ nhét căng đầy, luôn đâm tới điểm mẫn cảm nhất của mình, mỗi một bộ phận trên cơ thể đều trở nên tê dại
-" Lo tập chung vào chuyện này đi" Hắn tránh né câu hỏi của cô, tiếp tục tiến vào
Kiều Nghiễm nằm dưới thân hắn không biết đã khóc từ lúc nào, nước mắt cứ rơi mãi rơi mãi không cách nào dứt được. Lúc đầu cô chỉ là muốn khóc một chút, nhưng không hiểu sao nước mắt cứ rơi mãi không có điểm dừng
Hắn nhấp một cái thật mạnh, kịch liệt thoải mái, điên cuồng cắm vào tận cùng bên trong phóng xuất tinh dịch. Sau khi phóng thích xong hắn mệt mỏi chôn sâu cả người mình vào thân thể cô, khuôn mặt ghé sát tai cô hỏi nhỏ:
-" Cô khóc cái gì ?"
Không gian xung quanh bây giờ im lặng đến đáng sợ, chỉ có hắn và cô :
-" Không nghe hỏi sao, khóc cái gì " Hắn cau mày khó chịu, kéo đôi tay cô đang dùng để che lấy khuôn mặt mình l, đến khóc cô vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn kiều diễm như vậy, vẫn...đáng chết như vậy
-" Mẹ kiếp, rốt cuộc cô khóc cái gì" Hắn nắm chặt bả vai cô không ngừng lắc mạnh
-" Mau nói, ai cho cô được quyền khóc "
-" Anh còn hận em, có phải không " Cô ngước đôi mắt dò xét, giọng nói chua chát hỏi hắn
Ngôn Dực sau khi nghe xong liền rời khỏi thân thể cô, bàn tay nhanh chóng nhặt quần áo vương vãi khắp sàn nhà mặc vào
Cô biết hắn là đang tránh né câu hỏi cô, hắn muốn trốn tránh cô
Trước lúc hắn rời đi, Kiều Nghiễm vẫn không bỏ cuộc tiếp tục nói :
-" Ngôn Dực, chuyện đã qua lâu như vậy anh thật sự không tha thứ cho em sao ?"
-" Nếu em ấy sống lại, tôi sẽ tha thứ cho cô "
Cuối cùng cửa cũng mở, hắn kéo nắm cửa bước nhanh ra ngoài. Cùng lúc tiếng cửa đóng lại cũng là lúc Kiều Nghiễm bật khóc to như một đứa trẻ, Ngôn Dực em sai rồi, em thật sự sai rồi
Ngôn Dực đứng bên ngoài, nghe hết tất thảy tiếng khóc thét tuyệt vọng của cô, cả thân hình hắn chao đảo, hai chân đứng không vững nữa liền ngã xuống
Cô khóc, hắn cũng khóc, cả thân thể hắn dựa vào cánh cửa, Kiều Nghiễm, ngày mà cô hại chết em ấy, chính tay cô cũng đã hại chết tình yêu của tôi rồi.