Duyên Số

Chương 70: Ông thiên qua đời



“Hôm qua, một vụ tai nạn giao thông kinh hoàng đã xảy ra, điều đáng nói hơn nạn nhân là một doanh nhân trẻ thành đạt - Hồ Minh Trí - Tổng giám đốc tập đoàn Tân Thiên. Theo một nguồn tin chúng tôi được biết, ông Trí bị tai nạn khi đang trốn chạy khỏi sự truy đuổi của cảnh sát vì bị nghi ngờ có liên quan đến việc giết hại chính em trai mình vì những tranh chấp về quyền thừa kế. Hiện tại ông Trí đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu nhưng tình trạng vô cùng nguy kịch có thể sẽ không qua khỏi.”

Ông Anh tắt tivi, gương mặt không chút biểu cảm, Anne và bà Đào cũng im lặng không dám lên tiếng. Một lúc sau, ông Anh trút tiếng thở dài rồi cất giọng:

“Nó có ngày hôm nay xét ở khía cạnh nào đó cũng là một phần lỗi cũng là của chúng ta. Nếu chúng ta…”

Anne không muốn thấy bố tự trách móc bản thân nên liền cắt ngang:

“Anh ấy như thế sao trách gia đình chúng ta được, tất cả là tại anh ấy quá tham vọng. Anh ấy trở mặt với chúng ta không thương tiếc thì việc gì chúng ta phải thương xót. Làm việc xấu thì nhất định sẽ bị quả báo.”

Ông Anh nghe những lời con gái vừa nói trong lòng có chút bất an, ông nghiêm giọng hỏi:

“Chuyện dự án đó con lo đến đâu rồi? Ổn cả chứ?”

Bị hỏi bất ngờ Anne hơi lúng túng:

“Vẫn ổn cả ạ.”

Mặc dù Anne đã trả lời không sao nhưng ông Anh vẫn linh cảm có điều gì đó không ổn, ông nhíu mày:

“Nếu có bất trắc gì cứ nói với bố.”

Anne nhẹ nhàng đáp:

“Dạ.”



Ở một diễn biến khác, trong khi Trí vẫn còn trong phòng cấp cứu chưa biết sống chết thế nào thì bà Lan nhận được tin báo ở quê, ông Thiên sức khỏe đã yếu sợ không cầm cự được bao lâu. Trước lúc ra đi ông có tâm nguyện được gặp con gái và cháu ngoại lần cuối.

Nhận được tin, bà Lan và Long tức tốc lên đường. Ông Tuấn cũng đi cùng họ vì dù sao ông cũng đã từng là con rể của ông Thiên. Cả nhà họ trong đêm đã rời khỏi thành phố tiến về miền trung còn Trí thì nhờ Hoàng, Thu và Nguyên chăm sóc.

Ông Thiên đang nằm trên giường, thân hình gầy gò những nếp nhăn xếp chồng lên nhau, đôi mắt đã không còn lanh lợi như trước. Nhìn thấy bà Lan, ông cười nhưng nụ cười méo mó trông rất khổ sở. Bà Lan nắm lấy bàn tay của ông rồi ngồi xuống bên cạnh giường, Long bước đến:

“Ông ngoại!”

Ông Thiên khóe mắt rưng rưng giọt lệ. Ông không thể nói chuyện linh hoạt như trước, dường như ông có điều gì muốn nói riêng với bà Lan. Ông Tuấn hiểu ý liền gọi Long ra ngoài để ông Thiên dễ bày tỏ tâm sự.

Ông Thiên trở người quay về phía con gái, bàn tay run run nắm chặt, trên gương mặt già nua hiện rõ sự hối hận.

“Ba có chuyện này cứ để trong lòng mãi không yên, nay ba sắp đi xa trước lúc đi ba muốn nói với con một lời xin lỗi.”

Từng từ được nói ra một cách nặng nhọc, bà Lan nhìn thấy ba mình như thế lại càng đau lòng.

“Ba cứ nói đi chuyện gì con cũng có thể tha thứ.”

Ông Thiên thở mạnh một hơi dài cho đỡ mệt rồi tiếp lời:

“Chuyện của Trí ba cũng đã biết con cho ba gửi lời xin lỗi, xét ở một khía cạnh nào đó mọi chuyện bắt nguồn cũng đều do ba quá hà khắc, quá cố chấp nên mới ra nông nỗi này.”

Nhìn những giọt nước mắt thi nhau tuôn ra ướt đẫm gương mặt người cha già, bà Lan phần nào hiểu được những đau khổ, dày vò mà ông Thiên phải chịu đựng trong mấy mươi năm cuộc đời lớn đến chừng nào. Có lẽ đây là lúc ông thấy nhẹ nhõm nhất khi không còn phải giữ bất cứ bí mật nào.

“Ba của Trí năm xưa không phải vì nghe tin con có thai sợ hãi rồi bỏ đi mà ba đã tác động khiến nhà trường đuổi học nó. Ba cấm nó không được gặp con nữa nếu không…”

Ông Thiên ho lên một hồi rồi thở gấp, bà Lan khóc nghẹn khi nhìn người cha mình yêu thương sắp phải ra đi mà bản thân chỉ có thể đứng nhìn. Bà siết chặt bàn tay của ông quyến luyến không muốn rời xa.

Ông Thiên cố ngẩng đầu để giọng nói được thoát ra một cách dễ dàng hơn. Ông run run:

“Nếu được con hãy nói cho nó biết về cha ruột của nó. Ba sợ mọi chuyện sẽ muộn mất.”

Ông Thiên lại ho một hồi lâu, cơn ho mỗi lúc càng thêm nghiêm trọng, bà Lan lay lay cánh tay gào lê trong đau khổ nhưng ông không còn phản ứng nữa. Bà Lan cảm thấy rất hối hận vì những năm tháng còn trẻ vì sự bồng bột, bất đồng và ương ngạnh mà đã làm không ít việc khiến ông đau lòng. Nếu thời gian quay trở lại bà nhất định sẽ trân quý từng giây, từng phút khi còn có thể bên nhau.

Ông Tuấn và Long nghe thấy vội vàng chạy vào nhưng đã muộn mất rồi. Ông Thiên đã ra đi sau khi nói ra mọi tâm sự trong lòng, khi gánh nặng đã trút bỏ cũng là lúc linh hồn trở về cõi thiên.

Lông đỡ mẹ tựa vào lòng mình, cho bà một cánh tay, một bờ vai nương tựa. lần đầu tiên cậu thấy mẹ yếu đuối là lúc ba mẹ ly hôn, lần thứ hai chính là lúc này. Vậy lúc hay tin cậu không còn nữa bà đã như thế nào? Nhưng cậu nghĩ chức bà sẽ phải đau thêm ít nhất một lần nữa vì chuyện của Trí. Nghĩ đến đây cậu thực sự rất thương mẹ, dù có mạnh mẽ hay thành công đến đâu bà vẫn là phụ nữ nhưng nỗi đau liên tục ấp tới, cậu sợ mẹ sẽ không còn trụ được nữa mà mà ngã quỵ.

Ông ngoại đã đi rồi, một người yêu thương đã rời bỏ cậu, có thể ông không tốt với người khác nhưng với riêng cậu ông luôn luôn là người tuyệt vời nhất. Ông luôn đứng về phía cậu trong mọi việc, luôn động viên và an ủi cậu vượt qua những trở ngại trong cuộc sống. Vẫn biết đời người có sinh, có tử nhưng khoảnh khắc âm dương cách biệt thực sự khiến người ta đau lòng.

Ông Tuấn đứng bên cạnh Long chẳng biết phải nói gì để động viên, chỉ im lặng đồng cảm với nỗi đau mà bà Lan và Long phải trải qua. Ông Thiên có thể là bộ vợ hà khắc nhưng trong làm ăn kinh doanh ông là người quyết đoán, dám mạo hiểm và bản lĩnh, là người mà ông Tuấn luôn nể trọng. Nay tiễn ông lên đường đối với ông Tuấn là tiễn một người từng là người thân và cũng là người thầy.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.